Vợ Yêu, Em Chạy Không Thoát

Chương 77: Cố Tình Ngã



“Không có gì đâu.” Tô Hồng Yên chớp mắt, tinh nghịch đáp.

Cô ấy ở đây không phải để giúp đỡ ai cả, cô ấy chỉ như đứng trong tối, xem bộ phim và tìm cho mình một cơ hội để ra sân khấu.

Nhưng Nguyễn Trâm Anh này thực sự làm cô ấy thất vọng, cô nghĩ đó là người vừa tài giỏi vừa xinh đẹp, nhưng cô không ngờ đó là một người thô tục như vậy.

So với Nguyễn Quỳnh Anh, một người chỉ có thể dựa vào người khác mà sống, cô ấy thậm chí còn xem thường Nguyễn Trâm Anh hơn.

“Cô Quỳnh Anh, đây là em gái cô à.” Tô Hồng Yên chỉ vào Nguyễn Trâm Anh và hỏi.

Nguyễn Quỳnh Anh hừ một tiếng: “Xem như là vậy đi.”

Ngay cả khi cô không muốn thừa nhận đi nữa thì mối quan hệ huyết thống vẫn không thể chối bỏ, Nguyễn Trâm Anh là em gái cùng cha khác mẹ của cô.

Tô Hồng Yên sờ sờ cằm, chậc chậc hai tiếng: “Hóa ra cô Trâm Anh là người như vậy.”

“Cô thất vọng à?” Nguyễn Quỳnh Anh nhướng mày.

Cô không quên rằng Tô Hồng Yên đã đi cùng cô ra đây, chủ yếu là để gặp Nguyễn Trâm Anh.

“Tôi bình thường.” Tô Hồng Yên thả hai tay xuống, giọng điệu tràn đầy cảm thán: “Tôi chỉ thất vọng trước ánh mắt của anh Hải.”

Nguyễn Quỳnh Anh cười ha ha và không nói tiếp gì nữa.

Thực tế thì trong lòng Nguyễn Quỳnh Anh rất đồng ý.

Cô cũng rất khó hiểu, cho dù Trần Vĩnh Hải muốn tìm mục tiêu để kích thích Tô Hồng Yên, cô cũng không cần phải đi tìm Nguyễn Trâm Anh.

Nghe được sự khinh thường trong lời nói của hai người, Nguyễn Trâm Anh cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cô đi lướt qua Nguyễn Quỳnh Anh, nhìn thẳng vào Tô Hồng Yên, cảm giác như gặp kẻ thù: “Cô rốt cuộc là ai?”

Người phụ nữ này, không chỉ giống Nguyễn Quỳnh Anh, mà còn xuất hiện trong biệt thự của Trần Vĩnh Hải, gọi Trần Vĩnh Hải là anh Hải một cách thân mật, không phải là người đơn giản.

Có thể người phụ nữ này cũng sẽ trở thành một trong những trở ngại cho việc cô kết hôn với Trần Vĩnh Hải.

Nghĩ như vậy, Nguyễn Trâm Anh sởn gai ốc, trên mặt lộ ra vẻ cảnh giác.

“Tôi là ai ...” Tô Hồng Yên che môi cười: “Cô Quỳnh Anh, em gái cô, thật là thú vị.”

“Um, cũng đúng.” Nguyễn Quỳnh Anh nói qua loa cho xong.

Cô cảm thấy Tô Hồng Anh là cố ý, cô cùng cô em gái một nhà là cố ý ghê tởm cô.

Ở Giang Thành này, ai không biết rằng cô và mẹ con Lê Diệu Ngọc không hợp nhau.

Nhưng cho dù biết Tô Hồng Yên là cố ý, cô cũng không thể nói gì.

Dù sau, phía sau Tô Hồng Yên, có một Trần Vĩnh Hải chống lưng.

Nhìn thấy Tô Hồng Yên không những không trả lời, ngược lại còn nói chuyện và cười đùa với con chó Nguyễn Quỳnh Anh, cơn giận của Nguyễn Trâm Anh tăng vọt, cô ấy nhảy dựng lên: “Cô cười cái gì vậy, cô còn chưa nói cô là ai?”

“Tôi tên là Tô Hồng Yên.” Lần này Tô Hồng Yên cuối cùng cũng trả lời.

Nghe cái tên này, Nguyễn Trâm Anh cảm thấy quen tai, nhưng không thể nhớ ra.

Nguyễn Quỳnh Anh cong miệng khi nhìn thấy, nói: “Cô Tô là con gái của tập đoàn Tô thị, và là thanh mai trúc mã của Vĩnh Hải.”

Tô Hồng Yên liếc cô một cái, hai mắt híp lại.

Câu cuối cùng, cô cố tình nói thêm.

Kích thích Nguyễn Trâm Anh?

“Là cô!” Nguyễn Trâm Anh trợn tròn mắt.

Cô nhớ rằng con gái của tập đoàn Tô thị, người yêu thời thơ ấu của Trần Vĩnh Hải, cũng từng một đối tượng kết hôn.

Hóa ra là cô ấy!

“Cô Trâm Anh biết tôi là ai sao?” Tô Hồng Yên cười hỏi.

Nguyễn Quỳnh Anh giật giật khóe miệng, cô đã nhắc nhở rất rõ ràng, nếu như Nguyễn Trâm Anh không biết, sẽ không còn thuốc nào chữa được nữa.

“Tôi biết.” Sự đề phòng của Nguyễn Trâm Anh tiêu tan đi từ từ, có chút đắc ý, búng móng tay và khinh thường nói,: “Đó không phải cũng từng là đối tượng kết hôn của anh Hải sao.”

Thanh mai trúc mã thì sao? Từng là đối tượng kết hôn thì sao, chẳng phải cô ấy vẫn bị anh Hải bỏ rơi khi chưa kết hôn sao.

Có điều gì đáng để cô ta đề phòng không, vợ chưa cưới bây giờ của anh Hải là cô ta!

“Cô Trâm Anh đúng là biết rõ ràng.” Tô Hồng Yên vẫn cười, nhưng Nguyễn Quỳnh Anh có thể nhìn ra sự lạnh lùng ẩn dưới nụ cười của cô.

Dường như Tô Hồng Yên đang tức giận.

Ngoài ra, Tô Hồng Yên và Trần Vĩnh Hải đều thích nhau, về lý do tại sao cuộc hôn nhân không thành công ngay từ đầu, rõ ràng là đã có chuyện.

Bây giờ Nguyễn Trâm Anh nói, không phải phải đang chọc vào chỗ đau của Tô Hồng Yên sao.

Tô Hồng Yên không ghi hận, mới là lạ! Nguyễn Quỳnh Anh thầm nghĩ.

Sau đó cô bước sang một bên hai bước, cô cảm thấy mình nên lùi lại và xem buổi biểu diễn, rõ ràng là không có chỗ cho cô tham gia.

Mặc dù Tô Hồng Yên nhận thấy hành động của cô cảm thấy không hài lòng nhưng cô ấy không nói gì cả, và tập trung toàn bộ sự chú ý của mình vào Nguyễn Trâm Anh đối diện.

Nguyễn Trâm Anh lúc này đã tự mãn và vênh váo: “Là vợ chưa cưới của anh Hải, chủ nhân tương lai của nhà họ Trần, chuyện của anh ấy, tất nhiên tôi biết.”

“Thật không, cô Trâm Anh, cô có từng nghĩ chỉ một câu nói của tôi có thể khiến cô mất đi vị trí hôn thê của Trần Vĩnh Hải không?” Tô Hồng Yên nhẹ giọng nói nhưng lại cho người ta cảm giác áp chế vô cùng.

Mặt Nguyễn Trâm Anh cứng đờ khi nghe những lời đó, sau đó anh ta khịt mũi khinh thường: “Cô nghĩ tôi tin sao?”

Nguyễn Trâm Anh tin chắc không thể, chỉ dựa vào cô ta, một thanh mai?

Nguyễn Quỳnh Anh nhìn Nguyễn Trâm Anh như bị thiểu năng trí tuệ, cảm thấy không nói nên lời.

Cô ấy thực sự rất ngốc!

Tô Hồng Yên dám nói như vậy, cô ta không căng thẳng một chút nào.

Đừng nói Tô Hồng Yên quả thực có khả năng làm được, chỉ nói Trần Vĩnh Hải đã có ý định hủy hôn ước, cho nên Nguyễn Trâm Anh ngay cả tình hình bất lợi này cũng không biết sao.

Tô Hồng Yên nở nụ cười, lấy điện thoại ra: “Nếu không tin tôi, cô có thể thử xem. Tôi có thể cho anh Hải qua đây ngay.”

Nói đoạn cô ấy làm như sẽ gọi điện thoại.

Trái tim Nguyễn Trâm Anh hồi hộp một chút, cảm thấy có chút bất an không thể giải thích được, cô ta hét lên: “Dừng lại!”

Tô Hồng Yên ngoảnh mặt làm ngơ, đưa điện thoại lên tai, “Anh Hải...”

Thực sự gọi điện cho Trần Vĩnh Hải!

Con ngươi co lại, Nguyễn Trâm Anh rất căng thẳng, cô ta muốn Tô Hồng Yên dừng cuộc gọi, cô ta không muốn Trần Vĩnh Hải đến.

Con ngươi cô ta chuyển động, ánh mắt dữ tợn, xông thẳng lên định đẩy người.

Tô Hồng Yên vẫn đang nghe điện thoại và hoàn toàn không để ý.

Nhìn thấy cảnh này, Nguyễn Quỳnh Anh sợ tới mức tái mặt, không kịp suy nghĩ liền vội vàng chạy tới cứu người, đồng thời hét lên: “Cô Yên, cẩn thận!”

Cô không phải là thánh mẫu, nhưng cô sợ Trần Vĩnh Hải.

Nếu Tô Hồng Yên bị đẩy ngã trước mặt cô và bị thương, nhưng cô không giúp đỡ, nếu anh ta biết, Trần Vĩnh Hải sẽ rất tức giận.

Tô Hồng Yên nghe thấy Nguyễn Quỳnh Anh nói cẩn thận, nghi ngờ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Nguyễn Trâm Anh đang dữ tợn lao về phía cô, cảnh Nguyễn Quỳnh Anh lao tới, cô lập tức hiểu ra chuyện.

Khuôn mặt cô trầm xuống khi đang định tránh thì đột nhiên nhìn thấy một bóng người cao lớn đi về phía bên này, ánh mắt cô lóe lên, giả vờ sợ hãi, đứng yên tại chỗ.

Nguyễn Trâm Anh mặt đầy hưng phấn, trực tiếp dùng hai tay đẩy Tô Hồng Yên ra, hung ác nói: “Dám uy hiếp tôi hả!”

Dám uy hiếp cô ta thì đi chết đi!

“Cô Yên!” Con ngươi của Nguyễn Quỳnh Anh mở to, muốn ngăn cản, nhưng rõ ràng đã quá muộn, Tô Hồng Yên đã hướng đất chuẩn bị ngã xuống.

Không còn cách nào khác, cô đành nghiến răng chịu đựng cơn đau ở chân và lao đến chỗ Tô Hồng Yên, cố gắng kéo người lên trước khi Tô Hồng Yên ngã xuống đất.

Nhưng cô rõ ràng đã đánh giá quá cao thực lực của chính mình, Tô Hồng Yên không những không kéo lên được mà cô còn bị kéo xuống theo.

Cuối cùng không hiểu sao lại trở thành đệm lưng cho Tô Hồng Yên, Tô Hồng Yên ngã ở trên người cô, lưng cô bị đá trên mặt đất làm đau nhức, mồ hôi lạnh toát ra, không khỏi kêu lên một tiếng.

Nhưng Tô Hồng Yên dường như không biết, cô ta ra sức giật giật, chân đã bị Tô Hồng Anh nghiền qua hai lần.

Lần này, Nguyễn Quỳnh Anh trực tiếp hét lên.

Mặc dù Nguyễn Trâm Anh cũng sửng sốt trước cảnh này, nhưng nhiều hơn đó là sảng khoái.

Cùng một lúc dạy dỗ hai người phụ nữ cô ta không ưa, cô ta làm sao có thể không vui vẻ.

“Các người đang làm gì vậy?” Đúng lúc này, Trần Vĩnh Hải bước tới, sắc mặt xanh mét đến cực điểm, toàn thân toát ra hơi thở lạnh lẽo: “Nói đi, ở đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Chương trước Chương tiếp
Loading...