[Vong Tiện] Khôn Càn Quyết Đấu

Chương 2: Ván Đầu Tiên



2.

Ngụy Vô Tiện nâng tách trà nóng hổi lên, uống một ngụm, sau đó thè lưỡi. Đồ ăn thức uống của Cô Tô Lam thị chỉ có thể diễn tả bằng một từ "đắng". Nhưng hắn liên tục ngự kiếm chạy như điên, đã sớm khát không chịu nổi, đành phải một ngụm mãnh liệt nuốt xuống, giải tỏa cơn khát trước rồi tính tiếp.

Lam Vong Cơ ngồi đối diện hắn, rót thêm nước nóng vào ly trà hắn vừa uống sạch, mới nói: "Cho nên, ngươi không phải là Ngụy Anh nguyên bản sao?"

Ngụy Vô Tiện uống thêm một ngụm nước trắng, thỏa mãn thở dài, nói: "Đúng, ta không phải Ngụy Anh mà ngươi quen biết."

Hắn đột nhiên xông vào thế giới thần kỳ này, người trong nhà đều trở nên điên cuồng kỳ quái. Theo sự hiểu biết của Ngụy Vô Tiện đối với bọn họ, cho dù hắn có nói ra sự thật, bọn họ sợ cũng chỉ xem như là hắn đang viện cớ không muốn thành thân, sẽ không tin lời hắn nói. Trong lúc nói chuyện phiếm với Giang Trừng, hắn biết được Lam Vong Cơ không khác gì Lam Vong Cơ trong ấn tượng của hắn. Vậy nên Ngụy Vô Tiện liền nghĩ, với tính tình của Lam Vong Cơ, trước hết sẽ không hoài nghi người khác có ý đồ bất minh.

Quả nhiên khi hắn chạy tới tìm Lam Vong Cơ, đem sự tình nói cho y biết, quả nhiên Lam Vong Cơ không coi hắn là người điên, không nghĩ rằng hắn có âm mưu gì, càng không vì hắn tự tiện xông vào Vân Thâm Bất Tri Xứ mà đuổi hắn ra ngoài, lại để hắn vào phòng trước, cẩn thận hỏi thăm.

Ngụy Vô Tiện vụng trộm nhìn y vài lần. Lam Vong Cơ lúc này vẫn còn nhỏ, trên gương mặt tuấn mỹ còn mang theo một chút ngây thơ, không giống Lam Vong Cơ thế giới của hắn, tư thái vô song, quân tử đĩnh đạc. Nhưng dù là Lam Vong Cơ thời kỳ nào, đều đẹp vô cùng, bất giác, hắn nhìn người đối diện đến có chút xuất thần.

Lam Vong Cơ đảo mắt lại, vừa vặn chạm vào tầm mắt hắn, Ngụy Vô Tiện không khỏi lúng túng vì bị người ta bắt quả tang đang nhìn lén, liền lên tiếng: "Lam Trạm, ngươi không nghi ngờ là ta đang lừa ngươi sao?"

Chuyện xảy ra với hắn quá mức ly kỳ, căn bản không cách nào giải thích rõ. Ngụy Vô Tiện tuy rằng cảm thấy Lam Vong Cơ sẽ không tùy tiện hoài nghi người khác nói dối, nhưng hắn quả thật cũng không có gì để khiến Lam Vong Cơ tin tưởng cả.

Không nghĩ tới Lam Vong Cơ lại nói: "Ngươi không phải là kiểu người sẽ đem loại chuyện này ra hồ ngôn loạn ngữ."

Ngụy Vô Tiện tính cách đúng là vô cùng nghịch ngợm, là người không thích bị quy tắc trói buộc, thích gây chuyện, trêu hoa ghẹo bướm khắp nơi. Nhưng cho tới bây giờ đều là những chuyện nhỏ không quan trọng, cho tới bây giờ hắn cũng chưa làm bất cứ chuyện gì phạm phải nguyên tắc, đạo nghĩa gì, càng sẽ không vì trêu chọc Lam Vong Cơ mà đi lừa gạt người khác.

Lam Vong Cơ nói rất chắc chắn, ngược lại làm cho Ngụy Vô Tiện, vốn chuẩn bị rất nhiều câu từ để thuyết phục y, nhất thời không biết nói gì, nhưng trong lòng hắn có chút vui vẻ, cả người thoải mái hẳn lên, mang theo ý cười, nói: "Ta thấy may thật nha Lam Trạm, còn có ngươi vẫn bình thường, nguyện ý nghe ta nói. Những người bên cạnh ta đều kỳ quái đến mức làm cho người ta sợ hãi, trong đầu bọn họ toàn nghĩ cách làm sao ta ta sớm gả ra ngoài." Hắn càng nói càng cảm thấy thoải mái, nói cũng nhiều hơn: "Ngươi có biết hay không, hai nhà Lan Lăng Kim thị cùng Thanh Hà Nhiếp quả thực điên rồi, vậy mà đều đến cầu hôn ta." Nói xong Ngụy Vô Tiện lại cảm thấy ghê tởm, phi một tiếng, lại rót một ly nước.

Lam Vong Cơ trả lời: "Cũng có nghe qua."

Lam Vong Cơ này giống hệt với Lam Vong Cơ trong ấn tượng của hắn, thêm một chữ cũng không muốn nói, một ánh mắt cũng sẽ không cho, Ngụy Vô Tiện hỏi một câu: "Lam Trạm, ta là Khôn Trạch thật à?" Mà Lam Vong Cơ là Càn Nguyên, lúc trước hắn đã hỏi qua Giang Trừng.

Lam Vong Cơ không hiểu ý của hắn, hỏi: "Vậy thì như thế nào?"

Lạnh lùng, thật sự là quá lạnh lùng, nhìn theo quan niệm của thế giới này, một Càn Nguyên là Lam Vong Cơ lại đối đãi với Khôn Trạch lạnh lùng như thế, thật sự quá không bình thường. Nhưng cũng bởi vì loại bất thường này, khiến cho Ngụy Vô Tiện vô cùng an tâm, giống như được uống một viên định thần đan vậy.

Hắn không phải vô duyên vô cớ chạy tới Vân Thâm cầu cứu Lam Vong Cơ. Khi nghe được Lam Vong Cơ không khác gì người mà hắn quen biết, hắn cũng đã nghĩ ra một kế, chạy tới đây là muốn xác định xem kế hoạch của hắn có khả thi hay không.

Lại đánh giá Lam Vong Cơ một lượt, Ngụy Vô Tiện cảm thấy thập phần khả thi, liền hạ quyết tâm, hắn bỗng nhiên mở miệng: "Lam Trạm, ngươi đến Vân Mộng Giang thị cầu hôn ta đi!"

Nếu ngồi đối diện hắn không phải là Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện chắc chắn sẽ bị phun trà đầy mặt.

"Hồ nháo." Lam Vong Cơ hơi nhíu mày lại, vẻ mặt nghiêm túc.

Ngụy Vô Tiện giải thích: "Ta nói thật đó, Lam Trạm, cứ như vậy thì ta nhất định sẽ bị ép gả cho người mà ta không thích, còn bị ép sinh con cho người khác, ta không muốn." Chỉ cần nghĩ đến, Ngụy Vô Tiện đều nổi hết cả da gà run rẩy vài lần, tiếng nói vô cùng thảm thiết: "Ta biết làm Khôn Trạch rất thảm, thường xuyên có người bị bán đi, bị người ta nuôi nhốt như heo nái mà sinh con liên tục, ta không muốn trở thành như vậy chút nào."

Tất cả những điều này là Ngụy Vô Tiện đọc được từ trong sách Giang Yếm Ly đưa cho. Giang Yếm Ly vốn là có ý tốt, hy vọng Ngụy Vô Tiện có thể lấy đó làm gương để tự bảo vệ mình, không thể làm gì cũng tùy tiện được, nhưng Ngụy Vô Tiện không để ý chút nào, đến nhìn cũng không nhìn một cái. Lần này bỗng nhiên thấy đệ đệ nhà mình có hứng thú với chuyện của Khôn Trạch, Giang Yếm Ly đương nhiên mượn cơ hội này, lấy những ví dụ thảm nhất để cho hắn chú ý một chút, nhưng lại không ngờ dọa một Khôn Trạch vừa mới tới thế giới này là Ngụy Vô Tiện sợ tới ngây người.

Ngụy Vô Tiện không muốn lập gia đình một chút nào. Bọn họ không biết những danh môn thế gia kia là ai, nhưng Ngụy Vô Tiện hắn có thể không biết sao. Một đám vẻ ngoài đạo mạo nói chuyện lễ nghĩa, nhưng không biết sau lưng làm những chuyện âm hiểm giả dối gì. Ngụy Vô Tiện từ khi bị ép mang theo già trẻ Ôn gia trốn lên Loạn Táng Cương, hắn liền không có một chút hảo cảm nào với cái gọi là tiên môn thế gia này.

Đương nhiên, hắn cũng không có ý định gả cho Lam Vong Cơ. Ngụy Vô Tiện hắn nổi danh là công tử phong lưu thích trêu chọc thiếu nữ xinh đẹp, làm sao có thể gả cho nam nhân. Hắn nói: "Dù sao thúc phụ nhà ngươi cùng Ngu phu nhân nhà ta cũng sẽ không đồng ý cho hai chúng ta lấy nhau đâu, ngươi không cần lo lắng."

Ngụy Vô Tiện chính là muốn Lam Vong Cơ đi cầu hôn. Nếu hắn chọn Lam Vong Cơ, Ngu phu nhân từng nói không thích Cô Tô Lam thị, nhất định sẽ không đồng ý. Cho dù Ngu phu nhân thỏa hiệp, thì còn có cửa ải của Lam Khải Nhân. không phải Ngụy Vô Tiện tự thổi phồng bản thân mình, muốn Lam Khải Nhân đồng ý cho Ngụy Vô Tiện hắn vào cửa, chi bằng đợi heo biết leo lên cây nhiều khi còn dễ dàng hơn một chút.

Cứ như vậy hắn vừa không cần gả, cũng sẽ không hủy thanh danh Lam Vong Cơ, chính là chỉ cần mượn tên của Lam Vong Cơ lừa gạt trưởng bối mà thôi.

Lam Vong Cơ cũng không nói gì, mà đi tới, nói: "Ngụy Anh, Ngươi đứng dậy trước đi."

Ngụy Vô Tiện nghe vậy thì đứng lên, nói "Làm sao vậy, Lam Trạm, Lam... Lam Trạm!!!!"

Hắn vừa đứng lên, Lam Vong Cơ liền nắm lấy cổ áo sau gáy hắn kéo hắn ra ngoài. Lực cánh tay của Lam Vong Cơ cũng không phải dạng vừa, Ngụy Vô Tiện còn chưa kịp phản ứng đã bị kéo tới cửa, cũng may hắn thân thủ tốt, vội vàng ôm lấy một cánh cửa.

Lam Vong Cơ lạnh lùng nói: "Ngươi, đi ra ngoài!"

Ngụy Vô Tiện sống chết không buông tay, "Ta không ra ngoài! Trừ phi ngươi đáp ứng ta!"

Lam Vong Cơ trả lời rất dứt khoát: "Ta cự tuyệt."

Ngụy Vô Tiện trong lòng chậc chậc một tiếng, hắn biết sẽ không dễ dàng gì mà. Người Cô Tô Lam thị vốn cổ hủ, Lam Vong Cơ lại càng là người cổ hủ hơn nữa, muốn y lừa gạt người là chuyện cực kỳ khó khăn. Nhưng Ngụy Vô Tiện cũng không phải là người không biết tính toán trước sau, kế này không thành, thì ta đổi kế khác.

Ngụy Vô Tiện hét lên, "Lam Trạm! Lam Trạm! Ngươi dám đối xử với ta như vậy, ta, ta liền..."

Lam Vong Cơ cũng không muốn tiếp tục nghe hắn hồ ngôn loạn ngữ, trực tiếp cắt ngang: "Muốn gọi thì cứ gọi."

Xem ra tâm tình Lam Vong Cơ đã kém đến cực điểm, những lời như vậy cũng nói ra miệng rồi. Ngụy Vô Tiện trong tình thế cấp bách liền kêu lên: "Ta... ta sẽ khóc cho ngươi coi!"

Kỳ thật khi Ngụy Vô Tiện tự tiện xông vào Vân Thâm Bất Tri Xứ, Lam Vong Cơ đã muốn đem hắn tới Nhã thất, hay gọi người đưa hắn về nhà, nhưng khi nghe Ngụy Vô Tiện nói như vậy, trái tim y đột nhiên mềm nhũn theo, khí lực trên tay cũng giảm lại.

Lam Vong Cơ nhìn hắn một cái, nói: "Ngươi cũng sẽ khóc?"

Nhìn thấy ánh mắt không tin tưởng từ Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện lập tức mềm giọng: "Khóc chứ, nếu ngươi cứ như vậy ta thật sự sẽ khóc."

Lam Vong Cơ không biết nghĩ tới cái gì, trong nháy mắt xuất thần, Ngụy Vô Tiện vội vàng nhân cơ hội đó thoát khỏi ma trảo của y mà chạy trốn. Dù sa linh hồn của Ngụy Vô Tiện cũng lớn hơn Lam Vong Cơ vài tuổi, vừa rồi là hắn sơ suất nên mới bị y chế trụ, nếu hắn đề phòng, Lam Vong Cơ nhất định không bắt được hắn.

Ngụy Vô Tiện linh hoạt tránh thoát phạm vi công kích của Lam Vong Cơ, chạy vào trong Tĩnh thất, nhìn trái nhìn phải, gian phòng lớn thì lớn thật, nhưng trống trải quá, ngay cả một chỗ trốn cũng không có, hắn đành phải nhảy lên giường Lam Vong Cơ, vững vàng ôm chặt lấy cột giường.

Ngụy Vô Tiện cũng đã tính toán chuẩn bị tốt trường kỳ kháng chiến với Lam Vong Cơ, tư thế kia nhìn là biết hắn sẽ không dễ dàng buông tha.

Lúc này đến lượt Lam Vong Cơ đau đầu, y cũng đi vào, nói: "Ngụy Anh, ngươi không thể ở lại đây."

Ngụy Vô Tiện liền nói: "Ngươi không đồng ý với ta, ta sẽ ở đây không đi đâu hết."

Nhìn khí thế hung hổ kia của Ngụy Vô Tiện là biết hắn sẽ không nhượng bộ chút nào. Vừa nói xong, hắn liền quay đầu sang một bên, không chịu lên tiếng nữa. Lam Vong Cơ chưa bao giờ gặp qua người không nói lý lẽ như vậy, không biết nên ứng phó như thế nào, đành phải quay về thư án, tiếp tục làm chuyện còn dang dở khi nãy, nghĩ rằng đợi đến khi Ngụy Vô Tiện không còn kiên nhẫn được nữa, hắn sẽ chán mà buông tha.

Hai người duy trì im lặng không lên tiếng, thật sự là quá mức an tĩnh. Định lực của Ngụy Vô Tiện sao có thể so sánh được với Lam Vong Cơ, ngồi lâu, cảm thấy có chút mệt mỏi, hắn giật giật thân thể một chút, ánh mắt bất giác sẽ muốn đi xem tình hình của đối phương. Mà Lam Vong Cơ sớm đã quen với an tĩnh, chỉ coi như không có Ngụy Vô Tiện ở đây, vẫn làm việc của mình như thường lệ, ngay cả ánh mắt cũng chưa từng nâng lên. Ngụy Vô Tiện không biết tại sao tự nhiên nổi tính giận lẫy, bực mình xoay đầu sang hướng khác, không thèm nhìn nữa.

Hứ, có gì hay đâu chứ, Ngụy Vô Tiện hắn, đấu trí hay đấu sức, dù so cái gì thì xưa nay chưa từng thua. Tinh thần hắn đang rất hang hái, nhưng giường Lam Vong Cơ tản ra mùi đàn hương nhàn nhạt, là mùi hương trên người Lam Vong Cơ, có lẽ do đốt huân hương nên lâu ngày nên ám lên thân thể. Hương vị kia rất thanh, ngửi thấy thật là thoải mái, rất phù hợp với khí chất trong trẻo lạnh lùng của Lam Vong Cơ. Ngụy Vô Tiện chìm trong mùi hương kia, tâm trạng thả lỏng, dần dần nhắm hai mắt lại.

Lam Vong Cơ nhìn Ngụy Vô Tiện vừa rồi còn hùng hổ, vậy mà lúc này đã ngã xuống giường y ngủ ngon lành, cũng không biết phải nói gì hơn. Y cũng không đuổi hắn xuống giường, mà là đứng dậy đem cửa sổ đóng lại, sau đó lại nhấc bút lên tiếp tục chép sách, hết thảy động tác đều nhẹ hơn rất nhiều.

Giờ cơm trưa, môn sinh Lam thị nhẹ nhàng gõ cửa phòng Tĩnh thất, Lam Vong Cơ ra nhận hộp thức ăn, suy nghĩ một chút, nói: "Thức ăn sau này, đều đưa thêm một phần."

Môn sinh cảm thấy kỳ quái, nhưng Lam Vong Cơ vốn không thích nhiều lời, chỉ bổ sung thêm một câu: "Điểm tâm ngọt, lấy thêm hai phần."

Khi Ngụy Vô Tiện mở mắt ra, màn đêm đã bắt đầu buông xuống, hắn duỗi thắt lưng, nhìn thấy Lam Vong Cơ đang ngồi ở bên cạnh bàn, hướng về phía ngọn đèn đọc sách. Trên bàn bày một ít bát đĩa, mùi thức ăn từng đợt từng đợt bay tới, bụng Ngụy Vô Tiện rất không biết cố gắng mà reo lên òn ọt.

Hắn đã một ngày không ăn gì. Hơn nữa mùi hương kia, rất là quen thuộc nha. Chính là canh suông quả thủy đắng muốn chết của Cô Tô Lam thị, nhưng trên bàn cũng có thứ hợp khẩu vị với hắn nha, nhưng điểm tâm nơi đây ăn rất ngon. Điểm tâm Giang Nam vừa mềm vừa mịn, ngọt mà không ngấy, điểm tâm ở Vân Mộng hoàn toàn không có được sự tinh tế độc đáo này.

Nhìn đĩa điểm tâm trên bàn muốn chảy cả nước miếng, nhưng đường đường là Di Lăng lão tổ Ngụy Vô Tiện, làm sao có thể bởi vì thức ăn mà gập lưng cúi đầu, hắn cũng không phải chưa từng bị đói, Ngụy Vô Tiện cố nén lại, không lên tiếng.

Lam Vong Cơ thấy hắn tỉnh lại, nói: "Canh giờ đã muộn, ngươi nên trở về."

Ngụy Vô Tiện nói: "Ta không trở về, ta liền ở đây, Càn Nguyên Khôn Trạch ở một mình một phòng, nếu bị truyền ra ngoài, ta xem Lam nhị công tử giải thích như thế nào."

Tựa hồ nghe được Lam Vong Cơ khẽ thở dài, sau đó thấy y đứng lên, mở cửa, Ngụy Vô Tiện vội vàng nắm lấy cạnh giường: "Ta không đi!"

Lam Vong Cơ không còn cách nào với hành vi vô lại ăn vạ của hắn, đành nói một tiếng: "Ta đi."

Đúng là Lam Vong Cơ chịu nhường phòng cho hắn, còn là tư phòng của mình, trước khi đi còn rất lễ phép đóng cửa phòng cho hắn lại. Giáo dưỡng của y quả thật tốt vô cùng. Nhìn đi, đây mới gọi là công tử danh môn thế gia, những tên công tử trên tranh kia làm gì có cửa để so với y chứ.

Ngụy Vô Tiện nở nụ cười, Lam Vong Cơ này vẫn là một tên cổ hủ như trong trí nhớ của hắn. Nhưng hắn đã trải qua nhiều chuyện như vậy, đã không còn là Ngụy Vô Tiện vô ưu vô lự xưa kia nữa. So với tâm nhãn, tiểu cũ kĩ này làm sao có thể đấu lại hắn.

Ngụy Vô Tiện đấu cùng Lam Vong Cơ, ván đầu tiên, Ngụy Vô Tiện, thắng!

Một trận đấu này, cứ thế kéo dài ba ngày. Hai người cũng không nói chuyện gì với nhau. Ngụy Vô Tiện vì tạo áp lực cho Lam Vong Cơ, biết y không thích tiếp xúc với người khác, liền cố ý gây chuyện, lượn lờ làm chướng mắt y. Mỗi ngày hắn dậy rất sớm, sau khi Lam Vong Cơ rèn luyện buổi sáng trở về, có thể nhìn thấy một người vểnh chân ngồi ở ngoại thất phòng mình, vẻ mặt nhàm chán xoay xoay kinh Phật của y.

Lam Vong Cơ nhìn thấy chén đĩa không trên bàn, yên lặng đi thu thập, Ngụy Vô Tiện thoáng ngả người về phía sau, thay đổi một tư thế thoải mái hơn, chống đầu tiếp tục nhìn y.

Ý thức chuyện cứ kéo dài mãi như vậy cũng không được, Lam Vong Cơ phá lệ chủ động mở miệng trước: "Ngụy Anh, ngươi nhất định phải như thế này sao?"

Ngụy Vô Tiện buông sách xuống, khóe miệng khẽ nhếch hiện lên một chút độ cong: "Ta sẽ như thế mãi đấy."

Lam Vong Cơ dời ánh mắt từ trên người hắn, rồi lại dời tầm nhìn sang hướng khác, một hồi lâu sau, hỏi: "Vì sao lại là ta?"

Lời này làm cho độ cong trên khóe miệng Ngụy Vô Tiện hạ xuống, hắn lên tiếng trả lời: "Bởi vì, ngươi chán ghét ta."

"Ta..." thốt ra một chữ, Lam Vong Cơ lập tức dừng lại, lúc lâu sau mới nói: "Ta cũng không có, chán ghét ngươi."

Nghe thấy như vậy, Ngụy Vô Tiện không nói gì nữa, chỉ nhẹ nhàng cong khóe miệng lên một chút.

Đối với Lam Vong Cơ lúc này, có lẽ là như vậy đi, không chán ghét, cho nên mới có sinh tử chi giao ở Huyền Vũ động. Nhưng, chỉ có Ngụy Vô Tiện biết, về sau sẽ không được như vậy nữa. Đối mặt với một người vứt bỏ kiếm đạo, tu hành tà thuật như hắn, chính nhân quân tử như Lam Vong Cơ làm sao có thể không chán ghét hắn chứ.

Hắn chẳng qua bất giác lộ chút biểu tình nhỏ trên mặt, thế nhưng Lam Vong Cơ lại chú ý tới. Ngụy Vô Tiện này, quả thật có chút không giống Ngụy Vô Tiện mà y quen biết. Ngụy Vô Tiện mà y biết, luôn vui vẻ, dương quang sáng lạn, chưa từng khiến cho người khác cảm thấy thâm trầm, thâm sâu khó dò như bây giờ. Như Ngụy Vô Tiện đã nói, hắn là một Ngụy Vô Tiện đã trưởng thành ở nhiều năm sau. Nhưng mà Lam Vong Cơ cho rằng, người như Ngụy Vô Tiện, cho dù lớn lên, cũng vẫn sẽ tươi sáng, vô tư như vậy.

Y nghĩ, Ngụy Anh, ngươi đã trải qua quá khứ như thế nào?

Bọn họ lại im lặng một hồi lâu, Ngụy Vô Tiện lấy lại bình tĩnh, tiếp tục thuyết phục y: "Lam Trạm, ta thật sự là cùng đường rồi nên mới tìm tới ngươi."

Cũng biết là bản thân đã làm người khác khó xử, nhưng Ngụy Vô Tiện cũng đã cùng đường, đành vắt hết óc khiến Lam Vong Cơ đồng ý. Còn đang cân nhắc tiếp theo nên nói cái gì, Lam Vong Cơ bỗng nhiên "Ừm. " một tiếng.

Ngụy Vô Tiện có chút nghe không hiểu, "Hả?"

Lam Vong Cơ lại "Ừm. " một tiếng.

Cái gì? Ngụy Vô Tiện kích động đứng lên, "Lam, Lam Lam Lam Lam Trạm! Ngươi đồng ý rồi sao?!"

Dưới sự kiên trì của Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ rốt cuộc cũng gật đầu.

Ngụy Vô Tiện vội vàng nói: "Lam Trạm, ngươi yên tâm, ngươi chỉ cần đem chân dung xem mắt gửi tới Vân Mộng là được, những thứ khác giao cho ta. Ta tuyệt đối sẽ không gây thêm phiền toái cho ngươi đâu!" Hắn rất nóng nảy, lại nói: "Vậy ngươi mau đem chân dung đưa cho ta đi."

"Còn chưa được." Lam Vong Cơ nói, "Nhất định phải được thúc phụ đồng ý."

Phụ thân Lam Vong Cơ là Thanh Hành Quân, quanh năm bế quan, cho nên sự vụ lớn nhỏ trong tộc đều giao cho Lam Khải Nhân xử lý, nhân sinh đại sự cũng không ngoại lệ.

Nhắc tới Lam Khải Nhân, Ngụy Vô Linh liền cảm thấy đau đầu. Hắn đương nhiên không muốn kinh động tới trưởng bối Lam gia, dù sao việc này cũng chỉ là một cái cớ để hắn trốn hối hôn, hắn nói: "Thúc phụ ngươi sẽ không đồng ý, nếu không ngươi trộm đem chân dung nhét vào Vân Mộng đi."

Lam Vong Cơ nhìn hắn một cái, trong ánh mắt có chút ý vị thâm trường, làm Ngụy Vô Tiện không lý giải được, nghe y nói: "Thúc phụ, ta tự có biện pháp."

Còn muốn hỏi kỹ hơn, Lam Vong Cơ đã đứng lên, nói: "Ngụy Anh, nên trở về rồi."

Hắn đã ở Tĩnh thất mấy ngày rồi, hiện tại mục đích đã đạt được, hắn cũng không còn lý do ở lỳ lại chỗ này nữa. Ngụy Vô Tiện "Ồ, à. " hai tiếng, đứng dậy cầm lấy Tùy Tiện. Lam Vong Cơ mở cửa, đi phía trước dẫn đường cho hắn, Ngụy Vô Tiện nói: "Lam Trạm, ta có thể tự mình trở về."

Lúc trước cầu học lén lút ra ngoài uống rượu, đường đi trong Vân Thâm Bất Tri Xứ hắn vô cùng quen thuộc, ngay cả thời gian tuần tra đêm cũng biết rõ, cần gì để người khác đưa đi.

Lam Vong Cơ nói: "Ban ngày nhiều người, đi theo ta."

Ngụy Vô Tiện lẻn vào, vạn nhất bị người khác nhìn thấy, Lam Vong Cơ cũng không giải thích rõ ràng được. Lam Vong Cơ biết đường nhỏ ban ngày không có người đi, có thể đểo Ngụy Vô Tiện tránh được tai mắt, an toàn ra ngoài.

Người này thật sự vô cùng bình tĩnh mà cùng hắn đấu ba ngày ba đêm. Hắn còn tưởng rằng Lam Vong Cơ không sợ chuyện này lộ ra ngoài. Nhưng xem hành động của y hiện giờ, có lẽ là trong long sợ hãi, nhưng ỷ vào bộ mặt băng giá không hiện sắc thái của mình, liền cường giả trấn định mà thôi.

Ngụy Vô Tiện thấy vậy thì sáp lại gần, lên tiếng nói: "Lam Trạm, thì ra cũng có chuyện khiến ngươi sợ hãi nha, chúng ta chẳng phải chỉ ở cùng nhau ba ngày thôi sao?"

Thân hình đang đi phía trước của Lam Vong Cơ rõ ràng khựng lại một cái, rồi ngừng lại. Thầm nghĩ, vẫn là tiểu cũ kỹ không chịu nổi trêu chọc mà. Ngụy Vô Tiện trong lòng đều vui mừng đến chết, đuổi theo bước chân của Lam Vong Cơ, muốn mượn cơ hội này trêu chọc y thêm vài câu nữa. Nhưng khi hắn vừa nhấc mắt lên, thân hình cũng khựng lại một cái.

Trong đầu hắn hiện giờ chỉ còn một chữ: chết!

Chỉ thấy Lam Khải Nhân cùng Lam Hi Thần đang đứng đối diện với bọn họ, nhìn chằm chằm vào hắn.

Bị nhìn thấy là chuyện nhỏ, vấn đề là mấy lời hắn vừa nói có bị nghe thấy hay không?! Ngụy Vô Tiện đang định giải thích, Lam Vong Cơ ở bên cạnh bỗng nhiên quỳ xuống.

Lam Vong Cơ hành lễ với Lam Khải Nhân, nói: "Thúc phụ, con muốn thành thân với Ngụy Anh."

Nhất thời, ba người, sáu con mắt, đều mở to hết cỡ!

TBC

- -----------------------------------------------

Nước đi này của Lam Vong Cơ quả nhiên không ngờ tới mà!!!!!
Chương trước Chương tiếp
Loading...