Võ Tôn Đỉnh Cấp

Chương 11



Ngoại thành Long Cửu, Tây Sơn.

Tuyết rơi dày đặc phủ trắng cả ngón núi và những nhánh cây.

Từng âm thanh trầm đục vọng lại từ sâu trong núi, liên tục không ngừng nghỉ. Trước một tảng đá lớn, Cửu Thiên mình trần, tay tung quyền nhanh như chớp, đấm cho tảng đá lõm vào một hố sâu.

Mu bàn tay hắn đã chảy đầy máu tươi, đọng thành một vũng đỏ sẫm trên mặt đất.

Cả cánh tay vửa đỏ vừa sưng, lúc đầu còn cảm thấy đau, nhưng bây giờ đã hoàn toàn tê dại, Cửu Thiên gần như không cảm nhận được sự tồn tại của cánh tay nữa. Nhưng hắn vẫn cố chấp tu luyện theo chỉ dẫn của Băng Sơn quyền.

Bên cạnh là một đống Liệt Diễm thảo cùng với quần áo, công cụ và vài món thực phẩm đã đông cứng thành băng.

Cửu Thiên đã ở đây tu luyện suốt mấy tiếng, Băng Sơn quyết này dễ luyện hơn những gì hắn tưởng nhiều, ngoại trừ cảm giác đau đớn khi dùng tay trần đấm vào đá thì hắn đã dần dần nằm rõ các chiêu thức cũng như cách phát lực rồi.

Cuối cùng, sau khi xài hết sức lực trong người, Cửu Thiên mới chịu dừng lại.

Hai cánh tay gần như không cử động nổi nữa, Cửu Thiên có cảm giác cánh tay mình như bị gãy vậy, hình như hắn còn nghe thấy cả tiếng xương cốt đứt lìa răng rắc nữa cơ.

Hắn dùng miệng cắn một gốc Liệt Diễm thảo, sau khi nhai hai ba cái thì nuốt thẳng vào bụng.

Chỉ lát sau, Cửu Thiên cảm thấy cơ thể của mình đỏ bừng hết cả lên, hệt như bị lửa đốt vậy. Đây là bằng chứng cho thấy dược hiệu bắt đầu có tác dụng, Cửu Thiên cảm giác được sức lực trong người đang khôi phục một cách nhanh chóng.

Nhưng chỉ vậy thôi vẫn chưa đủ, ăn Liệt Diễm thảo chỉ là một cách chữa thương chung chung. Muốn luyện Băng Sơn quyền, không chỉ cần thuốc uống, mà còn cần cả thuốc bôi ngoài da.

Cảm nhận được cánh tay của mình có thể cử động, Cửu Thiên lập tức lấy ra công cụ được chuẩn bị sẵn từ trước, sau đó mài phần rễ màu trắng của Liệt Diễm thảo thành bột, rồi bôi lên cánh tay của mình.

Khoảnh khắc thuốc bột tiếp xúc với vết thương trên tay, Cửu Thiên tức khắc cảm nhận được cảm giác đau xót truyền dọc theo cánh tay lên não.

Cơn đau đớn kịch liệt khiến cả người Cửu Thiên run lên không nhừng, nỗi đau này giống hệt như thò cả cánh tay vào đống lửa đang bốc cháy vậy. Cửu Thiên nghiến chặt răng, không ngừng tự nhủ với lòng rằng hắn có thể làm được, hắn có đủ kiên nhẫn mà.

Hắn nhẹ nhàng thoa đều thuốc bột từng chút một, tận mắt nhìn thấy cánh tay của mình dần khôi phục bằng tốc độ mắt thường cũng thấy được.

Không thể phủ nhận một điều rằng hiệu quả của Liệt Diễm thảo màu trắng này thật sự tốt đến kinh ngạc, quả nhiên có thể tăng tốc độ tu luyện lên.

Cơn đau truyền tới khiến Cửu Thiên không kiềm được khát vọng muốn rống giận phát tiết, thế là hắn gắng gượng đứng dậy, bắt đầu tu luyện tiếp.

Nhưng lần thứ hai nắm đấm của hắn nện trúng tảng đá, một cảm giác đau thấu tâm can khác hẳn lúc nãy đột ngột ập tới. Hai cơn đau chồng chéo lên nhau khiến hắn suýt chút nữa ngất xỉu.

Cửu Thiên tức giận hét lớn một tiếng, phép lịch sự được nuôi dạy suốt mười mấy năm lập tức biến mất không còn thấy tăm hơi.

Vừa mắng, Cửu Thiên vừa tiếp tục tu luyện. Bởi vì đây là khoảng thời gian tốt nhất để luyện Băng Sơn quyền. Dựa theo những gì được ghi lại trong sách, nếu nhân lúc này chuyên tâm tu luyện, dược hiệu sẽ thẩm thấu vào cơ thể hắn tốt hơn.

Kỳ thật thứ gọi là cách thức tu luyện Băng Sơn quyền, chính là đầu tiên phải phá hủy toàn bộ cánh tay của mình, sau đó thông qua việc thoa và uống thuốc điều chế từ Liệt Diễm thảo, cánh tay sẽ được cải tạo lại, cuối cùng trở thành cánh tay và nắm đấm sắt có thể một quyền đập vỡ núi đá.

Tuy Cửu Thiên đã chuẩn bị sẵn tinh thần rằng quá trình luyện Băng Sơn quyền sẽ vô cùng đau khổ, nhưng hắn không ngờ nó lại thống khổ tới cỡ này.

Nhưng chuyện hắn đã quyết định làm, vậy sẽ không đổi ý.

Vì tiết kiệm thời gian tu luyện, hắn thậm chí còn mang đủ đồ ăn, công cụ và quần áo tới, định tạm thời ở lại Tây Sơn mười đến hai mươi ngày, tới khi nào luyện thành công Băng Sơn quyền mới thôi.

Tiếng mắng chửi tiếp tục vang vọng khắp núi rừng, Cửu Thiên một khi bắt đầu là luyện suốt mấy tiếng.

Mặt trời đã ngả về tây, ánh chiều tà le lói rọi xuống, trên không trung lại bắt đầu đổ mưa tuyết nhỏ.

Luyện tới khi không còn nhấc nổi cánh tay nữa, lúc này Cửu Thiên mới dừng lại.

Rừng núi ban đêm cô liêu lạnh lẽo, Cửu Thiên dùng chân thu gom một số cành khô, lại dùng chân quắp lấy đá đánh lửa, tự mình châm lửa đốt lửa trại.

Sau khi nướng chín đồ ăn lạnh như băng, Cửu Thiên lặng lặng ngồi trong một hang động ăn bữa tối.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao hắn lại chọn nơi này làm nơi tu luyện, bởi vì ở đây có một hang động có thể cho hắn làm chỗ nghỉ ngơi

Tới nửa đêm, Cửu Thiên cảm giác tay có thể cử động, thế là lại bôi cho mình ít thuốc bột, rồi mang theo cảm giác đau rát, lưng dựa vào vách đá, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Năm tháng tu luyện vô cùng gian khổ, Cửu Thiên nhìn màn tuyết trắng bên ngoài, trằn trọc mãi vẫn không thể chìm vào giấc ngủ.

Hơn hai mươi ngày kế tiếp, Cửu Thiên đắm chìm trong trạng thái tu luyện.

Trong hơn hai mươi ngày này, Cửu Thiên dã quen với việc mỗi ngày đều luyện tập tới khi cánh tay be bét máu, cũng quen với nỗi đau khủng khiếp lúc tiếp tục luyện tập sau khi bôi xong thuốc bột.

Từ mỗi lần bôi thuốc xong đều chẳng thể chìm vào giấc ngủ cho tới hiện tại, sau khi thoa thuốc xong là có thể nhắm mắt ngủ ngay, Cửu Thiên cảm thấy bản thân hình như ngày càng lợi hại. Cộng thêm hơn hai mươi ngày tập luyện liên tục với cường độ cao, Cửu Thiên có cảm giác cơ thể của mình đã có một bước tiến lớn, hắn cảm nhận được sức mạnh trong người mỗi ngày một tăng lên.

Quyền pháp như bay, Cửu Thiên biến đổi đủ loại đấu pháp chà đạp tảng đá trước mặt. Tảng đá vốn nguyên vẹn không chút sứt mẻ giờ đã tràn ngập vết nứt nẻ.

Bỗng, Cửu Thiên thoáng dừng động tác trong tay, sau đó phát lực từ phần hông, tung cú đấm xé gió cực mạnh vào thẳng tảng đấm.

Một tiếng ầm vang lên, tảng đá cao lớn trước mặt tức khắc bị đấm bay ra ngoài, vỡ thành hai nửa giữa không trung.

Cửu Thiên mỉm cười nhìn cảnh tượng trước mắt, rồi lại cúi đầu nhìn cánh tay đỏ bừng của mình, xem ra bản thân đã luyện thành rồi.\b\b\b\b\b\b\b\b
Chương trước Chương tiếp
Loading...