Vợ Yêu, Còn Dám Quậy Nữa Không?

Chương 1



Chương I: GIỚI THIỆU

    Trong suốt mười sáu năm qua , cái mà Trần Kim Thư này ghét nhất chính là TRỄ HỌC . Vì sao ư? Đơn giản thôi , lí do kia kìa .

      Tôi vừa lảm nhảm vừa chỉ tay về phía khuôn mặt “hiền từ” của thầy Nhân , người thầy giám thị “đáng yêu” đang ngự trị sâu thẳm trong trái tim tôi. Tôi bật mí cho các bạn biết một điều . Sở dĩ thầy giám thị trường tôi có cái tên Nhân , chắc cũng là vì cái “nhân“ trong con người thầy từ khi sinh ra đã không có nhiều. T^T Gia đình thầy thật sáng suốt.  

      Ah , nếu có bạn nào đang thắc mắc tại sao tôi lại đứng lấp ló ngoài cổng trường thế kia trong khi trống đã kêu rồi. Tôi xin trịnh trọng thông báo với các bạn rằng – Tuy tôi quả thật rất ghét trễ học ,nhưng tôi cũng chính là người đạt kỉ lục : HỌC SINH ĐI HỌC TRỄ NHIỀU NHẤT CỦA NĂM.

    Trống trường đã ngân nga giai điệu êm tai ( Tùng … tùng … tùng … ) cách đây khoảng 10 phút, theo tôi dự đoán là vậy . Hê hê , vẫn còn 5 phút tôi ơi . ( giờ truy bài ) Đúng vậy , là chuyên gia đi học trễ , tôi luôn có rất nhiều cách để vào trường dễ dàng . Ôh hô , nếu các bạn muốn biết , được thôi , hãy nhìn đây . Khoan ! Nhìn mặt tôi được rồi, đừng có nhìn....đi đâu đấy .

   Thấp thoáng ở sân sau ngôi trường Thượng Hiền đang có bóng dáng 1 cô nữ sinh yêu kiều , trông thật ngây ngô với mái tóc đen nhánh buộc gọn gàng . Ngũ quan trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé thật tinh tế và bộ đồng phục màu xanh lá của trường Thượng Hiền thì càng làm nổi bật lên nước da trắng hồng của cô bé.  Và trông cô bé thật ”hồn nhiên“ hơn khi mặc váy mà lại …. chui lỗ chó . 

   Tôi đang rất cố gắng để chui qua được cái lỗ nhỏ xíu ấy ( T/G : chả phải mi mập quá à ) (Kim Thư: Bà già lắm mồm!!! ) ( T/G : ….. >o

       -" Trò Kim Thư , chào trò buổi sáng" ( =]] )

Xong! Đời tôi xong. Tôi cười xuề xòa , ngây ngô gãi gãi đầu, mặt mũi túa mồ hôi , giọng lanh lảnh:

      "- Thầy đi đâu mà mặt thầy vui dzữ ữ ữ ữ  vậy thầy ? ^_^ "

    Thầy giám thị đáng kính của tôi vẻ mặt ”hiền từ", thân hình mập mạp hơi nghiêng người nhìn tôi đang nằm bò càng dưới đất:

      "- Thầy đứng đây đợi em cũng được 5 phút rồi . THEO TÔI LÊN PHÒNG GIÁM THỊ!!!" 

    Tôi sợ xanh mặt. Thầy à , em bệnh tim mà…. Tôi chui một cái vèo qua cái lỗ hổng ấy , chả còn tâm trạng để cẩn thận nhích từng tí từng tí như lúc nãy nữa … Đang cuống mà lị . Chui qua rồi , tôi bị thầy Nhân kéo lệch xệch tới phòng giám thị. Hic , khổ cái thân tôi. Hiu hiu . Gió hôm nay có vẻ mát .

     ( Tại phòng giám thị )

    “- Em làm cái gì mà lúc nào cũng đi học trễ vậy hả ? Chả phải vì lí do này mà mẹ em cho em thuê luôn phòng trọ cách trường này chỉ vài phút đi bộ thôi saoooo!!!” – Thầy Nhân đứng tựa một tay vào bàn , một tay cầm thước đập đôm đốp vào tường.

   Lại bài ca cẩm cổ điển của thầy . Phải nói là em chán cái bài này lắm rồi thầy ạ. Thuộc hơn cả bài hát em ưa thích nhất rồi đó thầy . Thầm than trong lòng , tôi nở nụ cười xinh như con tinh tinh , đểu như con đà điểu , khuôn mặt tôi lúc này có thể ví như 1 thanh niên nghiêm túc chính hiệu nếu có thể rẽ ngay mái 5/5 mà đeo luôn cái đít chai vào mặt… Hê Hê. (T/G : Ai cũng phải đeo “ đít chai” thì cho tại hạ cáo lỗi ạ == )

      “ - Thầy , với tư cách là một học sinh của trường Thượng Hiền , em tự thấy bản thân em phải làm điều gì đó cho ngôi trường này . Như thầy thấy đó , trường ta đang bị thiếu học sinh . Là một học sinh thông thái nên em đã dành ra 30 phút mỗi sáng , trang điểm thật đẹp , ăn mặc thật xinh . Em làm vậy để làm chi ? Để làm chi ? Thầy có biết không , thưa thầy ?”

     Tôi đứng vỗ tay đôm đốp , vừa nói vừa diễn tả lum la như cái cách mà thầy dạy Sử hay làm .Chậc , tôi đúng là có tài sao chép của Kakashi mà :V. Hình như có hiệu quả , vì tôi thấy thầy giám thị vẫn đang “bình tĩnh“ nghe tôi nói , chả nổi giận tẹo nào . Thế là được nước làm tới , tôi tiếp tục bài ca lí luận của mình :

      “- Thưa thầy , em phải làm như thế , là vì em muốn cho mọi người thấy, học sinh trường ta gọn gàng thế nào , xinh xắn ra sao ,  có sức hấp dẫn đến dường nào… ( tự tin quá mức ) Em làm thế để thu hút học sinh cho trường mình mà . Thầy thấy đó , em làm đúng mà. Em đi trễ tí thôi nhưng trên vai em lại mang sứ mạng cao cả ấy còn gì nữa. Thầy không thưởng cho em thì thôi ,  còn trách em nữa là sao đây hở thầy?”

     Tôi chu mỏ , giở giọng quở trách , nói , nói , nói. Khua tay , khua tay , khua tay . Và sự thật là thầy đã ngớ cả người ra trước cái cách lí luận “thiên tài” của tôi. Thầy lắc đầu ngán ngẩm . Đúng là , tuổi trẻ tài cao. Thầy xoa xoa trán rồi phẩy tay ( như phim :V ) cho tôi lui . Hê Hê , nói chứ không phải khoe , ở cái trường này , người đã bước vào phòng giám thị do mắc lỗi rồi mà vẫn còn nghênh nga nghênh ngang bước ra ngoài như thể vừa làm điều gì đáng tự hào lắm – chỉ có mình tôi . 

    Và đến khi dây thần kinh tự sướng của tôi đang căng hết cót , miệng tôi ngoắc rõ to thì cũng là lúc tôi bị một tên điên nào đó , đụng một cái uỳnh ngay trước phòng giám thị . Chổng vó . Shock , tôi đang rất shock. Đường đường là một mỹ nhân như tôi, cả thầy giám thị cũng không dám đụng (:V nổ kìa, méc thầy), lần đầu tiên bị 1 tên con trai huýt ngã . Tức , tôi tức . Thế quái nào mà đụng trúng người khác , lại không 1 lời xin lỗi như thế. Mà người khác ở đây , lại là một mỹ nhân như tôi. ( Kim Thư : che miệng *Hố Hố* lúc đấy tôi đúng là nổ hơi quá thật.) (T/G : Còn phải nói >o

      “ - Tên điên kia, đứng lại !”

   Tôi bật dậy , với vận tốc 100m/s , tôi phóng đến trước mặt hắn , hình tượng thục nữ -> tan vỡ … (Chu choa , cao gì mà cao dữ . Chu choa , tấm lưng đẹp dữ. Bờ vai rộng , có vẻ ấm áp *chảy nước miếng*) .Hiu Hiu . Ầy , gió hôm nay đúng là mát mà.

     “- Tránh ra! “

Chu choa , tên này ăn gan hùm nha . Ể, mà sao trước đây chưa từng gặp hắn nhỉ . Ờm , xem nào . Hắn trông đẹp trai ra phết đấy chứ .Đôi mắt màu hổ phách, hơi nhỏ , cong cong và sâu hun hút. (Giờ học của mẹ : Người có đôi mắt càng sâu thì càng nguy hiểm. Họ có khả năng nhìn thấu tâm can người khác -> nên tránh xa) .  Mũi hắn cao , làn môi mỏng có chút nhợt nhạt nhưng mà…. Chu choa , quyến rũ ta ơi. Ta kết , ta kết . E Hèm , giờ không phải giờ mê trai ==

      “- Anh zai , lé phải không ? Hay dây thần kinh bị đứt . Ây , không nghe tôi nói à ? Hay là bị điếc . Ôh hô , đừng nói anh vừa trốn viện ra nhé ? Ây Ây , né ra né ra, đừng có cắn người bậy bạ ( nó vừa nói vừa nhích nhích lại “ gần “ hắn ) Ơ cái tên này , điếc thật hay sao mà chả thèm phản ứng thế . Hay đứt dây thần kinh xúc cảm rồi . Ney . Ney .”

  Tôi bực bội ra mặt, chả lẽ tôi nói đúng à trời ...

    “- Cô câm miệng . Tránh ra .”

  Hắn nói , vẻ mặt vẫn không thay đổi … Nhưng tôi nghe thấy mùi sát khí …. 

Ôhôhô , hù nhầm người rồi bấy bề . Chị đây là Kim Thư , là nữ hoàng kiêm luôn cái chức la sát ( nó nổ đấy ) của trường này , làm sao lại sợ cái loại vô danh tiểu tốt như hắn . 

    Tôi né người sang một bên như hắn mong muốn . Hắn  còn không thèm liếc nhìn tôi một cái , đi luôn về phía trước. Nhưng tiếc , chậc chậc , đúng là tiếc , tôi dang chân ngọc ngà của mình , đạp một cú thần sầu vào đầu gối bên trái của hắn . Chết mầy nè con. Ahihihi…… Ồh sao bé không té , Ồh sao bé không té….. Tôi hoảng hồn thụt lùi lại hai bước . Mồ hôi bắt đầu túa . QUÁI VẬT !!!

    Hắn quay lại nhìn tôi , 3s sau , hắn đẩy tôi vào tường , rất mạnh , rất nhanh . Tôi choáng …. ĐÂY LÀ PHÒNG GIÁM THỊ ĐẤY , TÊN ĐIÊN ! Trong lúc tôi đang hoảng loạn ( sợ hình dáng ngọc ngà của thầy xuất hiện ) thì tự khi nào , khuôn mặt hắn đã áp sát tôi ….. Tên điên này , đúng là không sợ trời không sợ đất . Được , chị đây trị nhà mi. Đợi lúc khuôn mặt hắn cách tôi 3cm , tôi nhe răng cười cười , hê hê , chắc hắn cũng bất ngờ lắm khi những chiếc răng trắng đều nhỏ nhắn của tôi đang ngự tôi vành tai của hắn . Cắn mạnh . Ặc … mùi sát khí nồng nặc , mùi sát khí này … quen lắm….

        - Các em…các em… ĐANG LÀM CÁI QUÁI GÌ TRƯỚC VĂN PHÒNG CỦA TÔI???????

    Khuôn mặt mập mạp của thầy Nhân run lên vì giận , ánh mắt tóe lửa nhìn tôi. Ơ , em có làm gì đâu? Hắn đẩy em mà thầy, sao thầy nhìn em ghê thế? Éc , tôi quên thua hàm răng sắc bén của mình lại…. Cái tư thế này, thật trông gợi tình quá đi mất… Tôi đang lắp ba lắp bắp , định giải thích với thầy , thì hắn nhẹ nhàng buông tôi ra, nhếch mép cười ranh mãnh , buông một câu xanh rờn rồi quay đi:

     - Trái dâu sao ? Thật quê mùa 

Trái…. Trái …. Trái …. Dâu? Là ý gì đây ? Trái dâu sao ? Tôi thoáng nhìn xuống chiếc váy xinh xinh của mình . ( Hê nhô , váy đây :O ) Một đường dài … Mát … trời  hôm nay rất mát , là ý này đây .

   Tôi chết trân ……… Thầy Nhân cũng chết trân … Mọi hoạt động như ngừng lại. Đến khi tôi định thần lại , tôi nhìn sang phía thầy Nhân… Rồi , thầy đứng hình luôn rồi. Và bây giờ ở hành lang của trường đang có một thân ảnh vô cùng đẹp , vẻ gấp gáp , vừa chạy vừa lấy tay che che gấu váy , trông rất buồn cười và đáng thương – chính là tôi!! . Mặt tôi lúc này đây , đỏ lên, nhưng là đỏ lên vì giận:

     TRẦN KIM THƯ TÔI ĐÂY , THỀ DƯỚI TRỜI CAO , THỀ TRÊN ĐẤT THẤP , THỀ TRƯỚC SẮC ĐẸP NÀY , HẮN PHẢI TRẢ GIÁ!!!!!!!!!!!!!!!
Chương tiếp
Loading...