Vợ Yêu, Em Chạy Không Thoát

Chương 42: Chúng Ta Là Người Cùng Một Đường



Nguyễn Quỳnh Anh chau mày: “Mẹ cô không nói với cô, tôi đã chuyển vào đây sao?”

“...” Sắc mặt của Nguyễn Trâm Anh trở nên méo mó.

Nhìn dáng vẻ này của cô ta, Nguyễn Quỳnh Anh hiểu ngay, quả nhiên Lê Diệu Ngọc không nói với cô ta.

“Khi nào thì chị chuyển vào?” Nguyễn Trâm Anh nghiến răng hỏi, ánh mắt chứa đầy sự tức giận.

Cô ta chỉ mới ra nước ngoài có hai ngày, thế mà cái kẻ thấp kém Nguyễn Quỳnh Anh đã chuyển vào biệt thự của Trần Vĩnh Hải rồi.

Nhưng tức hơn là, mẹ lại không nói cho cô ta một tiếng.

“Chuyển vào mới có hai ngày thôi.” Nguyễn Quỳnh Anh nhìn Nguyễn Trâm Anh cười mà nói.

Nụ cười của cô với Nguyễn Trâm Anh xem ra, rất đắc ý, là khiêu khích.

Nguyễn Trâm Anh chỉ hận không thể xé mặt cô ra: “Ai cho chị chuyển vào?”

Nguyễn Quỳnh Anh nhìn Nguyễn Trâm Anh một cách kỳ lạ: “Đương nhiên là cậu chủ Trần, không có sự cho phép của anh ấy, tôi đương nhiên không được chuyển đến rồi, cô có phải ngu quá không?”

“Chị dám nói tôi ngu?” Nguyễn Trâm Anh tức phát điên, khuôn mặt cô ta trở nên dữ tợn tiến đến kéo tay cô: “Nguyễn Quỳnh Anh, sự thông minh của chị đi đâu hết rồi?”

Đến bây giờ, đến cả nguyên nhân cái chết của bố đều không biết!

Nguyễn Quỳnh Anh nhăn mày, rút tay mình lại, nhìn Nguyễn Trâm Anh bằng ánh mắt lạnh nhạt:

“Ít nhất thông minh hơn cô.”

“Hừ, chỉ là do chị tự nghĩ mà thôi.” Nguyễn Trâm Anh khinh thường mỉa mai hừ một tiếng.

Nguyễn Quỳnh Anh không thèm để ý cô ta, ngồi xuống: “Nếu cô đã đến tìm đồ, thì mau tìm đi, tìm thấy rồi thì nhanh chóng đi đi.”

“Chị là cái thá gì, mà dám bảo tôi rời đi?”

Nguyễn Trâm Anh trừng mắt, tức giận nói: “Nguyễn Quỳnh Anh, chị đừng quên, tôi là vợ tương lai của Vĩnh Hải, tôi là nữ chủ nhân tương lai của căn biệt thự này, chị bảo tôi đi? Người phải đi là chị mới đúng! Chị đi ngay cho tôi, ra khỏi đây!”

Nói xong, cô ta lại muốn kéo Nguyễn Quỳnh Anh.

Nguyễn Quỳnh Anh nhích người sang bên cạnh, tránh cái tay của Nguyễn Trâm Anh, mặt lạnh lùng nói:

“Tôi đi hay không đi, không phải do cô quyết định, cô nên đi hỏi cậu chủ Trần, nếu như anh ấy bảo tôi đi, tôi sẽ đi ngay lập tức, nhưng cô không có quyền đuổi tôi đi.”

“Chị xem tôi có hay không có quyền lực đó, tôi không tin Vĩnh Hải sẽ hủy hôn với tôi!” Nguyễn Trâm Anh cười lạnh nhạt, tiếp tục tiến đến muốn tóm lấy Nguyễn Quỳnh Anh.

Quyết tâm đuổi cô ra ngoài.

Nguyễn Quỳnh Anh không muốn bị Nguyễn Trâm Anh quấy rầy, cơ thể cô không thoải mái, không thể đấu lại Nguyễn Trâm Anh, nên chỉ có thể né tránh.

Nhưng cô càng né tránh thì Nguyễn Trâm Anh lại càng điên cuồng lấn tới.

Trong lúc giằng co, cổ áo của Nguyễn Quỳnh Anh bị hở ra, vết đỏ to trên xương quai xanh đập trúng vào mắt của Nguyễn Trâm Anh.

Vết đỏ đó còn rất mới, rõ ràng là vừa lưu lại không lâu.

Nguyễn Trâm Anh tự mở tay ra, đôi mắt phẫn nộ đỏ lên: “Là của Vĩnh Hải?”

Nguyễn Quỳnh Anh kéo cổ áo lên, biểu cảm lạnh lùng: “Nếu không thì cô nghĩ là ai?”

Cô chỉ có một người đàn ông là Trần Vĩnh Hải, ngoài anh ra, cô cũng không chấp nhận người đàn ông khác.

Chỉ là cổ áo này bị rách rồi, phải nhanh chóng lên tầng thay chiếc áo khác mới được.

Nhìn cổ áo được nắm chặt, nhưng vẫn có vài vết đỏ lộ ra của Nguyễn Quỳnh Anh, Nguyễn Trâm Anh cảm thấy cô là cố ý khoe khoang, trong lòng hận đến chết, móng tay ghì chặt vào da thịt, đôi mắt hung dữ lóe lên.

“Nguyễn Quỳnh Anh, chị đợi đấy.”

Nói xong câu đó, cô ta dậm chân, quay người đi, đến cả vòng tay cũng không thèm tìm nữa.

Đi ra ngoài biệt thự, Nguyễn Trâm Anh gọi điện cho Trần Vĩnh Hải.

“Vĩnh Hải, sao anh có thể cho Nguyễn Quỳnh Anh ở biệt thự?”

Trần Vĩnh Hải nhếch môi: "Đây không phải là vấn đề cô nên hỏi."

“Nhưng trước kia anh đã nói rõ…”

Sắc mặt của Trần Vĩnh Hải lạnh lùng, con ngươi nheo lại, lạnh lùng nói ngắt lời cô ta:

“Quyết định của tôi, cũng không đến lượt cô chất vấn!”

“Em...” Sắc mặt Nguyễn Trâm Anh tái nhợt đi, cắn chặt môi, trong mắt chứa đầy sự uất ức.

“Cô đến biệt thự?” Trần Vĩnh Hải hỏi, khóe mắt lóe lên một tia u ám.

“Vâng.” Nguyễn Trâm Anh nghiến răng thốt ra một chữ.

Giọng nói lạnh lùng sắc bén của Trần Vĩnh Hải lại truyền đến tai cô ta: “Sau này không có sự cho phép của tôi, không được đến nữa, biết chưa?”

Nguyễn Trâm Anh lập tức phản ứng lại, giọng nói thất vọng: “Anh là đang bảo vệ cô ta?”

Giống như trước kia, lúc Nguyễn Quỳnh Anh ở trong bệnh viện, anh cũng không cho phép cô ta đến. Bây giờ Nguyễn Quỳnh Anh ở trong biệt thự của anh, anh cũng không cho phép cô ta đến biệt thự.

Đó là vì bảo vệ Nguyễn Quỳnh Anh, sợ Nguyễn Quỳnh Anh bị cô ta ức hiếp.

“Tóm lại cô ghi nhớ lời tôi nói cho tốt vào.”

Trần Vĩnh Hải không nhận, cũng không phản đối, sau khi lạnh lùng nói xong, liền cúp máy.

Nguyễn Trâm Anh tức giận hét to, ném điện thoại một cách hung dữ xuống mặt đất.

“Nguyễn Quỳnh Anh, tại sao lúc nào chị cũng luôn may mắn đến thế!”

Rõ ràng hai người bọn cô đều cùng một bố, nhưng từ nhỏ cô ta đã bị chửi là đứa con không có bố, khó khăn lắm mới trở thành cô hai của nhà họ Nguyễn, nhưng đến một ít di sản cũng đều không có.

Đến cả chồng tương lai, cũng vì muốn kích động Nguyễn Quỳnh Anh thì mới đính hôn với cô ta, bây giờ thậm chí lại còn bảo vệ kẻ thấp kém Nguyễn Quỳnh Anh đó, còn đề phòng cô ta.

Tại sao vậy? Cô ta chỗ nào không bằng Nguyễn Quỳnh Anh? Tại sao mọi người đều đối xử với cô ta như thế?

“Nguyễn Quỳnh Anh, chị chờ đó, tôi nhất định sẽ khiến chị biến mất khỏi thế giới này, người nhà họ Nguyễn là tôi, Trần Vĩnh Hải cũng là của tôi, chị đừng nghĩ cướp của tôi…”

Trong quán bar, Nguyễn Trâm Anh rót một ly rượu mạnh, ánh mắt xa xăm, rõ ràng là say rồi, nhưng miệng vẫn còn chửi rủa Nguyễn Quỳnh Anh.

“Xin chào.” Một người đàn ông cao to đeo mặt nạ cầm theo một ly rượu, đến ngồi bên cạnh cô ta.

Nguyễn Trâm Anh trừng mắt lên nhìn anh ta, ánh mắt sáng lên: “Thả thính?”

Người đàn ông lắc đầu, đưa cho cô ta danh thiếp: “Cô Nguyễn Trâm Anh, lời nói vừa nãy của cô, tôi nghe thấy rồi, chúng ta là cùng một loại người.”

Nguyễn Trâm Anh nhận danh thiếp, trên mặt ngoài dãy số ra, thì họ cũng không có.

“Biết tên tôi, chắc là đã điều tra tôi rồi, cùng một loại người… anh cũng là kẻ thù của Nguyễn Quỳnh Anh?”

Người đàn ông cười, không trả lời chính vào câu hỏi của cô ta, chỉ nói: “Tôi biết nỗi lo lắng của cô, nếu cô bằng lòng, có thể gọi điện theo số điện thoại trên này, tôi sẽ ủng hộ cô nhiệt tình, Trần Vĩnh Hải chắc chắn không thể tra ra cô.”

“Rốt cuộc anh là ai?” Nguyễn Trâm Anh trừng mắt nhìn người đàn ông, danh thiếp trong tay bị cô nắm đến nhăn nheo.

Cô ta muốn đối phó với Nguyễn Quỳnh Anh, nhưng không có trợ thủ và thế lực, nếu như ra tay, Trần Vĩnh Hải sẽ dễ dàng tra ra cô ta, do đó cô ta mới chần chừ không ra tay với Nguyễn Quỳnh Anh, đều chỉ dám mở miệng đe dọa.

Nhưng người đàn ông này hoàn toàn nói trúng tình hình của cô hiện nay, xem ra không hề đơn giản.

“Tôi là ai, tạm thời không nói với cô được, nhưng cô Nguyễn Trâm Anh, tin tôi đi, tôi nhất định là đối tác tốt nhất của cô, tôi đợi điện thoại của cô.” Người đàn ông đặt ly rượu xuống, đứng lên đi ra phía sân khấu, rất nhanh đã ẩn trong đám đông.

Nguyễn Trâm Anh nhìn chằm chằm vào danh thiếp ở trong tay một lúc, thanh toán rồi rời đi.

Sau khi cô ta đi, người đàn ông vừa rồi lại xuất hiện, điện thoại trên tay, đang xử lý cuộc giao dịch qua điện thoại.

“Trận công kích vào Vĩnh Phát có thể dừng tay lại.”

“Đã rõ.” Người đầu dây bên kia đồng ý.

Người đàn ông nhận điện thoại, miệng phát ra tiếng cười như thần kinh: “Kịch hay sắp bắt đầu rồi…”

Mấy phút sau, tập đoàn Vĩnh Phát.

“Tổng giám đốc Trần, thị trường chứng khoán đã ổn định rồi, thế lực không xác định kia đã dừng lại rồi.” Bảo Quốc cầm bản báo cáo, báo cáo với Trần Vĩnh Hải.

Đối với điều này, Trần Vĩnh Hải cũng không hề cảm thấy thở phào nhẹ nhõm chút nào, khuôn mặt xám xịt vẫn còn rất căng thẳng:

“Tiếp tục theo dõi thị trường chứng khoán.”

Anh tin, thế lực kia có thể vẫn sẽ ra tay.

Một tháng nay, không hiểu sao Vĩnh Phát liên tục bị tấn công bởi một thế lực tài chính không xác định, mức độ tấn công không lớn, cũng không làm Vĩnh Phát tổn thất nhiều.

Nhưng cứ ba ngày hai bận, như là cố ý gây tổn hại, thực sự rất ghê tởm..

Người đằng sau này, rốt cuộc muốn làm cái gì?

Anh không thể cho rằng người đó chỉ là đơn giản muốn trêu đùa anh.
Chương trước Chương tiếp
Loading...