Vợ Yêu, Em Chạy Không Thoát

Chương 26: Có Chút Lạnh



"Ha!" Trần Vĩnh Hải không nhịn được cười mỉa mai, sau khi nhìn cô một cái, anh đặt ly rượu xuống, đưa tay ra nhận lấy túi tài liệu.

Anh muốn xem thử rốt cuộc là tài liệu kỹ thuật như thế nào mà có thể khiến cô nói rằng anh sẽ có hứng thú.

Nguyễn Quỳnh Anh âm thầm thở phào một hơi, trái tim treo lơ lửng của cô coi như cuối cùng cũng ổn định trở lại, vừa nãy cô thật sự rất lo lắng anh sẽ không nhận nó.

Nếu như vậy, cô quả thật không biết phải tìm lý do gì để anh xem qua xấp tài liệu này.

May mắn là tiến triển của sự việc không làm cô thất vọng.

Nguyễn Quỳnh Anh nhịn không được, hiểu ý cười một tiếng.

Không gian trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng lật giấy.

Liên tiếp đọc qua vài trang tài liệu trong tay, nét mặt của Trần Vĩnh Hải cuối cùng cũng trở nên nghiêm túc, tốc độ đọc cũng nhanh chóng tăng lên.

Nguyễn Quỳnh Anh mừng rỡ trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh.

Khoảng hai ba phút sau, Trần Vĩnh Hải đóng xấp tài liệu, nhìn cô nghiêm túc hỏi:

"Phần sau của chỗ tài liệu này đang nằm trong tay cô phải không?"

"Đúng." Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu, nhẹ giọng trả lời.

Cô chỉ mang phần đầu ra làm mồi nhử, phần sau là cốt lõi của toàn bộ hạng mục kỹ thuật. Trừ khi hợp đồng hợp tác được ký kết, nếu không cô sẽ không dễ dàng đưa nó ra.

"Chủ tịch trần, anh có hứng thú với hạng mục kỹ thuật này không?" Nguyễn Quỳnh Anh thận trọng nhìn Trần Vĩnh Hải, ánh mắt đầy sự mong đợi.

Trần Vĩnh Hải không trả lời, anh thậm chí không thèm nhìn cô, đầu ngón tay gõ nhẹ vào túi tài liệu đặt trên đùi, đang suy nghĩ điều gì đó.

Quả thật, anh đối với hạng mục kỹ thuật này rất là có hứng thú. Nếu như dự án kỹ thuật này thành hiện thực, vậy thì điện thoại di động trên thị trường sẽ thăng cấp bước vào một kỷ nguyên mới, hơn nữa còn có thể không ngừng tiến xa hơn. Anh còn có thể thấy được hạng mục kỹ thuật này không đơn thuần chỉ sử dụng cho điện thoại di động mà còn thích hợp cho máy tính và các công cụ điện tử khác.

Nghĩ thôi cũng có thể biết, đây là một miếng bánh lớn như thế nào.

Những năm gần đây, xu thế phát triển của nhà họ Khương ở thành phố Hồ Chí Minh càng ngày càng nhanh, đã dần ngang hàng với nhà họ Trần, thậm chí còn nhiều lần khiêu khích tập đoàn Vĩnh Phát. Cơn tức này thể nào anh cũng phải trả lại.

Bây giờ cơ hội đang bày ra trước mắt, chỉ cần giành được hạng mục kỹ thuật này, tập đoàn Vĩnh Phát sẽ bước lên một tầm cao mới.

Nghĩ đến đây, sâu thẳm nơi đáy mắt của Trần Vĩnh Hải lóe lên một tia sắc bén, anh nhìn Nguyễn Quỳnh Anh nói:

"Hợp tác cũng được, nhưng lần trước tôi đã nói là sẽ không hợp tác với Nguyễn Thị..."

Nguyễn Quỳnh Anh gần như ngay lập tức hiểu ý anh: "Chủ tịch trần yên tâm, hạng mục kỹ thuật này do em dùng cổ phần tư nhân mua lại, không liên quan gì đến Nguyễn Thị. Em dùng danh nghĩa cá nhân mời anh hợp tác, chứ không phải Nguyễn Thị."

Như vậy, không được xem là làm trái lời nói của anh.

Trần Vĩnh Hải nhìn cô, cười đầy ẩn ý một tiếng: "Xem ra cô Nguyễn đây cũng có bản lĩnh tìm lỗ hổng trong lời nói đấy."

Lời của anh rốt cuộc là khen hay chê, Nguyễn Quỳnh Anh căn bản không quan tâm, cô chỉ quan tâm đến câu trả lời của anh:

"Vậy thì chủ tịch Trần, anh có đồng ý hợp tác với em không?"

"Bốn sáu!" Trần Vĩnh Hải mặt không cảm xúc phun ra hai chữ.

"Sao cơ?" Nguyễn Quỳnh Anh nhất thời không phản ứng kịp, ngẩn người ra.

Trần Vĩnh Hải khẽ cau mày, giọng nói có chút không kiên nhẫn: "Chia lợi nhuận, cô bốn tôi sáu!"

Nguyễn Quỳnh Anh trừng to hai mắt, có chút gấp gáp: "Anh Trần, như vậy là quá ít, có thể chia năm năm không?"

"Cô nghĩ có thể sao?" Trần Vĩnh Hải cười mỉa mai, trong mắt đầy vẻ khinh thường: "Nguyễn Quỳnh Anh, bây giờ là cô đang cần tôi, cô cho rằng mình có tư cách để bàn điều kiện với tôi à?"

Nguyễn Quỳnh Anh mấp máy môi, không nói nên lời.

Một lúc sau, cô miễn cưỡng nở nụ cười: "Khi nào thì ký hợp đồng?"

"Gấp cái gì, tôi còn có việc muốn cô làm."

Lời nói đầy ẩn ý của anh làm Nguyễn Quỳnh Anh cảm thấy hoang mang, trực giác mách bảo cô đây không phải là chuyện tốt.

Cô muốn từ chối, nhưng chợt nhận ra, trước mặt anh ngay cả tư cách từ chối cô cũng không có, anh khống chế hết mọi việc của cô!

"Anh muốn em làm gì?" Tầm mắt Nguyễn Quỳnh Anh hạ xuống, hỏi một cách bất an.

Trần Vĩnh Hải tựa lưng vào ghế lạnh lùng nói: "Tôi muốn cô tiếp giám đốc Phạm của công ty thương mại Hải Dương. Chỉ cần cô có thể khiến giám đốc Phạm đồng ý nhượng cho tôi hai mươi phần trăm lợi nhuận trong lần hợp tác gần đây nhất với Vĩnh Phát. Thì hợp tác giữa tôi và cô sẽ ký hợp đồng vào ngày mai."

Mặt của Nguyễn Quỳnh Anh trắng bệch, cơ thể cô run lên. Cô không dám tin vào lời mà người đàn ông trước mặt vừa thốt ra:

"Anh bảo em đi tiếp người đàn ông khác?"

Cô cũng quen biết giám đốc Phạm của Công ty Thương mại Hải Dương. Ông ta là một người đàn ông trung niên cực kì háo sắc, đã có vợ con ở nhà nhưng bên ngoài vẫn nuôi rất nhiều vợ bé, con riêng trai gái có tới vài đứa, bị người đời chỉ trích vì quá nhiều tai tiếng.

"Cô có thể lựa chọn không đi." Trần Vĩnh Hải thay đổi tư thế, chống cằm, khóe miệng cong lên mang theo ý cợt nhã.

Nguyễn Quỳnh Anh cảm thấy trái tim mình đang rỉ máu.

Không đi? E rằng chỉ cần cô không đi, anh sẽ lập tức hủy bỏ việc hợp tác khi nãy.

Nguyễn Quỳnh Anh tuyệt vọng nhắm mắt lại, xoay người đi về phía cửa: "Em đi!"

Cô đi như vậy là được chứ gì?

Đồng tử Trần Vĩnh Hải co lại, sắc mặt trầm xuống, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô, thanh âm lạnh như băng nói:

"Cô chắc chắn muốn đi?"

Nguyễn Quỳnh Anh dừng bước, ứa nước mắt nhìn anh, cười buồn nói: "Đây không phải là điều mà anh Trần muốn sao? Em chỉ làm theo thôi, hy vọng anh sẽ không quên việc chuẩn bị hợp đồng."

Nói xong cô biến mất khỏi tầm mắt của anh.

"Nguyễn Quỳnh Anh, cô khá lắm!" Trần Vĩnh Hải gằn giọng nói, toàn thân toát ra vẻ lạnh lẽo.

Cái gì gọi là điều anh muốn, chỉ cần cô cự tuyệt, anh sẽ không ép cô!

Trần Vĩnh Hải xoay người, mang theo vẻ mặt u ám trở lại sảnh tiệc, Khánh Minh giống như một chiếc radar tiến về phía anh.

"Ôi, nét mặt thật đáng sợ, cô tình nhân của cậu lại chọc gì đến cậu à?"

Trần Vĩnh Hải vẫn chưa nguôi giận, lời nói này của anh ta như đổ thêm dầu vào lửa.

Trần Vĩnh Hải lạnh lùng nhìn lướt qua Khánh Minh, trong mắt không giấu được vẻ hung dữ.

"Có vẻ như tôi đã nói đúng rồi." Khánh Minh sờ sờ cằm, thêm vào một câu có ý bông đùa.

Quả nhiên chỉ có cô Nguyễn mới có sức ảnh hưởng lớn đến bạn mình như vậy.

"Đúng rồi, rốt cuộc hai người đã nói cái gì vậy, sao cậu lại ra đây với cái vẻ mặt đầy tức giận thế?" Khánh Minh không khỏi tò mò.

Trần Vĩnh Hải vẫn phớt lờ anh ta, đôi mắt quét qua mọi ngóc ngách của buổi tiệc.

Khánh Minh nhìn thấy dáng vẻ này thì “à” lên một tiếng, rồi chỉ vào một hướng:

"Tìm Nguyễn Quỳnh Anh sao? Cô ấy đang ở cạnh ban công đó."

Theo về hướng anh ta đang chỉ, Trần Vĩnh Hải lập tức nheo mắt lại đầy nguy hiểm.

Trên ban công không chỉ có Nguyễn Quỳnh Anh, còn có một người khác, người đó chỉ lộ ra nửa người, phần còn lại bị bức tường che mất, nhưng anh nhìn thoáng qua cũng nhận ra đó là ai.

"Giám đốc Phạm?" Khánh Minh nhướng mày, quay đầu lại nhìn người bên cạnh, đột nhiên bị dọa một phát.

Nét mặt này thậm chí còn đáng sợ hơn khi nãy!

"Vĩnh Hải, nếu quan tâm nhiều như vậy, sao không đi lên đưa cô ấy trở về? Cái tên giám đốc Phạm kia cũng không phải hạng tốt lành gì, cô tình nhân nhỏ của cậu đứng chung với lão ta, sẽ chịu thiệt đó." Khánh Minh do dự một chút, cuối cùng không nhịn được cả gan nói.

Anh ta không phải lo lắng cho Nguyễn Quỳnh Anh, mà chỉ không muốn bạn mình bị cắm sừng mà thôi.

Nhưng mà Trần Vĩnh Hải không tiếp nhận sự quan tâm này của anh ta, giọng điệu lạnh nhạt nói:

"Cậu bớt quản chuyện thiên hạ đi!”

"Được, tôi đi." Khánh Minh vẫy tay, cầm ly rượu rời đi.

Lúc này đã gần mười giờ tối, chính là thời điểm lạnh nhất.

Một cơn gió đêm thổi qua, Nguyễn Quỳnh Anh đột nhiên rùng mình, cánh tay lộ ra ngoài đều nổi da gà, cô không chịu được xoa xoa vài cái.

"Cô Nguyễn, cô có lạnh không?" Người đàn ông bên cạnh nhìn thấy động tác của cô, nhẹ nhàng hỏi.

Nguyễn Quỳnh Anh ngại ngùng cười: "Hơi lạnh một chút."

"Vậy tôi cởi áo khoác đưa cho cô nhé." Người đàn ông nói rồi nhanh chóng cởi áo khoác của mình.

Ánh mắt Nguyễn Quỳnh Anh bối rối, cô muốn từ chối sự ân cần của ông ta, nhưng nghĩ đến điều gì đó, cô cố kiềm chế cảm giác ghê tởm, mặc chiếc áo khoác có lẫn mùi rượu và mùi của nhiều loại nước hoa khác, mùi nồng đến mức khiến cô suýt nôn.

"Cảm ơn giám đốc Phạm." Cô cúi đầu, chỉ để che đi vẻ chán ghét trong mắt.

Tuy nhiên, trong mắt đàn ông, đó là biểu hiện của sự nhút nhát, e thẹn.
Chương trước Chương tiếp
Loading...