Võ Tướng Cướp Cô Dâu

Chương 6



Uất Trì Tú không hề khách khí vung quyền đánh thẳng vào ngực đối phương, hạ thủ tuyệt không lưu tình.

“Ngô! Phốc --” A Phúc bật ngược trở lại mấy bước, tay ôm ngực gục xuống, phun ra một miệng đầy máu.

“Khoan, khoan đã...... Ngươi là ai?” Hắn thống khổ ngẩng đầu dõi theo thân ảnh ngày càng khuất xa, thở dốc truy vấn.

Uất Trì Tú không thèm để tâm, tự ý ôm người trong lòng rời đi.

Tiểu Lục do dự trong chốc lát rồi mau lẹ nhấc chân đuổi theo. Đối với vị công tử vừa ra tay giúp tiểu thư này, nàng tin hắn không phải là người xấu.

Trơ mắt nhìn Trầm Lâu Đậu bị mang đi trước mặt mình, sắc mặt A Phúc trở nên thập phần khó coi, giờ thì nguy rồi, hắn phải ăn nói sao với chủ tử đây?

“Trần bá, nàng có khỏe không?” Uất Trì Tú ngắm giai nhân đang nằm trên giường, thấy trên cổ tay mảnh khảnh của nàng hiện lên một vết bầm tím, hắn không nhịn được siết chặt song quyền.

Ngồi bên giường, lão giả từ từ nhắm hai mắt, cẩn thận cảm thụ mạch tượng ở đầu ngón tay, trầm ngâm trong chốc lát, sau buông lỏng ra.

Trông thấy bộ dạng khẩn trương của chủ tử, hắn nheo nheo mắt, cười trấn an,“Thiếu gia, ngài đừng lo lắng! Vị cô nương này vốn là bị phong hàn nhập thể, lại không cẩn thận đi bêu nắng suốt mấy ngày, nhất thời chịu không nổi nên mới ngất đi thôi."

Ngạc nhiên ở chỗ, lão chưa từng trông thấy thiếu gia dùng ánh mắt trìu mến đến vậy để nhìn bất cứ cô nương nào .

Nhắc đến thiếu gia , ai ai cũng phải công nhận, đó là vị hôn phu mơ ước của tất cả các cô nương trong kinh thành. Biết bao danh môn vọng tộc chỉ nghe danh thôi đã muốn chiêu thiếu gia làm con rể ,chứ chưa cần phải bàn đến thân phận đặc thù của người.

Tuy thân là hậu nhân Uất Trì gia, nhưng ngài không hề có nửa điểm ăn chơi trác táng. Trái lại, thiếu gia vô cùng khiêm tốn lễ độ, lại chịu khó học hỏi, không dựa dẫm vào uy danh của gia đình mà tự dùng chính thực lực của bản thân để vươn lên . Bởi vậy nên khi tuổi đời còn rất trẻ, thiếu gia đã sớm trở thành người thống lĩnh 16 vệ tướng quân hoàng triều.

Uất Trì Tú sau khi nghe Trần bá đáp lời mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm, “Vậy đành phiền bá bá cắt hộ mấy thang dược, ta sẽ sai hạ nhân đi lấy về "

Trần bá gật gật đầu đứng dậy, đạo mạo đi về phía bàn, thảo ra mấy chữ, đồng thời còn không ngừng vụng trộm đánh giá động tĩnh phía sau (........... =.=!!! cái này các cụ nhà ta gọi là hóng hớt a ^^)

Thiếu gia lặng im đứng một bên dịu dàng nhìn người đang nằm trên giường, cư nhiên muốn đưa tay đắp chăn cho nàng!

“Tướng quân cứ để nô tì làm.” Tiểu Lục chạy nhanh đến, chủ động bảo vệ tiểu thư của mình.

Nàng khẩn cấp chạy theo đến đây thì mới biết thân phận của hắn, nguyên lai y chính là người mà chủ tử muốn bái phỏng, Uất Trì tướng quân, thật khéo dọa nàng nhảy dựng!

Đôi mắt già nua của Trần Bá không kiềm được mà quay nhìn về phía cửa sổ, lão thật muốn coi xem mặt trời hôm nay có phải mọc từ đằng tây hay không? Thiếu gia thế nhưng lại đi đắp chăn cho người khác?

“Trần bá, lão đang nhìn gì vậy?” Uất Trì Tú xoay người, vừa lúc bắt gặp động tác tức cười của lão. Trần bá là đại phu của Uất Trì phủ, trong phủ nếu có ai sinh bệnh thì đều do lão phụ trách trị liệu.

Lão vội di dời ánh mắt lên tờ giấy trước mặt, “Không, không có.”

Chỉ chốc lát sau, Trần bá đem đơn thuốc đến bên người Uất Trì Tú, ánh mắt không khỏi e dè khẽ ngắm nữ tử trên giường,“Thiếu gia, dược đan viết xong rồi .”

“Vậy lão đi đi.” Uất Trì Tú nhẹ giọng phân phó,

“Hảo hảo chiếu cố chủ tử của ngươi !” hắn hướng tì nữ cạnh bên nhắc nhở.

“Dạ.” Nghe được hắn dặn dò, Tiểu Lục theo bản năng ứng thanh.

Không có cách nào khác, thân là nha hoàn, thói quen của chính mình không phải chỉ nói là có thể dễ dàng từ bỏ. Lại nghe được mệnh lệnh uy nghiêm đến vậy, nàng sao dám không tuân theo?

Uất Trì Tú cùng Trần bá rời đi, ra đến cửa phòng, lão nhân gia lúc này mới không nhịn được thẽ thọt hỏi:“Thiếu gia, vị kia cô nương đối với ngài là......” Hồng phấn tri kỷ?

Hắn liếc lão một cái, bạc môi lộ ra vẻ hoan hỉ ,“Trần bá, lão đang hỏi hộ ai vậy?”

Hôm nay được hạnh ngộ nàng hoàn toàn là do vô tình. Tuy là vậy...... nhưng lúc trông thấy nam nhân kia làm khó nàng trong ngõ, thậm chí còn tỏ ra vô lễ khi hắn xuất hiện, Uất Trì Tú liền nhanh chóng hiểu được, hắn không hề đoán sai khi chứng kiến sự tình ở tửu lâu lần trước, chủ tớ ba người này tuyệt đối có vấn đề .

Trần bá xấu hổ vuốt vuốt tóc, quanh co không biết phải nói gì,“Cái kia......” Thiếu gia quả nhiên khôn khéo! Vừa nhìn thấy ngài ôm một cô nương bước vào cửa, toàn bộ hạ nhân trong phủ lập tức xôn xao. Thái độ của thiếu gia oanh động đến toàn bộ phủ nhà, đương nhiên lão gia cũng đã sớm biết được tin tức.

Chỉ một lát sau, thiếu gia phái người đến tìm lão, muốn lão xem bệnh cho vị cô nương kia. Lão gia nghe thấy vậy liền vội vàng muốn lão nhân cơ hội này hỏi thăm thiếu gia một chút, xem cô nương đó có phải con dâu tương lai của ngài không?

“Lão đi xuống đi.” Uất Trì Tú không trả lời, khoát tay, xoay người bước đi.

Trần bá nhìn theo bóng dáng thiếu gia, khẽ thở dài, lão phải nói gì với chủ tử đây? Phiền não vô chừng! Quên đi, việc đến đâu hay đến đấy vậy.

Nhưng cũng thật kỳ quái, tại sao vị cô nương này lại gây cho lão cảm giác thân thuộc đến vậy? Nhìn nàng trông rất giống người nào đó mà lão quen. Đứng bần thần tại chỗ, khổ tư hồi lâu, nghĩ đến nát óc cũng không ra, Trần bá đành ngậm ngùi bỏ cuộc. Trước cứ đi tìm lão gia đã!

Gió mơn man ve vuốt khuôn mặt đang say ngủ của mĩ nhân, chậm rãi bừng tỉnh khỏi giấc mộng. cảm nhận từng đợt gió lành khoan khoái, Trầm Lâu Đậu không nhịn được mà khe khẽ khinh ngâm. Mắt hạnh từ từ hé mở, trong khoảnh khắc, nàng ngỡ như mình vẫn còn đang ở tại quê nhà.

Khi còn chưa rời xa gia đình, cứ mỗi độ tiết trời trở nên nóng bức là nàng lại không tài nào ngủ nổi. Phải có nha hoàn ngồi kế bên quạt thì nàng mới có thể an tâm say giấc nồng.

“Tiểu thư đã tỉnh rồi sao, người có đói bụng không?” Giọng nói của Tiểu Lục vang lên bên tai, cơ hồ mọi việc vẫn hệt như lúc trước.

Nụ cười ôn nhu nở rộ trên môi đào, nàng khẽ lắc đầu : " ta không đói! Không phải ta đã từng nhắc nhở ngươi, không cần quạt cho ta nữa sao? Ta không hi vọng ngươi mệt chết vì chuyện đó" Ngữ khí trầm ổn, nàng nghiêng nghiêng đầu nhìn về phía tì nữ của mình.

“Tiểu thư, người cuối cùng cũng tỉnh!” Tiểu Lục buông cây quạt trong tay ra, kích động đến rơi nước mắt.

“Nơi này là......” Trong nháy mắt, nàng liền lập tức nhớ ra, bản thân nàng hiện tại đã không còn ở Giang Ninh Trầm gia nữa. Nàng đến kinh thành cũng được một thời gian rồi.

Thấy vẻ mặt nghi hoặc của chủ tử, Tiểu Lục vội vàng mở miệng nói:“Tiểu thư, nơi này là phủ của Uất Trì tướng quân .” Nhắc đến mới nhớ, trước khi đi tướng quân có dặn, khi nào tiểu thư tỉnh lại thì phải nhanh chóng báo ngay cho ngài, chút nữa thì nàng quên khuấy mất!

“Phủ của Uất Trì tướng quân ?” Trầm Lâu Đậu toan nhỏm dậy,nhưng do cơ thể quá mức yếu nhược, đầu lại có cảm giác choáng váng, hoa mày chóng mặt nên nàng chỉ có thể vô lực tựa vào giường nghỉ ngơi.

Cẩn thận ngẫm lại, đúng rồi, lúc đấy nàng đang cùng Tiểu Lục và A Phúc làm ầm lên trong con ngõ nhỏ. Sau đó.....sau đó thì....Lắc đầu, mọi việc diễn ra sau đấy nàng hoàn toàn không có một chút ấn tượng.

Tiểu Lục đem chiếc gối đã được phơi nắng kỹ, thận trọng đặt sau lưng nàng, đồng thời nhanh nhẹn giúp nàng sửa sang mái tóc dài hỗn loạn. Sau khi gấp chăn thật gọn gàng, nha hoàn hoạt bát ấy mới lên tiếng: "Tiểu thư, người chờ nô tì một lát, nô tì đi mang thuốc của người lại đây" , thuận tiện báo luôn cho tướng quân việc tiểu thư đã tỉnh.

“Tiểu Lục......” Còn muốn nói gì đó, nhưng thị tì của nàng đã lanh lẹ biến mất rồi.

Trầm Lâu Đậu thở dài, nửa thân dựa vào giường, lặng lẽ quan sát bốn phía. Phủ của Uất Trì tướng quân? Trong thành Trường An này, họ kép Uất Trì cũng chỉ có một nhà. Khẽ cau mày, nàng cố nhớ lại những việc xảy ra trước lúc té xỉu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nếu nàng nhớ không nhầm, .......lúc đó A Phúc cứng rắn kéo nàng về phía trước, Tiểu Lục vì bảo hộ nàng mà lẽo đẽo chạy theo gây sự cùng hắn....... Sau đó thì....... Trong lúc mơ mơ hồ hồ, Trầm Lâu Đậu dường như cảm thấy có một vòng tay ấm áp ôm lấy mình, vừa trân trọng lại vừa nâng niu.

“ Cô nương có khỏe không ?”

Ngay thời điểm nàng đang suy tư, một giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên.

Giật mình, nàng theo bản năng đưa tay lên che ngực. Nghiêng đầu về phía vừa phát ra tiếng nói, Trầm Lâu Đậu cả kinh khi thấy một nam tử không biết từ lúc nào đã xuất hiện trước mặt nàng. Thoáng thấy đối phương nho sam chỉnh tề, nàng chậm rãi di chuyển tầm mắt lên phía trên. Bắt gặp đôi mâu quang đen huyền, sâu thẳm đang dịu dàng quan sát mình, Trầm Lâu Đậu thoáng chốc ngỡ ngàng.

Nàng kinh ngạc nhìn hắn, người kia cao nhã, tuất dật, đôi đồng tử đen láy khiến nàng bị cuốn hút đến không tài nào rời mắt. Tâm tình bất ổn, cả người chấn động, tim nàng đập như trống hội trong lồng ngực.

Trong khi nàng dò xét hắn, Uất Trì Tú cũng tự nhiên ngắm nàng. Suy đi nghĩ lại, hắn vẫn không cách nào bỏ qua nổi cảm giác quen thuộc khi cùng nàng đối diện. Đôi mắt tinh anh, trong suốt như lưu thủy của nàng thật khiến người khác động tâm!

Nhận thấy ý nghĩ của mình có phần đi quá đà, Uất Trì Tú khẽ cụp mắt, chậm chạp ngồi xuống chiếc ghế đang đặt gần,“Trầm cô nương, cô nương đã đỡ hơn chưa?”

Thanh âm của hắn kéo Trầm Lâu Đậu trở về thực tế, vội thu hồi thần trí, nàng ngập ngừng cúi đầu, tránh đi ánh nhìn của đối phương, "Đã tốt hơn nhiều rồi, cám ơn công tử!" dứt lời, hai má nàng không tự chủ mà ửng hồng.

Hắn là ai vậy? Bộ dạng tựa như chủ nhân nơi này, chẳng lẽ là Uất Trì tướng quân?

Uất Trì Tú nhìn cổ tay trắng nõn trơn nhẵn của nàng, thấy phía trên có nhiều vết ứ ngân, con ngươi đen sẫm của hắn thoáng co rút, đông cứng lại.

“Tại hạ Uất Trì Tú.” Nhìn ra bất an nơi đáy mắt nàng, hắn chủ động lên tiếng.

Ngước đôi mắt long lanh ngập nước lên quan sát, Trầm Lâu Đậu tuyệt nhiên không kinh ngạc trước thân phận người này. Diện mạo hắn hiên ngang, uy dũng, lại không câu nệ quy tắc, không chấp nhặt tiếu tiết, đúng là kiểu người có thân phận tôn quý, công danh hiển hách.

“Dân nữ Trầm Lâu Đậu, thỉnh an tướng quân đại nhân.” Xốc lên tấm chăn gấm, nàng vừa định xuống giường phúc thân hành lễ thì hắn đã vội xông tới ngăn lại .
Chương trước Chương tiếp
Loading...