Vợ Yêu Ở Trên: Mặc Thiếu Nhẹ Nhàng Hôn!

Chương 7



Lúc trước, Trì Hoan cũng biết có rất nhiều nữ nhân yêu thích Mặc Thì Khiêm, thậm chí còn có cả một nữ minh tinh là nữ hoàng điện ảnh hướng hắn lấy lòng, hơn nữa còn nguyện ý công khai.

Đương nhiên, cô cũng tận mắt thấy hắn mặt mày bình tĩnh, không có chút rung động nào mà cự tuyệt. Cho dù minh tinh đó không chỉ là nữ hoàng điện ảnh, còn là vưu vật trời sinh được vô số kẻ giàu có tranh nhau theo đuổi.

Hắn ở trước mặt nữ nhân vô cùng khiêm tốn, vĩnh viễn duy trì khoảng cách lạnh nhạt, có thể nói, đối với nữ nhân đến gần không có chút dục vọng, vô cùng tỉnh táo…

Khó mà hiểu được, càng khó đến gần.

Quý Vũ tuy bộ dạng cùng gia thế tuy không bằng cô bây giờ hay Sở Tích ngày xưa, nhưng cũng là thiên kim nhà giàu có, nam nhân theo đuổi cô ấy người trước ngã xuống người sau tiến lên.

Trì Hoan cười hỏi: “cô yêu thích hắn? ”

Quý Vũ đỏ mặt, nhưng vẫn kiên định gật đầu: “Hắn… trong lúc vô tình đã cứu tôi một lần”.

Trì Hoan nhàn nhạt nói:” Hắn mặc dù là hộ vệ của tôi, nhưng cuộc sống riêng tư của hắn từ trước giờ tôi không có hỏi tới, nên cũng không biết hắn có bạn gái hay chưa…Nhưng, tôi có nghe cha nói qua, hắn từ nhỏ đã định ra vị hôn thê, cụ thể tôi cũng không biết.

Đối với Mặc Thì Khiêm, cho dù hắn là hộ vệ của cô, nhưng trừ tên cùng tướng mạo, những thứ khác — cô không biết gì cả.

Quý Vũ mong đợi nhìn:” Trì tiểu thư… Cô có thể cho tôi số điện thoại của hắn không? ”

Trì Hoan chống đỡ, không nói một lời, không nói được, không nói cũng không được.

Ninh Du Nhiên cùng cô quan hệ tốt nhất khẽ đụng vai:” hắn là bảo vệ ngươi chứ không phải người yêu, có thì cho đi, Tiểu Vũ là cô nương tốt, hộ vệ kia mình nhìn cũng đáng tin.

Trì Hoan nhìn Quý Vũ, cuối cùng không nói gì, đem số viết lên tay Quý Vũ.

Bởi vì Tô Nhã Băng đột ngột xuất hiện, tâm tình Trì Hoan không tốt, dù không biểu hiện trên mặt, nhưng cô không nói chuyện phiếm với Ninh Du Nhiên, cũng không cùng mọi người chơi game. Một mình ngồi trong góc uống rượu.

Ninh Du Nhiên xa xa nhìn thấy, đi tới ngồi cạnh hỏi:” Hoan nhi, sao nhìn buồn buồn vậy? Trì Hoan liếc một cái, xoay người ôm lấy, cằm tựa lên vai, lẩm bẩm cười:”vui vẻ a, sắp kết hôn rồi, nam nhân mình theo đuổi bốn năm, rất nhanh hoàn toàn thuộc về mình”.

Mặc dù là làm nũng cùng quyến rũ,lời nói vẫn không che dấu nổi sự tiếc nuối sâu thẳm.

Ninh Du Nhiên nói:” là ai nói, lúc nữ nhân vui vẻ sẽ không uống rượu, nữ nhân uống rượu chỉ có thể nói rõ, cậu khổ sở?

“Nói bậy. ”

” cùng Mạc Tây Cố cãi nhau? ”

Trì Hoan lắc đầu, dùng giọng mũi nói:” không có. ”

Tối hôm qua bị Mặc Thì Khiêm ngâm ở trong nước lạnh một đêm, mặc dù đã tốt lên rất nhiều, nhưng cảm mạo là bệnh nhỏ, không phải thoáng cái là khỏi ngay được.

Tính cách Trì Hoan, bình thường mà hứng thú chơi đùa, thì tất nhiên đứng nhất trong đám. Mà cô lúc không hứng thú, liền ngồi im lặng một chỗ, cũng không có ai cứng rắn lôi kéo.

Ninh Du Nhiên nhìn một hồi, vuốt ve tóc cô, khẽ thở dài:” vậy được, uống ít rượu một chút, về sớm ngủ một giấc. ”

Uống hết nửa chai rượu chát, cô dựa cả người vào tay vịn ghế salon, liếc mắt nằm úp lên trên. Bên tai ồn ào, nhưng trong lòng lại quá yên tĩnh.

Cảm thấy người tịch mịch, muốn tìm một nơi yên tĩnh không người, ở một mình. hoặc vào nơi náo động bên trong, nơi ồn ào cũng có thể mang cho người ta cảm giác an toàn.

Bởi vì có trở về cũng chỉ có một mình, mà giờ này còn rất sớm.

… …

Uống một chút rượu mà nhắm mắt ngủ một hồi, lúc tỉnh lại, cô nâng cổ tay liếc nhìn chiếc đồng hồ màu vàng nhạt, ngáp nhỏ một cái, đã hơn chín giờ. Từ trong túi sách móc điện thoại ra, trực tiếp gọi cho Mặc Thì Khiêm.

Gọi lần đầu, hắn không nhận.

Trì Hoan nhíu lông mày, hắn lại không nhận điện thoại cuả cô?

Hắn ở bên người cô lâu như vậy, loại tình huống này chưa từng xảy ra. Cô lại gọi thêm một lần, lần này rất nhanh điện thoại được nối.

Đầu bên kia giọng nam trước sau như một trầm thấp lạnh nhạt:” đại tiểu thư”.

Trì Hoan ngơ ngẩn, không biết có phải ảo giác không, cô cảm nhận được một hàn ý lạnh thấu xương. Cô không để ý, thản nhiên nói:” tôi không thoải mái, muốn về sớm ngủ, anh tới đón tôi đi. ”

Yên tĩnh chốc lát, nam nhân bên kia trả lời:” chuyện bên này chưa có làm xong, tôi cho người tới thay tôi đưa ngài về được không? ”

Trì Hoan vốn không để ý, đang định đáp ứng, đột nhiên nghĩ tới cái gì, đổi ý trả lời:” không cần, tôi gọi điện thoại cho Tây Cố, để hắn tới đón”.

” xin lỗi, đại tiểu thư, sáng mai tôi sẽ đi đón ngài. ”

Trì Hoan là một ngôi sao, nhưng vẫn là học sinh, lúc không chụp diễn cô liền đi học, vì kế hoạch hôn lễ với Mạc Tây Cố, thời gian nửa năm này đều vô ích.

“Được. ”

Cúp điện thoại, Trì Hoan quay lại gọi cho Mạc Tây Cố.

Điện thoại di động reo rất lâu mới được thông máy, thanh âm của nam nhân tỏ ra rõ ràng mệt mỏi:” Trì Hoan, có chuyện gì sao? ”

“Em ở 1999,Mặc Trì Khiêm có chuyện tạm thời không thể đưa em trở về, Tây Cố, anh có thể đến đón em không?

Yên tĩnh chốc lát, bên kia mới trả lời:” được, tôi nửa giờ sau đến.”

Trì Hoan mặt mày lập tức hớn hở:” được, em chờ anh.”

Cúp điện thoại, liếc nhìn thời gian trên điện thoại, cô lại mở trò chơi ra chơi logo.

Có hơn 20 phút sau cô đứng lên, tay vuốt tóc lười biếng cười:”hai ngày nay tôi bị cảm còn chưa khoẻ hẳn, nay về sớm một chút ngủ.”

Trì Hoan thỉnh thoảng cũng sẽ về trước, nên không người nào cảm thấy kì quái.

Ninh Du Nhiên không an tâm nói:” Hoan nhi, có cần chúng ta tìm người đưa về hay không?

Trì Hoan ngọt ngào cười một tiếng:” không cần á… Tây Cố tới đón.”

Đang đánh bài,bằng hữu trêu qua:” muốn bạn trai thì nói muốn bạn trai, có gì không thể nói, còn phải nguyền rủa mình cảm mạo.”

Trì Hoan cũng không giải thích thêm cái gì.

Mới uống chút rượu, cộng thêm cảm mạo chưa lành, cả người có chút choáng váng, đi đường cứ thấy phơi phới. Cho đến khi ra 1999, một cơn gió lạnh thổi tới, khiến cô giật mình, lúc này mới thanh tỉnh được chút ít.

Áo khoác rộng lớn trên người, cúi đầu là có thể ngửi thấy mùi đàn ông mát lạnh mà trước giờ nàng quen thuộc đến an tâm.

Mặc Thì Khiêm rất ít khi không ở bên cạnh nàng, trong lúc nhất thời lại cảm thấy không quen.

Đèn xe xa xa chiếu lại, Trì Hoan ngẩng đầu đã nhìn thấy một chiếc lamborghini xám bạc đi về hướng này.

Đó là xe của Mạc Tây Cố, Trì Hoan tung tăng, bước nhanh hơn đi tới.

Không kịp chờ đợi kéo ra cửa xe cạnh chỗ ngồi tài xế:” Tây Cố… ”

Giọng nói tràn ngập vui sướng trong phút chốc bỗng im bặt, chỗ tài xế nam nhân cũng không phải là Tây Cố.

<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
Chương trước Chương tiếp
Loading...