Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

Quyển 2 - Chương 3: Tiết 3



Editor: Toujifuu

***

“Du Nhiên, ngươi tới vừa lúc. Gần đây ngoài thôn có một đoàn ếch đến, làm cho chúng ta buổi tối đều ngủ không được. Ngươi đi giết chết mười con ếch, đem chân của bọn nó mang về đi.”

“Đinh —— Kích phát nhiệm vụ tân thủ: ếch ồn ào. Xin hỏi có tiếp nhận hay không?”

“Tiếp nhận.”

“Đinh —— Tiếp nhận nhiệm vụ tân thủ: ếch ồn ào. Ếch ngoài thôn quá ồn, lão thôn trưởng nhờ ngươi đi giết chết mười con ếch cũng thu hồi chân ếch làm bằng chứng. Phần thưởng nhiệm vụ: giày vải thô (1), kinh nghiệm: 50 điểm. Thời gian hoàn thành: không hạn.”

Ta mở ra bảng nhiệm vụ, phía trên là một loạt kiểu chữ màu trắng biểu thị ta tiếp được nhiệm vụ đầu tiên. Ta vừa nhìn liền cười, bởi vì ta phát hiện một cái tên “Nhiệm vụ tân thủ ” phía trước tên nhiệm vụ, điều này nói rõ đây là một hệ liệt nhiệm vụ, nhìn nhìn lại phần thưởng nhiệm vụ, ta đoán lường nếu tiếp tục làm hệ liệt này hơn phân nửa có thể lấy được đủ một bộ trang bị tân thủ. Tuy rằng nói trang bị tân thủ bình thường không có tác dụng lớn gì, qua cấp mười phải đổi, bất quá chung quy vẫn dễ chịu hơn không có. Lần trước khi vào ta không lấy, liền dựa vào cùng người tổ đội thăng cấp xông qua cấp mười lập tức vào thành chuyển chức, xem ra ngược lại thiếu rất nhiều lạc thú nha.

Mở ra vòng tay trữ vật, ta nhìn thoáng qua nội dung bên trong, một thanh đao nhỏ đáng thương nằm ở bên trong. Đến, vẫn là thứ này. Trò chơi này thực sự là keo kiệt đến muốn chết, sau khi người mới tiến vào vô luận là chức nghiệp gì, toàn bộ đều chỉ cho một thanh đao nhỏ, đây cũng là loại vũ khí duy nhất có thể được coi là thông dụng cho tất cả chức nghiệp trong trò chơi, chỉ là lực công kích thấp đến mức khiến cho vô số tân thủ nghiến răng nghiến lợi. Nếu không phải về sau lột da sư là chức nghiệp sinh hoạt còn muốn dùng nó, khoảng chừng thứ này đã sớm tuyệt tích ở trong thế giới.

Ta thực sự không cam lòng dùng thứ này chậm rãi đi mài (mài kinh nghiệm, tức kiếm kinh nghiệm, ko phải mài cho nó sắc thêm =_=), trước đây còn có người tổ đội đánh, mấy người hạ thủ đánh thì còn nhanh. Hiện tân thủ ở chỗ này không nhiều, ta lại muốn tự bản thân chậm rãi làm nhiệm vụ, không dễ tìm người tổ đội. Ta nhìn nhìn tiệm vũ khí bên cạnh, nghĩ có lẽ nơi đó có thể có nhiệm vụ gì đó để cho ta có được thanh mộc cung các loại thì tốt rồi.

Đi vào tiệm vũ khí, quả nhiên không ngoài sở liệu của ta, trên đầu ông chủ tiệm vũ khí có một cái chấm than thật to. Đáng tiếc là màu xám, đẳng cấp hiện tại của ta còn chưa tiếp nhận được. Nhìn nhìn vũ khí trong quầy, cung có hai loại, mộc cung sơ cấp nhất cùng cung gỗ chắc tốt hơn một chút. Bất quá đặc biệt mắc, mộc cung 50 đồng tệ, cung gỗ chắc phải một ngân tệ. Sắc mặt của ta đổi đổi, giá cả này đối với ta người mới cấp 1 thân không xu dính túi mà nói không thể nghi ngờ là món tiền lớn. Đã chết tâm mua cung, ta quay đầu lại đi tới tiệm trang bị bên cạnh. Những thứ trong quầy một kiện ta cũng không nhìn, ta biết làm nhiệm vụ có thể có được trang bị, liền không động tâm tư đi qua mua. Chỉ là trông trông chấm than màu xám trên đầu ông chủ, phát hiện lại là một nhiệm vụ. Lại lần lượt đi đến tiệm tạp hoá, tiệm dược, không mua đồ gì, chỉ là ở chỗ của ông chủ tiệm dược tiếp nhận nhiệm vụ hái rễ Bản Lam.

Nhìn nhìn trong thôn nho nhỏ không còn gì có thể đi xem tiếp, ta mới cầm đao nhỏ đi đến cửa thôn. Ta không động những con ếch đó. Nếu như ta nhớ không lầm, ếch là quái cấp hai. Dựa vào 3 điểm lực lượng đơn bạc của ta cung tiễn thủ cấp 1 này, đối phó nó thực sự có điểm lãng phí thời gian. Ta lại không có thân thủ tốt như người kia, vẫn là trước tiên thăng một cấp rồi mới đi tương đối có lợi. Ngẩn người, ta đem cái tên sắp toát ra từ đáy lòng kia ép trở lại.

Nhìn nhìn bốn phía, cách đó không xa có hai tân thủ cũng đang giết quái, bất quá chuồn chuồn cấp ba, gà nhỏ cấp một cùng ếch cấp hai không hề có người động, vừa vặn lưu lại cho ta. Ta tay cầm đao nhỏ, nhìn chuẩn một con gà nhỏ bên người chém qua một đao. -5, một chữ số đỏ tươi dâng lên. Gà nhỏ bị đâm đau phẫn nộ, vẫy cánh, giương cái mỏ nhỏ nhọn nhọn xông tới chỗ ta, lao đầu mổ trên mu bàn chân ta. Ta chỉ cảm thấy tựa như bị kim đâm một chút, vừa nhìn máu của ta, thiếu hai điểm. Cũng không tệ lắm, ta đánh nó giảm 5 điểm máu, nó đánh ta mới đi hai điểm máu. Chúng ta ban đầu đều là mười điểm máu, một đao đổi một mổ cũng có thể mài chết nó. Ta lại chém hai đao qua, con gà nhỏ này quang vinh ở trong tay ta.

“Đinh —— Giết chết gà nhỏ, được 10 điểm kinh nghiệm.”

Âm thanh hệ thống gợi ý vang lên. Thăng cấp 2 cần 100 điểm kinh nghiệm, ta đánh tiếp chín con thì sẽ được. Giết gà nhỏ vẫn rất nhanh, rất nhanh ta liền giết đủ mười con, trên người chợt lóe bạch quang, nhiệt lưu quen thuộc dũng mãnh vào thân thể, thăng cấp. Rất tốt, ta bắt đầu tìm ếch quấy rầy. Ếch rõ ràng so với gà nhỏ khó đánh hơn một chút, bất quá cũng không phải đối thủ của ta. Ta đánh đánh nghỉ nghỉ, cũng chỉ một lát sau, mười con ếch ngã xuống, ta cắt chân của bọn nó xuống, lấy được mười cái chân ếch. Thấy bộ dáng phì nộn của những chân ếch đó, ta không khỏi hoài nghi lão đầu thôn trưởng kia kêu ta đánh chân ếch đến tột cùng là bởi vì chúng nó quá ồn hay còn vì nguyên nhân nào khác đây? Ân, thoạt nhìn trông rất ngon a…

Trở lại cửa thôn, ven hàng rào bên thôn tìm được mười rễ Bản Lam (không nên hỏi ta vì sao nó lại sinh trưởng ở chỗ này), lấy đao nhỏ đào lên cất đi, ta trở lại thôn.

“Lão thôn trưởng, tôi đã trở về.”

“Nga, Du Nhiên a, động tác của ngươi thực nhanh, ta đã biết nhờ ngươi là không sai. Nhanh, đem chân ếch cho ta xem.”

Thấy bộ dáng lão thôn trưởng cầm chân ếch vui vẻ ra mặt, ta lại một lần nữa xác định lão tiểu tử này khẳng định là vì ăn mới kêu ta đi giết ếch. May mắn, giày lão đáp ứng thực không thiếu ta, trong nháy mắt khi ta tiếp nhận giày, trên người ta ấm áp, lại thăng cấp.

“Giày vải thô: dùng vải thô nông gia tự chế chế thành, chịu được ma sát. Phòng ngự: 1-1, bền: 10(10), đẳng cấp sử dụng: 1”

Cởi giầy rơm trên chân thay giày vải thô, cảm giác đích xác thoải mái hơn nhiều. Lại nhìn trên đỉnh đầu thôn trưởng lại phát sáng một chấm than màu trắng:

“Du Nhiên a, trong phiến rừng cây đầu thôn đông, có một loại trái cây nhỏ màu đỏ, là hoa quả ta thích ăn nhất. Đáng tiếc ta già rồi, không muốn đi xa như vậy. Nếu như ngươi có thể đi giúp ta hái một ít về thì tốt rồi.”

“Đinh —— Kích phát nhiệm vụ tân thủ: quả đỏ trong rừng cây. Xin hỏi có tiếp nhận hay không?”

“Có.”

“Đinh —— Tiếp nhận nhiệm vụ tân thủ: quả đỏ trong rừng cây. Trong rừng cây thôn đông có nhiều quả đỏ ngon ngọt, lão thôn trưởng nhờ ngươi đi hái về hai mươi quả. Phần thưởng nhiệm vụ: áo vải thô (1), kinh nghiệm: 50 điểm. Thời gian nhiệm vụ: không hạn.”

“Thu thập quả đỏ a, trong rừng cây hình như có thỏ cấp ba cùng hươu cấp năm, vừa vặn thuận tiện thăng vài cấp rồi trở về.”

Ta cầm đao nhỏ tài sản duy nhất hiện nay, thẳng tắp đi qua đàn gà nhỏ đầu thôn đông, chạy vào trong rừng cây. Cánh rừng này không lớn, có thể thấy thỉnh thoảng có con thỏ nhỏ màu trắng thoáng hiện trong lùm cỏ xanh. Thỏ kia rất nhanh nhạy, xa xa nghe được tiếng bước chân của ta liền lần lượt quay đầu nhìn, chờ ta đi đến gần một chút, chúng nó liền nhảy đi tứ tán.

Ta nhìn nhìn đao nhỏ trong tay, nhìn nhìn lại con thỏ trừng mắt màu đỏ nhìn ta cách hơn mấy bước, ta bảo chứng chỉ cần đi lên trước một bước, thứ này sẽ chạy không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Lúc này ta mới chú ý tới một vấn đề rất lớn: ta quen viễn chiến, cận chiến một chút cũng không luyện qua, thỏ này chạy nhanh như vậy, ta đừng nói giết, ngay cả muốn tới gần cũng không được a!

Trong lúc nhất thời có chút thúc thủ vô sách, ta không khỏi cười khổ, thế nào cũng nghĩ không ra thời điểm trước đây mấy cấp đầu làm tân thủ là thăng lên thế nào.

“Thôi đi, vẫn là trước tiên làm nhiệm vụ đi.”

Ngẩng đầu nhìn đến trái cây màu đỏ đầy trên cây, mọng nước, trông thực mê người. Trèo lên hái một trái nếm thử, thực ngọt, hèn chi thôn trưởng thích trái này. Hái hết thảy trái chín lớn thu vào trong vòng tay, một là giao nhiệm vụ, cũng chuẩn bị lưu lại cho bản thân một chút làm điểm tâm, dù sao trước đây chúng ta một đám người đi ra ngoài làm nhiệm vụ, khi thăng cấp thông thường vừa đi là vài ngày, cũng đã quen chuẩn bị chút thực vật bên người. Một lòng hái trái cây, không lưu ý một ít trái ở trên nhánh cây bị lay động đong đưa rớt xuống tàng cây. Ngay khi ta cúi đầu chuẩn bị leo xuống, bỗng nhiên phát hiện dưới tàng cây một con thỏ trợn đôi mắt to mọng nhìn ta, giương nanh múa vuốt mà muốn xông lên tìm ta gây phiền phức. Ta ngây người một chút, nó như vậy là sản sinh cừu hận đối với ta, nhưng ta không có công kích nó a? Lôi ra tin tức hệ thống, ta phát hiện bản thân đang đứng ở trạng thái chiến đấu. Cúi đầu thận trọng tìm kiếm, khi nhìn thấy trái cây rải rác dưới tàng cây liền hiểu rõ. Đại thán bản thân thực sự là hồ đồ, còn nói là lão thủ của trò chơi, ngay cả thiết trí cơ bản như thế cũng đều đã quên, cũng chỉ có thể trách chức nghiệp trước đây của ta đều là trốn ở phía sau vật triệu hoán, để cho những nhóc con đó xông ở phía trước giúp ta giết quái, mới có thể quên “phóng” trong kỹ năng công kích cơ bản. Ta tuy rằng không học qua kỹ năng phi đao của thích khách, bất quá hiện tại ta chính là chuẩn cung tiễn thủ, ném chút tảng đá ra tuy rằng đánh không được bao nhiêu máu, thế nhưng hấp dẫn cừu hận của những con thỏ nhỏ này vẫn đủ. Nghĩ thông suốt điểm này, trong lòng ta vô cùng vui sướng, nhìn những con thỏ dưới tàng cây đó giống như là nhìn một đống kinh nghiệm đang hướng ta ngoắc ngoắc. Cười hắc hắc, đại nghiệp giết thỏ của ta bắt đầu.
Chương trước Chương tiếp
Loading...