Vợ Yêu Được Cưng Chiều Đến Tận Trời Của Chủ Tịch Mộ

Chương 10: Pháo Hoa Đẹp, Nhưng Không Tồn Tại Lâu Dài (2)



Translator: Wave Literature

Tịch Tâm Ý bắt đầu khóc khi Hạ Dạ nhìn chằm chằm vào cô mà không có hành động gì. Khi cô ấy ngưng khóc, rồi nói, "Em thường trách bản thân mình nhưng em thật sự thích Nhất Phong, hãy tha lỗi cho bọn em được không chị? Bọn em chỉ có thể hạnh phúc nếu có sự tha thứ của chị. "

"Chị, Chị rất quan trọng với em. Em thật sự cần sự tha thứ và chúc phúc của chị?" Tịch Tâm Ý chỉ nói những lời yếu ớt và giọng nói mong manh như đâm kim sắc vào tim Tịch Hạ Dạ. Sự đau đớn từ trái tim làm cô suýt nữa ngất đi.

Thật tàn nhẫn

Tịch Tâm Ý trước đó là bạn thân nhất của Hạ Dạ. Rồi, đột nhiên, một ngày, cha cô ly dị mẹ cô và mẹ của người bạn ấy trở thành mẹ kế của cô. Dư Tâm Ý đã trở thành Tịch Tâm Ý. Cô là con riêng của cha Hạ Dạ, nên cô ta trở thành em gái của cô và mẹ của Tịch Tâm Ý sẽ là người tiếp quản nhà của mẹ cô là bà Thẩm Văn Na.

Tịch Tâm Ý thật là đáng yêu. Cô ấy luôn rất xinh đẹp và tốt bụng, cô ấy cũng rất thông minh và xuất sắc trong việc học hành. Ngay khi cô bước vào gia đình họ Tịch, mọi người trong gia đình đều yêu quý cô ấy, kể cả người bà luôn thương yêu Tịch Hạ Dạ.

Còn Tịch Hạ Dạ, cô ấy đã im lặng và rất kín đáo. Cô không thích nói chuyện và cô học cũng không xuất sắc lắm. Ngoài việc thỉnh thoảng nói chuyện với ông, cô thường ở một mình. Mọi người bắt đầu quên đi sự tồn tại của cô trong gia đình họ Tịch, và Tịch Tâm Ý đã trở thành viên ngọc quý của gia đình này.

Cuộc đính hôn với Hàn Nhất Phong là một lời hứa giữa Trưởng Lão họ Tịch và Trưởng Lão nhà họ Hàn, họ thật sự là bạn tốt và mong muốn xây dựng mối quan hệ thân tình giữa gia đình và trở thành đối tác tốt hơn. Tịch Hạ Dạ luôn được coi như là con dâu của nhà họ Hàn, nhưng tất cả những thứ này đã biến mất khi Tịch Tâm Ý đến.

Điều buồn cười nhất với cô là người phụ nữ đang khóc lóc và mẹ của cô ta đã phá hủy gia đình hạnh phúc của chính cô. Họ đưa cha cô đi, thế chỗ cô trong gia đình, và thậm chí lấy đi tình yêu của cuộc đời cô, nhưng giờ đây người phụ nữ kia đang cầu xin sự tha thứ.

Có lẽ trên đời này không có gì nực cười hơn thế này.

Cô nhớ cách đây rất lâu, Hàn Nhất Phong và cô là một cặp đôi thanh mãi trúc mã khiến nhiều người ghen tị. Họ chia sẻ những ký ức ấm áp khi bên nhau còn giờ tất cả chỉ là một trò đùa.

Cô nghĩ rằng mình vẫn có thể hạnh phúc ngay cả sau khi mất đi tình yêu thương của gia đình, miễn là cô giữ được tình yêu của mình với Hàn Nhất Phong, nhưng ai ngờ được mọi chuyện lại kết thúc như thế này chứ?

Tất cả như là pháo hoa bùng nổ. Cho dù nó có đẹp đến cỡ nào, chúng cũng sẽ kết thúc trên bầu trời đen kịt.

Cô nhìn lên với một nụ cười nhưng giọng nói của cô nghe rất lạnh lùng. Cả hai người đều đâm vào ngực tôi. Vết thương của tôi còn chưa lành bây giờ cô còn muốn tôi tha thứ cho cả hai sao Tịch Tâm Ý? Cô đã quá chắc chắn về sự rộng lượng của tôi rồi.

"Chị, em biết mình sai, em...Em chỉ không muốn thấy chị đau khổ thêm nữa. Em cảm thấy rất đau lòng, nhất là khi em nghe mẹ nói chị đã không ở nhà mấy năm qua. Làm ơn...Xin đừng như vậy nữa có được không chị...Chị sẽ làm mọi người thấy tồi tệ. Ông, bà và bố chúng ta rất nhớ Chị. Họ rất mong mỏi chị về."

Khi những giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống từ đôi mắt của Tịch Tâm Ý, cô ta đã ôm chặt vai Tịch Hạ Dạ, nhưng người chị gái này đã từ chối cái ôm này một cách thẳng thừng.

"Đi khỏi đây đi! Đừng động vào tôi!"

Keng!

Tịch Tâm Ý thụt lùi, tay cô bám lấy rèm cửa kéo các hạt rèm xuống đất. Vô tình dẫm lên một số hạt, một tiếng kim loại cứng rơi xuống sàn nhà!

Một giọng nói lạnh lùng, giận dữ vang lên. Tịch Hạ Dạ, cô thực sự là quá đáng rồi!"

Trong sự thất thần, Tịch Hạ Dạ từ từ quay lại và nhìn thấy khuôn mặt Hàn Nhất Phong tỏ ra rất thất vọng và giận dữ.

Đôi mắt đó như những cây kim sắt độc đâm vào tim cô. Sự đau đớn tột cùng với Tịch Hạ Dạ. Tuy nhiên, điều duy nhất cô cảm thấy là uất nghẹn.

Hàn Nhất Phong lướt qua cô và đỡ Tịch Tâm Ý lên. Trong nỗi lo lắng, anh nhẹ nhàng hỏi, "Tâm Ý, em không sao chứ?

Mặt Tịch Tâm Ý trông nhợt nhạt và toát lên vẻ bị tổn thương. Cô cắn chặt môi và khóc nức nở. "Em... em không sao. Em chỉ trượt... Đó không phải là lỗi của chị..."

"Anh thấy tất cả mọi thứ, Tâm Ý! Em đã làm gì sai. Em không cần phải cảm thấy tội lỗi."

Hàn Nhất Phong cảm thấy đau lòng khi anh nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tịch Tâm Ý. Khi anh đỡ Tịch Tâm Ý lên, Tịch Tâm Ý hét lên đau đớn khi cô cố gắng để di chuyển. Biểu hiện trên khuôn mặt của cô cho thấy cô đã bị chấn thương khá nặng.

"Nó thật sự đau đớn"

Mồ hôi bắt đầu lăn khỏi trán Tịch Tâm Ý khi cô ghì chặt lấy Hàn Nhất Phong. Cô vẫn đang cố gắng để giải thích, "Không, Nhất Phong, nếu không phải do em... mọi thứ sẽ không thành ra thế này. Em đã luôn luôn hy vọng để chị ấy tha thứ cho mình sau tất cả khoảng thời gian vừa qua. Nếu không, em vẫn sẽ cảm thấy không thoải mái ngay cả khi chúng ta kết hôn. Em..."

Tâm Ý, em?

Hàn Nhất Phong thấy nước mắt chảy xuống má cô. Anh cúi xuống và từ từ bế cô ấy lên, nhưng Tịch Tâm Ý đã đẩy anh đi và cố gắng dựa vào tường để đứng dậy. Cô bước tới Tịch Hạ Dạ trong đau đớn.

Mỗi bước dường như đau thấu xương với cô.

"Chị, em"

"Hãy cẩn thận, Tâm Ý!"

Tịch Hạ Dạ không nói gì cả. Cô ấy chỉ nhìn vào những gì đã xảy ra trước mắt mà cô cảm thấy lạnh cóng trong người. Cô không thể không nhìn đi chỗ khác.

Cô không cảm thấy cần phải giải thích, nên cô quay lại và bước ngay giữa hai người họ. Cô muốn bỏ đi và hành động như thể cô không thấy bất kì điều gì.

Khi cô đi ngang qua hai người họ, Tịch Tâm Ý nắm lấy vai cô một cách tuyệt vọng. Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt của cô ấy, cô cầu xin, "Em biết chị ghét em. Em thực sự xin lỗi... nhưng tuần tới là sinh nhật của ông nội. Ông ấy thực sự rất quan tâm đến chị, Cha, Mẹ, và Bà... Họ đang thực sự lo lắng vì chị đã không bao giờ quay trở lại..."

"Buông ra?"

Trước khi Tịch Tâm Ý nói hết câu, giọng hét lạnh như băng của Tịch Hạ Dạ vang cả một vùng.

"Chị!"

"Cô đã làm gì mà tôi ghét cô đến ư? Tịch Tâm Ý, mẹ tôi Thẩm Văn Na chỉ sinh ra tôi, Tịch Hạ Dạ, vì vậy -?"

Tịch Hạ Dạ đã lay cách tay của Tịch Tâm Ý ra, và mắt cô nhìn vào Tịch Tâm Ý như thể nhìn vào một người xa lạ. Giọng cô nghe lạ và lạnh lùng. "Tôi không có anh chị em ruột. Đừng có diễn trò trước mặt tôi nữa. Cô có thể không mệt, nhưng tôi thì mệt, vậy là đủ rồi."

Cử chỉ đột ngột Tịch Hạ Dạ và gần như đã làm Tịch Tâm Ý ngã khụy một lần nữa, nhưng Hàn Nhất Phong nhanh chóng giữ cô.
Chương trước Chương tiếp
Loading...