Vợ Trước Cực Phẩm Của Nam Phụ Niên Đại Văn Trọng Sinh

Chương 1: Bỏ Trốn



"Nam Tương, chúng ta bỏ trốn đi." Lục Vệ Đông nói.

"Anh nói gì?" Nam Tương hỏi.

"Chúng ta bỏ trốn đi." Lục Vệ Đông lặp lại một lần nữa.

Chữ "được" của Nam Tương còn chưa nói ra, bỗng nhiên cảm thấy huyệt thái dương đau đớn kịch liệt, ngay sau đó một luồng tin tức như nước lũ chui vào trong đầu, thoáng cái lấp đầy đại não trống rỗng của cô.

Lúc này mới kinh ngạc phát hiện ——

Cô vẫn luôn sống trong một quyển sách tên là 《Những ngày tháng tốt đẹp ở thập niên 80》.

Đây là một quyển sách viết về nữ chính ngàn tốt vạn tốt Mary Sue tô sảng văn.

Đáng tiếc cô không phải nữ chính, mà là nữ phụ cực phẩm trong sách.

Sự tồn tại của cô chính là để làm nổi bật phẩm chất tốt đẹp của nữ chính thiện lương, hiểu chuyện, săn sóc, ôn nhu cùng tiến bộ, từ ngày quen biết nữ chính, cô liền không hiểu được bắt đầu ghen tị nữ chính, chèn ép nữ chính.

Biết được nữ chính thầm mến nam phụ Kỷ Tùy Chu, cô lập tức thiết kế Kỷ Tùy Chu, hơn nữa còn thành công gả cho Kỷ Tùy Chu, sinh ra một đôi long phượng thai.

Bất quá cô chỉ đắc ý được một thời gian, sau đó bắt đầu bất mãn với cuộc sống nghèo khó, chán ghét long phượng thai, rốt cục nhân lúc Kỷ Tùy Chu ra ngoài kiếm tiền, quyết định bỏ trốn với người trong thành phố Lục Vệ Đông.

Rất nhanh, cô sẽ vứt bỏ long phượng thai vừa mới tròn ba tuổi, không chút áy náy bỏ trốn cùng Lục Vệ Đông, vào ngày bỏ trốn, long phượng thai không có người trông coi, quá mức đói khát, cùng nhau đến lu nước trong phòng bếp để lấy nước uống.

Kết quả là một ngã đến ngốc, một rơi vào lu nước phát sốt đến tàn tật.

Còn cô và Lục Vệ Đông sau đó cũng rơi xuống nước mà chết... Sau khi hệ thống những thông tin này, ý thức Nam Tương lập tức thức tỉnh theo, cô thật sự rất muốn mắng quyển sách 《Những ngày tháng tốt đẹp ở thập niên 80》 này.

Cô là nữ phụ cực phẩm, nhưng cô không có giết người phóng hỏa, ngoại tình bỏ trốn có cái kết cục thê thảm thì thôi, vì sao còn muốn viết hai đứa nhỏ của cô thành một ngốc một tàn, cô quả thật cực kỳ cực kỳ tức giận.

Bây giờ cô đã thoát ra khỏi thế giới tiểu thuyết, đương nhiên sẽ không bao giờ cho phép điều này xảy ra.

Ý tưởng vừa nghĩ xong, cô chợt nhận ra hôm nay là ngày cô và Lục Vệ Đông bỏ trốn.

Nói cách khác, hai đứa con của cô sẽ ngay lập tức trở thành một ngốc một tàn.

Cả người cô sợ đến run lên, lại đột nhiên đứng lên.

Lục Vệ Đông giật nảy mình: “Nam Tương, em làm sao vậy...”

Nam Tương trực tiếp trách móc: “Xin lỗi, tôi không thể bỏ trốn với anh.”

Nói xong Nam Tương cất bước rời đi, Lục Vệ Đông vội vàng đưa tay giữ chặt cánh tay cô: "Nam Tương, em làm sao vậy? Anh có làm gì sai không? Em nói cho anh biết, anh sẽ thay đổi, được chứ? ”

Nam Tương vội vàng bỏ tay Lục Vệ Đông ra, nhanh chóng nói: "Lục Vệ Đông, cuộc sống rất tốt đẹp, đừng lãng phí thời gian vào những chuyện sai lầm, chuyện giữa chúng ta kết thúc ở đây, tôi đi đây. ”

Cô bước nhanh ra ngoài.

Lục Vệ Đông giật mình hỏi: "Nam Tương, em đi đâu vậy?”

Nam Tương chắc chắn nói: "Về nhà.”

Lục Vệ Đông không thể tin được: "Em về nhà..."

Nam Tương bắt đầu chạy: "Tôi về nhà để cứu con tôi!”

Đúng vậy!

Cứu con cô!

Không chỉ cứu tụi nhỏ, còn phải chăm sóc tốt cho hai đứa nhỏ, yêu thương hai đứa nhỏ!

Cô không đáp lại tiếng kêu của Lục Vệ Đông nữa, nhanh chóng chạy khỏi tiệm cơm giải phóng, chạy ra khỏi huyện thành sau đó chạy thẳng về phía thôn Thủy Loan.

Chạy một hơi khoảng chừng mười lăm phút.

Chạy đến lục phủ ngũ tạng cũng đều lệch khỏi vị trí, cô vẫn như cũ không dừng lại.

Đầu đầy mồ hôi chạy vào thôn Thủy Loan, không để ý tới ánh mắt ghét bỏ của thôn dân, cô chỉ nhìn thẳng về phía sân có hàng rào bằng tre cách đó không xa, trong viện có bốn gian nhà tranh, ba gian song song đối diện với cửa viện, theo thứ tự là đông phòng nhà chính và tây phòng, một gian vuông góc với cửa viện chính là phòng bếp.

Đó chính là nhà của cô.

Cô muốn về nhà.

Cô muốn về nhà.

Hai đứa con của cô —— Bì Bì Đường Đường, lúc này đang ở nhà.

Tim cô đột nhiên đập nhanh hơn, sau đó tuôn ra nỗi sợ hãi không thể tả nỗi.

Cô sợ.

Cô thật sự sợ Bì Bì Đường Đường đã xảy ra chuyện.

Mặc kệ mồ hôi đang chảy trên mặt, cô vội vàng chạy vào sân, không để ý đến cây chổi, sọt tre, lá cây, ghế đẩu đang nằm lung tung trong sân, mà chạy thẳng về phía phòng bếp.

Xa xa nhìn thấy Bì Bì Đường Đường mặc quần áo rách tung tóe giẫm lên ghế nhỏ, nửa thân thể nhỏ bé đều nằm sấp bên mép lu nước, đang múc nước uống.

Trong đầu cô chợt hiện lên tình tiết "một ngốc một tàn" trong sách, trong lòng căng thẳng.

Ngay sau đó nhìn thấy chiếc ghế dưới chân hai đứa nhỏ đột nhiên nghiêng.

Thân thể của hai đứa nhỏ cũng bắt đầu mất cân bằng.

Không được!
Chương tiếp
Loading...