Võng Du Chi Phi Thường Đạo

Quyển 1 - Chương 6



Rời đi sơn cốc chưa được 50 thước……

“Vì cái mệnh gì ta lại khổ thế a!”

Tuyết Sinh hiện tại đang dựa lưng vào một gốc cây đại thụ, hai tay ôm lấy Thiên Thủy Linh Châu, nỗ lực đem thân hình vốn nhỏ nhắn của mình co lại đến nhỏ nhất, vừa ở trong lòng khóc thét: “555, tại sao ta không có thuật ẩn thân?”

Phía trước cậu ba bốn thước, có hơn chục con Ngạ Lang vòng thành hình cái quạt, ở giữa vòng vây trực tiếp giằng co với cậu là một con lang có hình thể rất to, da lông đặc biệt sáng, hàm răng đặc biệt dài, nước miếng đặc biệt nhiều, trên đầu đính 2 chữ to đùng ── “Lang Vương!”

Không biết có phải là do mị lực của cậu rất cao hay không, người khác thì khắp nơi tìm Boss, cậu thì ngược lại, mới đi ra chưa đến 50 thước thì Boss đã mò tới cửa!

Tuyết Sinh cảm thấy được ánh mắt của Lang Vương kia nhìn cậu như nhìn một miếng thịt trong mâm, hiện tại có lẽ còn đang suy nghĩ nên hạ miệng ở đâu thì hảo thích thú mà thôi! Trời ạ, cậu không phải là “Hoa Yêu” sao, hẳn là đồ chay đi? Hay là Lang Vương chán thức ăn mặn, tính toán đem cậu thành món khai vị cho bữa ăn sáng? (Yu Ming: hạ miệng ~ hạ thủ ~ cắn ở đâu thì vui đêy?…)

Hên xui may rủi vậy! Cậu hít vào một hơi thật sâu, khí tụ đan điền, hô lớn một tiếng ── “Cứu mạng a a a!!!”

Lang Vương bị tiếng thét của cậu làm cho hoảng sợ, lập tức phẫn nộ hướng cậu mạnh mẽ phác 1 cái, rồi … đầu lập tức đụng vào thân cây, té xỉu!

“Vù vù…” Tuyết Sinh trên một nhánh cây cách mặt đất 6 thước, kinh hồn chưa tan đưa tay lau mồ hôi trên trán, nâng Thiên Thủy Linh Châu lên dán tại trên mặt cọ cọ xát xát “Bảo bối, may mắn có ngươi ở đây, bằng không ta đã biến thành điểm tâm của Lang Vương.”

Nguyên lai, cậu ngay tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc phát động Phù Không Thuật của  Thiên Thủy Linh Châu nhẹ nhàng bay lên, hại Lang Vương xui xẻo mất đi mục tiêu.

“Đầu tiên là chân bị thương, rồi sau đó gặp phải lang. Vân Sinh hôm nay lại đi học không thể cứu mình, sao chuyện xui xẻo gì ta cũng gặp được” Tuyết Sinh than thở “lẽ nào không có ai trong rừng rậm này nghe được tiếng kêu cứu của ta sao?”

Lúc này, Lang Vương đang lảo đảo lắc lắc đứng lên, phát hiện trong miệng mình đầy thực vật, cực kỳ phẫn nộ ngửa mặt lên trời gầm hú một tiếng dài….

Có phải toàn bộ lang trong rừng đều đến đây hay không a? Nhìn phía dưới chi chít lang, Tuyết Sinh cười khổ suy nghĩ: Lang Vương này lòng dạ thật hẹp hòi, đối phó với một tiểu nhân vật như cậu, lại phải dùng nhiều lang đến như vậy sao?

“Ta thật vất vả mới có thể ra ngoài đi chơi, cư nhiên lại có thể công kích ta như vậy. Coi như ta sợ các ngươi, ta logout còn không được sao?”

Kết quả ── “Ngài đang ở trong trạng thái chiến đấu, không thể Logout”

Tuyết Sinh hít vào một hơi, chẳng lẽ cuộc “Phi thường chi lữ” của cậu chỉ vẻn vẹn có 50 thước như thế này? Thiên lý ở chỗ nào!

Hiện tại biện pháp cậu có thể nghĩ tới cũng chỉ có tên kia, may mắn bọn họ lúc ấy đã trao đổi danh thiếp (chỉ có như vậy mới có thể đem đối phương thêm vào bằng hữu), cũng may mắn người kia đang online, không biết đã qua nửa tháng, ngươi kia có còn nhớ cậu hay không. Tuyết Sinh nơm nớp lo sợ ấn vào đường sống duy nhất của mình liên lạc.

“Thiên Hồng?”

“… Ngươi là? Thiên Thu Tuyết!”

Âm thanh Thiên Hồng có vẻ rất kinh hỉ, thật tốt quá, cậu ấy còn nhớ rõ mình!

“Thiên Hồng, cứu mạng a!”

“Ngươi xảy ra chuyện gì, hiện tại ở nơi nào, tọa độ bao nhiêu?” thanh âm Thiên Hồng lập tức trở nên lo lắng.

Cuối cùng cũng được cứu rồi, hiện tại Thiên Hồng nói chuyện thực dễ nghe, Tuyết Sinh ủy khuất muốn khóc, thành thành thật thật nhất nhất trả lời “Ta bị bầy sói bao vây, ở ngoài sơn cốc trong một khu rừng rậm, tọa độ là (228,46)”

“Kiên nhẫn một chút, ta lập tức tới!”

Thiên Hồng thật không hổ là cao thủ đệ nhất, mới kết thúc cuộc gọi không đến năm phút, thì Tuyết Sinh đã nghe được thanh âm trầm mạnh ở xa xa gọi “Thiên Thu Tuyết, ngươi ở đâu──”

“Nơi này nơi này!” Tuyết Sinh kích động liều mạng khua tay, đã có thể thấy được thân ảnh đang bay nhanh tới của Thiên Hồng, thế nhưng bầy sói ở dưới tàng cây một mực không đi cũng đã phát hiện ra hắn, bắt đầu hướng hắn phát động hàng loạt công kích.

“Cẩn thận, có rất nhiều lang!” Tuyết Sinh lo lắng đến mức cắn phải môi, cậu không hi vọng anh hùng chưa cứu được cậu thì đã treo. (Yu Ming: treo = chết)

Thiên Hồng cũng đã nhìn thấy Tuyết Sinh, thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm: cậu ấy thoạt nhìn không bị thương, như vậy cũng tốt. Nhìn vào bầy lang, Thiên Hồng ngạo nghễ cười lạnh, thầm nghĩ: mặt hàng này ta còn chưa để vào mắt.

Hắn quyết đoán bước lướt (nhanh, giống như khi dùng khinh không), rút đao, đại đao chém ra một đạo đường cong duyên dáng──

Theo lưỡi đao bắn ra một đạo kình khí lập tức đem hơn mười con lang trước mặt miểu sát!

Căn bản không có con lang nào có thể đến gần được thân thể của hắn, Thiên Hồng lại liên tục chém giết hơn chục con lang, bắt đầu hướng đến vị trí của Tuyết Sinh.

“Thiên Thu Tuyết, nhảy xuống” Thiên Hồng hô.

Nhảy?

Không thể nào? Tuyết Sinh cuối đầu nhìn nhìn bầy sói phía dưới 1 chút, đây không phải là nhảy vào trong đám lang sao? Quên đi, Thiên Hồng hẳn là sẽ không hại cậu đâu. Cậu cắn chặt răng, hai mắt nhắm lại, thẳng tấp nhảy xuống…

Thiên Hồng điểm nhẹ đầu ngón chân, cao cao nhảy lên không trung nghênh hướng thân ảnh của Tuyết Sinh rơi xuống, tay trái ôm cậu bên hông, tiện tay quay ngược mũi đao đâm xuống phía dưới, quát khẽ: “Phá── “

Oanh! một tiếng nổ to vang lên, mũi đao bắn ra một quang mang màu trắng, trong nháy mắt tiếp xúc mặt đất bùng nổ ra quang mang chói mắt, đại bộ phận lang ngay cả kêu thảm thiết cũng không kịp phát sinh đã bị giải quyết. Chỉ dùng 1 chiêu, nguyên lai bầy sói dày đặc chỉ còn lại mấy con có thể đếm trên đầu ngón tay.

Lúc này Thiên Hồng mới mang theo Tuyết Sinh nhẹ nhàng rơi xuống đất, còn tra đao vào vỏ.

“Ôi”

Tuyết Sinh nhịn không được rên rỉ ra tiếng. Vừa rồi Thiên Hồng thuận tay đem cậu vác trên vai giống như khiêng bao tải, làm dạ dày đáng thương của cậu cấn xuống bả vai của hắn, hảo… muốn nôn!

“Ân nhân, không thể đổi tư thế cho ta được sao? Thật là khó chịu”

“Xin lỗi” Thiên Hồng vội vàng đem cậu buông  xuống ôm ở trên tay “Như vầy tốt hơn chưa?”

Tốt hơn nhiều rồi, nhưng giống như nữ nhân được người ta ôm ở trong ngực cũng không phải là Tuyết Sinh mong muốn, có ý muốn xuống, nhưng khi nhìn thấy máu cùng thi thể đầy đất, nhìn nhìn lại đôi chân trơ trụi của mình “Ân nhân, ngươi có thể cho ta mượn 1 đôi giày hay không?”

“Không có a” Thiên Hồng nhìn chòng chọc đôi chân trần đáng yêu của cậu, cố nén xuống dục vọng muốn sờ sờ.

Lang Vương vừa bị thương nặng vừa bị hai ngươi kia xem nhẹ liền cảm thấy vô cùng căm giận, thân là Boss tôn nghiêm, nó ngao một tiếng đánh tới.

Thiên Hồng thuật tay đem Tuyết Sinh vứt lên trên vai, bất quá lần này tiến bộ một chút: lần trước là nằm, lần này là ngồi, đồng thời hơi nghiêng người, rút đao, cắt đứt cổ họng Lang Vương.

“Oa ──”

Tuyết Sinh chỉ cảm thấy một trận đằng vân giá vũ (cưỡi mây lướt gió), cái mông giống như ngồi trên một cái gì đó, thân thể nhoáng lên một cái, cuống quít đem vật thể bên người ôm trụ, cuối cùng ổn định, cậu thở hỗn hển mấy ngụm, lúc này mới kịp phản ứng trong tay trảo (nắm) chính là tóc ân nhân…. Lập tức đem [đồ vật này nọ] trong tay thả ra, chính là lại nhoáng lên một cái, vội vàng bắt lấy… lần này là lỗ tai ân nhân!

May mắn lúc này Thiên Hồng đúng lúc đưa tay vòng ở chân cậu, giúp cậu ổn định thân thể.

“Xin lỗi xin lỗi” Tuyết Sinh cho dù da mặt có dày cũng thấy xấu hổ, huống chi da mặt của cậu cũng không tính là quá dầy, cho nên cậu hốt ha hốt hoảng buông buông, bỏ công sửa sang lại búi tóc của Thiên Hồng đã bị cậu trảo đến rối tung.

“Không việc gì,” Thiên Hồng mang theo tiếu ý ôn nhu nói “Ngươi hiện tại cảm thấy thế nào, còn khó chịu không?”

“Nga?” Tuyết Sinh lúc này mới chậm chạp phát giác chính mình vẫn còn đang ngồi trên vai trái của Thiên Hồng, thảo nào vừa rồi cậu bắt được tai và tóc của Thiên Hồng! Còn hơn giống như ôm nữ nhân hay khiêng bao tải, như thế này tuy rằng cũng rất giống một tiểu hài tử được một đại nhân mang đi hội làng (Thiên Hồng là ba ba, Tuyết Tuyết là oa oa), nhưng là có thể chấp nhận được.

“Ta có phải rất nặng hay không?”

“Sẽ không, Hoa Yêu gần như không có thể trọng, ta còn sợ một trận gió sẽ đem ngươi thổi bay.”

“A? Như vậy à.” Lúc này đến phiên Tuyết Sinh ngây ngô cười.

Những con lang còn sống vừa rồi cũng đã chạy mất dạng, Tuyết Sinh cảm thấy mình may mắn lại có thể sống hưởng thụ cuộc “Phi thường chi lữ” của mình.

Thiên Hồng chọn lấy những món trang bị bạo xuất trên mặt đất, còn lại một ít đồng tiền cũng lười quản, thu được sự đồng ý của Tuyết Sinh, hắn liền cứ để cậu ở trên vai hướng bên ngoài rừng rậm đi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...