Võng Du Chi Nguyên Bảo Sấm Giang Hồ

Chương 9: Xảo ngộ “ngạo thị thiên hạ “



Sắc trời đang tối dần, Nguyên Bảo tính toán đi u đàm ngây ngốc một đêm, xem như nói lời từ biệt với Khiêm Hòa và Mộ Thiên. Bọn họ cũng có thể nói là quen biết, là một loại duyên phận đặc biệt. Hơn nữa cảnh sắc nơi đó thật sự rất đẹp, thanh u yên tĩnh, bên bờ u đàm còn được phủ kín bởi Nguyệt Kiến U Linh Thảo xinh đẹp(chắc cái nì mới là nguyên nhân chính a).

Chỉ đáng tiếc, bất thình lình nảy sinh biến cố làm cho hắn mất cơ hội thảnh thơi một đêm!

Tiếp tục thu hoạch cho xong gốc Bách Thiên Đam Thảo lúc nãy bị Quỷ Đầu làm phân tâm(Bảo Bảo nhớ mãi không quên a), Nguyên Bảo cùng Mặc Mặc theo hướng u đàm mà đi. Đi không bao xa, liền nghe thấy có thanh âm của người chơi vọng tới. Nguyên Bảo nhanh tay đưa Mặc Mặc thu về không gian, trong số những sủng vật hệ chiến đấu hiện nay, Mặc Mặc có thể nói là một trường hợp đặc biệt hiếm thấy, cho nên hắn cũng không muốn tự rước lấy phiền toái!

Nghe ngóng một chút động tĩnh, từa hồ là một tổ đội đang quây quái lại mà đánh, bởi vì tiếng động phát ra thật lớn. Tuy rằng kinh nghiệm chơi võng du của Nguyên Bảo không nhiều lắm, cũng ít tiếp xúc với những người chơi khác, nhưng vẫn biết khi những người khác đang sát quái, những người không liên quan cũng không nên đến gần, để tránh hiểu lầm không cần thiết. Bởi vậy, Nguyên Bảo tính toán tìm đường vòng tránh những người đó, đáng tiếc không đợi hắn kịp xoay người, chỉ thấy có hai thân ảnh di chuyển cực nhanh từ trong rừng cây vọt ra, phía sau có ba con Cự Hình Giác Tê(Tê giác khổng lồ)đuổi theo. Nhìn trang bị của hai người, đại khái chắc là Đạo tặc hoặc Thích khách, Mẫn(mẫn tiệp: nhanh nhẹn)rất cao nên tốc độ cũng rất nhanh.

Hai người kia hiển nhiên cũng không dự đoán được, ở trên Bách Độ Sơn lại có một con thái điểu tân thủ vận Bạch bản trang đi đi lại lại, vì thế đều bị bất ngờ, động tác muốn dừng vài giây, thiếu chút nữa bị Cự Tê đang đuổi theo ở phía sau bắt kịp. Cả kinh, vội vàng tránh né, đồng thời chuyển hướng khác, vừa chạy vừa kêu to: “Uy, tiểu đệ đệ, thực xin lỗi nha, chạy mau a ——”, bóng người như một cơn gió thổi qua một cái rồi biến mất tiêu, theo sau ba con Cự Tê nhất mực đuổi theo, bước chân gây ra tiếng động vang dậy khắp nơi, mặt đất cũng không ngừng rung chuyển..

Nguyên Bảo cũng ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn theo cỗ bụi mù được tạo nên, cho đến khi không còn nhìn thấy thân ảnh mới lấy lại tinh thần, nhìn về phía xôn xao ở bên kia. Thanh âm có vẻ còn lớn hơn lúc nãy, xem ra bọn họ tới không ít người, nếu không sẽ không dám tùy tiện xông vào Bách Độ Sơn. Hai người vừa rồi, chắc là phụ trách dẫn dụ mấy con Cự Tê đến chỗ những người còn lại, theo như thân pháp của hai người vừa rồi, Cự Tê chẳng mấy chốc sẽ bị bỏ xa.

Ngẫm lại, Nguyên Bảo không khỏi có chút hâm mộ những người có mẫn cao, nhìn xem động tác của bọn họ linh hoạt cỡ nào, giống như là luyện được khinh công vậy! Ai, tự nhìn lại chính mình, nếu không phải có được đôi giày này, chỉ sợ hắn vẫn là ốc sên thôi!

Không muốn khiến cho những người đó chú ý, Nguyên Bảo đi vòng theo một hướng khác đến u đàm. Chỉ là, cước bộ một lần nữa bị ngăn cản. Trong rừng cây lại xuất hiện hai người, xem trang bị là Cung thủ cùng Pháp sư, bọn họ cũng đã nhìn thấy Nguyên Bảo, bởi vì ánh mắt hai phe đã va chạm, Nguyên Bảo không có cách nào khác, đành phải bất động tại chỗ.

Là hắn? ! Ngân phát Pháp sư Phạm Thiên trong lòng cả kinh, là hắn – vô danh thiếu niên, người ở khách *** làm cho đối thủ PK bị hồng danh, lưu lại cho bọn hắn ấn tượng sâu sắc! Từ lần đó đến nay cũng đã ba tuần, thiếu niên này thế nào vẫn chỉ một thân tân thủ Bạch bản trang, bề ngoài cũng không nhìn ra có gì đặc biệt biến hóa , vẫn như trước thanh thanh sảng sảng(nhẹ nhàng, khoan khoái), nhưng thực tế thì ai mà biết được! Trong lòng phỏng đoán đủ mọi tình huống, trên mặt lại mỉm cười nói: “Ngươi không sao chứ? Vừa rồi đồng đội của chúng ta dẫn quái hại ngươi lâm vào nguy hiểm, thực xin lỗi!” Lúc nãy trên kênh bang hội nghe hai người kia hô hoán, bọn họ mới biết được nơi này còn có người khác, vì thế vội đến xem thử, không nghĩ lại có thể hội ngộ thiếu niên đã từng làm bọn họ để ý! Lần này, bọn họ hẳn là rất có duyên? !

“Ta không sao!” Nguyên Bảo nói, dứt lời, đã thấy hai người vừa dẫn quái rời đi, chạy như bay trở về, như trước vừa chạy vừa kêu: “Uy uy, ngươi không bị thương chứ?”

“Không có!” Nguyên Bảo lắc đầu.

“Vừa rồi thật sự là làm ta bất ngờ, không nghĩ đến ở đây là có người khác, nguy hiểm thật!” Nam hài đầu tóc dựng đứng chít chít oa oa nói, “A, đúng rồi, ta là Oa Oa Ngư, còn ngươi?”

Nguyên Bảo có chút do dự, không biết có nên cùng những người này giao hảo hay không, cho nên ngập ngừng một chút.

“Ta là Phi Thiên Ngư, thật khéo phải không, cả hai chúng ta đều là Ngư, chúng ta cũng đều là Đạo tặc nga!” Đoản phát lam sắc nam hài(tóc ngắn màu xanh)cũng tự giới thiệu.

Thấy thế, Nguyên Bảo tự biết nếu mình không trả lời chính là không lễ phép, vì thế cười nói: “Ta gọi là Nguyên Bảo, còn chưa có nghề nghiệp!” Nói vậy cũng đúng nha. Y sư chỉ là phó chức của hắn, nghề nghiệp chính thức hắn còn chưa xác định mà.

“Oa a, tên của ngươi nghe là thấy có tiền a, kim lóng lánh, ngân chói mắt a, Nguyên Bảo!” Oa Oa Ngư chảy nước miếng nói. Nguyên Bảo cười cười, nhìn về phía hai người còn lại.(Nguyên Bảo, Nguyên Bảo, nghe là thấy tiền rồi ^ ^)

“A, đó cũng là người trong bang của chúng ta, vị này là Phó bang chủ nga!” Phi Thiên Ngư vội giới thiệu.

“Nhĩ hảo, ta là Phạm Thiên!” Phó bang chủ ngân phát Pháp sư Phạm Thiên khẽ cười nói, “Cả người lẫn tên đều thực khả ái!”

Nghe vậy, Nguyên Bảo trên đầu toát ra hắc tuyến, đây là lời mà người mới gặp lần đầu sẽ nói sao? Hơn nữa hắn là nam hài tử, nói cái gì cũng không thể nói hắn khả ái chứ? Công bằng mà nói, nam tử ngân phát đang ở trước mắt hắn mới có thể gọi là mỹ lệ a, ngũ quan phi thường tinh xảo.(Anh chàng đẹp trai đầu tiên)

“Thực xin lỗi, tiểu Nguyên Bảo, Phạm Phó bang chủ của chúng ta chính là người như vậy, người đừng để ý!” Oa Oa Ngư ngắt lời, vỗ vỗ vai Nguyên Bảo an ủi.

“Nói cái gì, Oa Oa, lá gan ngươi cũng không nhỏ ha!” Phạm Thiên thân thủ tặng cho Oa Oa Ngư một cú bổ bạo lực vào ót.

“Đừng để ý đến bọn hắn, ta là Thập Bộ Xuyên Dương, như ngươi đã thấy, ta là Cung thủ! Sao ngươi lại dám một mình đi lại ở Bách Độ Sơn, thật là có đảm lượng(can đảm)!” Thanh tú nam tử khoảng hai mươi mấy tuổi nói.(Anh chàng đẹp trai thứ hai)

“Ở đây quái đều là trăm cấp, Tiểu Nguyên Bảo ngươi không sợ bị oanh về với ông bà sao?” Oa Oa Ngư xoa đầu trở lại tiếp cận.

“Tiểu Nguyên Bảo ngươi còn mặc Bạch bản, chẳng lẽ mới từ Tân Thủ Thôn đi ra sao?” Phi Thiên Ngư trong lòng thấy kỳ quái hỏi, hiện tại phỏng chừng không có mấy người mặc Bạch bản trang đi?

Phạm Thiên ở một bên không chen vào nói lời nào, chỉ lẳng lặng đứng nhìn.(Một đám nhiều chuyện, hỏi ko kịp cho em trả lời, thế mà người ta nói phụ nữ mới chiều chuyện)

“Ta…” Nguyên Bảo còn kịp nói gì, lại bị Oa Oa Ngư ngắt lời.

“Tiểu Nguyên Bảo thôi thì theo chúng ta đi, có chúng ta bảo vệ đảm bảo không ai dám khi dễ ngươi, hai chúng ta đều là Đạo tắc cấp 81, hơn nữa trong bang của chúng ta có tới hơn một ngàn người, đúng không, Phó bang chủ? !”

Nguyên Bảo thoáng chốc chảy mồ hôi, Oa Oa Ngư này xem ra thích tự mình quản chuyện người khác, chưa biết ý người ta thế nào đã tự quyết định rồi. Bất quá, hắn không nghĩ tới cấp bậc của Oa Oa Ngư lại cao như vậy, hiện tại trên bảng cao thủ của Hệ thống, người đứng đầu bảng cũng chỉ mới cấp 93, nhưng so với cấp độ của những người khác trong bảng vẫn chênh lệch rất nhiều, người đứng thứ hai chỉ mới có cấp 90, để có thể thăng tới cấp 80 cơ hồ rất ít người, đại bộ phận người chơi hiện tại đều là dưới cấp 80, còn ở khoảng cấp 60 tới 70 thì lại càng nhiều do mỗi lần thăng cấp đều rất khó khăn. Mà giống như Nguyên Bảo, chỉ mới tham gia trò chơi liên tục 20 ngày hội lên tới cấp 74 thật đúng là hiếm thấy. Hơn nữa, nếu không phải do bị Mặc Mặc ăn mất phần lớn điểm kinh nghiệm, phỏng chừng hắn đã có thể lên tới hơn cấp 100! Đương nhiên, nếu không có Mặc Mặc hắn cũng không thể thăng cấp nhanh như vậy!

Phạm Thiên đối với lời nói của Oa Oa Ngư từ chối cho ý kiến, chỉ hơi hơi mỉm cười, nhìn mấy người kia đấu vỗ mồm nói chuyện phiếm.

Nguyên Bảo nhẹ nhàng nhu nhu chân mày, xem ra bọn là là một đại bang phái a, thành viên trong bang rất nhiều, từ trước đến giờ hắn vẫn luôn độc lai độc vãng, giờ phải cùng bọn họ cùng nhau hành động? Đang lúc suy nghĩ, thanh âm vọng đến từ rừng bên kia đã nhỏ dần, từ trong rừng cây có một đoàn người lục tục xuất hiện, xem ra đã chiến đấu xong rồi.

Dẫn đầu là hai nam tử dáng người phi thường tu vĩ cao to, gương mặt tuất dật phiêu lượng khó gặp, đều là nhân trung long phượng, một người hắc phát như mặc(tóc đen như mực), là kiếm sĩ, một người hồng phát tự hỏa(tóc đỏ như lửa), là đao khách, thực bắt mắt!(Giai đẹp no.3 & no.4, *nước miếng chảy giàn dụa*)

Phía sau có thêm vài người người, nam có nữ có, chức nghiệp không là cận chiến thì cũng thuộc hệ phụ trợ, toàn những chức nghiệp cần cho tổ đội sát quái. Nhưng bọn hắn đều có một điểm giống nhau, chính là trước ngực đều có một dấu hiệu đồng dạng, chúng tỏ bọn họ là cùng một bang phái.

Hắc phát nam tử Ngạo Thiên cùng hồng phát nam tử Phần Thiên nhìn đến Nguyên Bảo ở trong lòng đều sửng sốt, không thể tưởng được ở trong này lại có thể nhìn thấy người thiếu niên kia, bất quá ở ngoài mặt lại không hiển lộ một tia kinh ngạc, cước bộ vẫn như cũ không nhanh không chậm, tiêu sái đến gần.

“Tiểu Nguyên Bảo, hai người kia chính là Bang chủ cùng một phó bang chủ nữa của chúng ta nga!” Oa Oa Ngư ở bên tai Nguyên Bảo nói nhỏ.

Không cần đến lời thông báo của Oa Oa Ngư, Nguyên Bảo cũng có thể nhì nhìn thấy từ trên người bọn họ tỏa ra khí thế cùng khí độ, người bình thường sẽ không thể có được khí thế vương giả như vậy, tựa như là khí thế thường thấy ở những người lãnh đạo đã quen hô phong hoán vũ trong hiện thực, bọn họ làm cho người ta có cảm giác uy nghi cùng áp bách mà ở những người khác không có được —— cũng không biết có phải do Nguyên Bảo có khả năng nhìn người rất bản lĩnh không!

“Nhĩ hảo, ta là Ngạo Thiên, Bang chủ ‘Ngạo Thị Thiên Hạ’, vừa rồi đã để ngươi gặp phiền phức!” Hắn từ trên kênh bang phái nghe được Oa Oa Ngư bọn họ hô to gọi nhỏ, nên cũng đã nắm được cơ bản tình hình.

“Ta là Phần Thiên! Tiểu khả ái, ngươi tên thật cũng là Nguyên Bảo sao?” Hồng phát Phần Thiên thật cảm thấy hứng thú với điều này.

Tiểu… tiểu khả ái? Nguyên Bảo đầu đầy hắc tuyến, mấy người này không hổ là cùng bang phái, ngay cả điểm này cũng đều phi thường tương tự.”Ta gọi là Nguyên Bảo, không phải tiểu khả ái!” Hắn không cần cái biệt danh như vậy, thật quá khó nghe, như là để gọi nữ sinh vậy.

“Vậy gọi là Bảo Bảo(cục cưng)đi, cũng thực đáng yêu!” Phần Thiên sờ sờ cằm, làm như mình rất tốt bụng, vội sửa lại lời nói.

Vậy cũng không hảo! Nguyên Bảo ở trong lòng kêu to, nhưng so với tiểu khả ái vẫn dễ nghe hơn nhiều, hơn nữa ở ngoài đời thật cũng có người gọi hắn Bảo Bảo, cho nên miễn cưỡng có thể chấp nhận.

“Tiểu Nguyên Bảo, gia nhập bang chúng ta đi!” Oa Oa Ngư lại khuyến dụ, đưa đẩy cánh tay Nguyên Bảo, thật giống mấy đứa nhỏ đang làm nũng. Oa Oa Ngư niên kỉ đại khái cũng khoảng mười tám mười chín, đâu phải là trẻ con nữa.

“Đúng vậy nha, ngươi không có tổ đội, một mình không tịch mịch sao?” Phi Thiên Ngư cũng nói, nhìn Nguyên Bảo.

Tịch mịch? Đây là hai từ cấm kỵ, Nguyên Bảo nháy mắt xúc động! Phải a, tịch mịch chứ, như thế nào lại không tịch mịch? Hắn khởi đầu bởi vì chỉ một mình quá mức cô đơn, mới tiến vào trò chơi, muốn thử thay đổi một chút cuộc sống quá mức đơn điệu, nặng nề cùng cô đơn của hắn. Trong hiện thực, có thể được gọi là bằng hữu, cùng hắn thân mật tương giao thật có rất ít người, cơ hồ có thể nói là không có; hắn không am hiểu phải như thế nào để cùng người khác kết giao, vì thế liền toàn bộ bỏ qua một bên, cho nên hắn ngày thường cơ hồ chỉ ở trong nhà, rất ít ra ngoài, cơ đơn tịch mịch cũng theo đó mà đến, như hình với bóng. Hiện tại, Phi Thiên Ngư hỏi hắn có tịch mịch không? Ha hả, hắn cười khổ, làm sao có thể không tịch mịch?

Mọi người nhất thời đều bị sự cô tịch trong ánh mắt của Nguyên Bảo làm kinh sợ , thiếu niên này… Thật đúng là làm cho người ta kinh ngạc a! Thoạt nhìn rõ ràng thoạt còn nhỏ như vậy, thế mà lại giống như một lão nhân tang thương, lộ ra thâm thâm cô đơn cùng tịch liêu!

Ba vị bang chủ đại nhân trong lòng cũng bị chấn động một chút, bọn họ như thế nào cũng không nghĩ tới chỉ là một từ đơn giản, lại khiến cho thiếu niên bình tĩnh như nước này trong phút chốc lại giống như thủy kính bị phá vỡ, bất thình lình gợn sóng; lấy tuổi tác hắn mà nói, hẳn là đang lúc thanh xuân phi dương(tràn đầy), hoạt lực tứ xạ(sức sống tuôn trào), nhưng thiếu niên này lại tử thủy vi lan(mặt nước không gợn sóng), giống như một lão giả đã trải qua nhiều năm tháng tang thương.

Là cái gì đã tạo nên một người như hắn? Hắn đã phải trải qua những việc gì? Kinh ngạc, nghi hoặc, thương tiếc, đau lòng, từng loại cảm xúc từ từ cảm xúc len lỏi vào ngực ba người, không biết tại sao chỉ vừa mới gặp thiếu niên này, liền làm cho bọn họ lần nữa phải đế ý đến, chẳng lẽ đây chính là duyên phận sao? Tựa hồ cũng không phải!
Chương trước Chương tiếp
Loading...