Vợ Yêu Chuyên Sủng Của Đại Bang Chủ

Chương 38: Hôn Lễ Thế Kỉ (3)



Trong phòng trang điểm, người ra người vào tấp nập, không khí ồn ào mà vui vẻ, náo nhiệt.- "Phu nhân thật xinh đẹp."- Một người phụ nữ trang điểm nhìn cô gái trong gương không khỏi cảm thán nói.

Cô không trả lời, chỉ nở một nụ cười thật tươi. Mái tóc được ép thẳng, sau đó thì búi lên, lỗ tai, cổ đều đeo những trang bị xa xỉ đắt tiền, nhìn vào thấy thật chói mắt.

Cô nhìn mình trong gương, cũng chưa bao giờ thấy mình đẹp như vậy. Bây giờ thì cô cũng đã hiểu cái câu "Người đẹp vì nhung vì lụa", người khác đều nói ngày bước vào lễ đường là ngày hạnh phúc nhất đời con gái, bây giờ cô cũng cảm nhận được, sự ấm áp lan truyền khắp tứ chi.

Nhìn bạn tốt hạnh phúc như vậy, nỗi niềm trong lòng Lãnh Nhi không khỏi vỡ òa, nước mũi nước mắt tèm nhem nói: "Oa, Lệ nhi, bạn thật xinh đẹp, hôm nay mình làm phù dâu cho bạn, không phải là lép vế sao, sẽ chẳng có trai đẹp nào ngó ngàng tới mình, thật là đau lòng...ô...ô"

Cô dở khóc dở cười, mím môi nói với bạn tốt: "Bạn đang khen hay chê mình vậy?"

Lãnh Nhi ngừng ngay động tác nước mắt nước mũi với bạn thân, cười 'hihi' nói: "Đương nhiên là khen bạn rồi."

Đúng lúc ấy, từ cửa phòng, một bé trai, một bé gái chạy vào, ôm chầm lấy cô.

- "Mama, thật xinh đẹp a, tiểu Thư cũng muốn xinh đẹp như mama. . ."- Cô bé ôm chân cô, ngước đôi mắt to tròn long lanh lên nhìn cô, cái miệng nhỏ nhắn chu lên khen ngợi. Hôm nay tiểu Kì mặc một bộ váy công chúa màu trắng tinh khôi, nhìn giống như bản sao của mẹ mình, thật thu hút những ánh nhìn của người khác.

- "Sau này bảo bối sẽ giống như mẹ."- Cô cúi người xuống, ôm hai đứa bé vào lòng, vuốt ve.

- "Vậy sau này con sẽ giống ai!?"- Giọng điệu của tiểu Kì vang lên, trong đó có chứa chất bao nhiêu sự ngây ngô, vừa nói xong thì cả phòng liền bật cười, cô híp mắt nói với con trai:"Con sẽ giống baba."

Quả thật, hôm nay tiểu Kì rất giống như một người đàn ông thu nhỏ nha! Cả người mặc một bộ âu phục, đôi mắt to tròn, cái má phúng phính, đôi môi đỏ hơn con gái, nhìn thật giống hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích. Nhìn cặp đôi long phượng nhà cô, ai cũng chỉ muốn ôm vào lòng mà cưng nựng!

Sắp đến giờ hành lễ, từ cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng giày bước đi nặng nề.

- "Ông chủ, phu nhân sắp ra rồi ạ, ngài đợi thêm chút nữa."- Một người trang điểm phía ngoài thấy anh đến liền thông báo. Nhưng dường như anh vẫn không nghe thấy, vẫn bước tiếp đi vào.

Anh phẩy phẩy tay, mọi người nhất thời đều lui ra ngoài, nhưng trong lòng ai cũng thầm nghĩ: Chỉ còn ba mươi phút nữa là bắt đầu, chẳng lẽ ông chủ không cần tiếp khách?

- "Mình ra ngoài trước!"- Lãnh Nhi nói với giọng điệu ranh mãnh, đi ra ngoài còn ngước đầu lại cười, xong, lại còn vẫy tay. Đây, vốn là cái hành động gì chứ? Cô còn chưa kịp giữ bạn tốt ở lại thì cửa phòng đã đóng chặt, khiến mặt mày cô rất là bất đắc dĩ.

Trong phòng quen tiếng ồn ào nhất thời im ắng, chỉ còn lại gia đình nhỏ bốn người.

Cô lo lắng quá, tự trấn an lòng mình: "Hai đứa nhỏ ở đây, chắc hẳn Ranniel không dám làm gì đâu!"

Trong tròng mắt anh ấm áp như có lửa cháy phừng phừng, trong mắt anh chỉ còn cô và hai đứa nhỏ, lại cực kì vui sướng khi được người khác gọi cô là "Phu nhân".

- "Papa."- Hai đứa trẻ nhìn thấy anh lập tức mắt sáng như sao, nhảy từ người cô sang người anh, luồn lách chui vào ngực anh, ngồi lên cổ, bắt anh làm ngựa. Nhìn hành động của hai đứa con mình, cô không khỏi cảm thán, không phải anh đã chiều chúng nó quá rồi sinh hư rồi sao? Lại để cho nó ngồi lên cổ bắt anh làm ngựa. Thật không còn gì để nói!

- "Hai đứa, nhanh đi vào đây."- Anh nhanh chóng mở cúc ở áo vest, cho hai đứa nhóc chui vào hai bên, lại nhẹ giọng nói: "Hai đứa bịt mắt vào!"

Chắc chắn là hai đứa đã bịt mắt, anh liền đẩy cô vào gần anh, một tay giữ eo cô, một tay cố định đầu cô, liền dùng bờ môi thô ráp của mình phủ lên bờ môi mềm mại của cô.

Hai đứa nhỏ cứ như hai con gấu ở trong áo anh, tiểu Thư không chịu nổi tò mò mà ngước đôi mắt lên nhìn pama mình, đôi mắt to tròn cứ ngước nhìn hai cái người kia đang hôn nhau đắm đuối, mắt cũng không mở. Tiểu Thư không biết đã chớp mắt bao lần, thì tiểu Kì mới bảo tiểu Thư cúi xuống, đưa một ngón tay lên môi "Xuỵt", sau đó lấy tay mình bịt mắt em gái lại, tiểu Thư vẫn ngây ngô không hiểu gì, cái môi chứ chu lên, khó hiểu hỏi anh trai: "Pama đang làm gì vậy?"

Tiểu Kì vẫy vẫy em gái mình, như bảo nhanh lại gần đây, thì thầm vào tai em gái: "Như vậy là pama đang hôn nhau đó!"

- "Ồ, cái này được gọi là hôn sao?"- Tiểu Thư ngạc nhiên, sau đó thì hồn nhiên to tiếng hỏi lại.

Tiểu Thư nói to đến cô cũng nghe được, nghe con gái mình nói thế, không khỏi ngượng ngùng đỏ mặt, liền muốn dứt môi mình ra khỏi môi anh.

Ranniel thấy cô động đậy, liền mở mắt ra, nhìn cô bằng ánh mắt như để nói rằng: "Kệ hai đứa bé, mình tiếp tục!"

Cô trừng mắt với anh, định mở miệng nói gì đó, thì liền bị anh dùng lưỡi tiến sâu vào trong khoang miệng.

Cuộc hôn cứ kéo dài đằng đẵng như không có hồi kết, sau mấy phút anh mới chịu buông cô ra, cô liền há miệng, thở hổn hiển, vừa nãy bị rút hết không khí, bây giờ phải bù lại.

Thấy tiểu Kì và tiểu Thư vẫn nhìn chằm chằm cô và anh, cô không khỏi trừng mắt nhìn anh, tức giận nói: "Anh dậy hư chúng rồi kìa!"

Anh dường như không để ý đến lời cô nói, chỉ ôm hai đứa bé vào lòng, sau đó đứng dậy, rảo bước ra cửa, trước khi đi còn cười 'haha', để lại cho cô một câu nói: "Chuẩn bị nhanh lên vợ ngốc, sắp đến giờ rồi."

Gì, gì chứ? Ai ngốc chứ hả?

Cái người này, mới yêu nhau thì hiền lành dữ, càng ngày càng ngông cuồng rồi!

Cô liền trừng mắt nhìn chằm chằm vào cái cửa đã khép lại từ lâu. . .

Hừ, sư phụ và đồ nhi nhà này, kết hợp với nhau bắt nạt sư mẫu.

Thật đáng chết!
Chương trước Chương tiếp
Loading...