Vòng Xoáy Chết

Chương 04



Họ hẹn gặp nhau ở hàng ghế gần thư viện. Ando vừa dự giờ một buổi học tại trường luật trong khu đại học, anh xem đồng hồ, rồi đến điểm hẹn. Chỉ mới ngày hôm trước, Mai Takano đã gọi điện đến phòng Giám định Pháp y. Ando tình cờ có mặt ở trong phòng – vì hôm đó đến phiên anh mổ pháp y – và khi nghe giọng nói của cô qua điện thoại anh lập tức nhớ lại khuôn mặt cô. Cuộc gọi của người thân hoặc bạn bè của người mà anh đã khám nghiệm tử thi là chuyện chẳng có gì lạ, nhưng thường thì người ta gọi đến để hỏi về nguyên nhân cái chết. Mai gọi vì có lý do khác. Cô nói rằng vào buổi tối hôm mổ pháp y, cô rời lễ viếng rất sớm để đến căn hộ của Ryuji. Cô cần sắp xếp lại một bản thảo chưa công bố mà anh ta đang nghiên cứu. Trong khi sắp xếp, cô phát hiện ra điều gì đó khiến cô băn khoăn. Cô nói bóng gió, một cách khéo léo, rằng điều đó có thể liên quan đến cái chết của Ryuji. Tất nhiên là Ando quan tâm đến bất cứ điều gì giá trị mà cô có thể cho anh biết, nhưng anh cũng háo hức được gặp lại người đẹp. Anh nói với cô rằng mình phải dự giờ một buổi học trong trường, nhưng sau đấy có thể sắp xếp thời gian gặp cô. Lúc đó cô có thể kể cho anh mọi chuyện. Anh cho cô biết thời gian buổi học kết thúc, rồi cô đề nghị nơi hẹn. Hàng ghế ở trước thư viện, dưới những gốc cây anh đào. Anh đã học hai năm đại cương bắt buộc, hệ từ xa, ở trường đại học, nhưng anh và các bạn mình chưa bao giờ dùng những hàng ghế này làm nơi hẹn. Người sau này là vợ anh, học ngành xã hội, thích hẹn hò dưới những tán cây bạch quả. Thậm chí trước khi đến gần hàng ghế, anh đã nhận ra người phụ nữ đang ngồi đó chính là Mai. Bộ váy đầm cô mặc hôm nay có gam màu cơ bản, khiến cô trẻ hơn hôm ở phòng Giám định Pháp y cách đây mười ngày. Anh đi vòng ra trước để ngắm nhìn khuôn mặt cô, nhưng cô đang mải mê đọc một cuốn sách nên không ngước mắt lên. Anh đến gần, cố ý bước thật mạnh, và cô ngẩng đầu lên. “Cô Takano phải không?” Cô đứng dậy nói, “Cảm ơn anh vì ... hôm đó.” Rõ ràng cô không biết phải chào người đàn ông vừa mới mổ xác người tình của mình ra sao. Ando lúc này đang xách một cặp tài liệu. Bàn tay anh trông linh hoạt, ngón tay thon dài đủ tiết lộ anh làm nghề gì để kiếm sống. “Tôi ngồi được không?” Không chờ cô đáp, anh ngồi xuống bên cạnh, bắt tréo chân. “Kết quả xét nghiệm đã có chưa?” Cô hỏi vời một giọng đều đều. Ando nhìn đồng hồ. “Không biết cô có rảnh rỗi không? Nếu cô có thì giờ, tại sao chúng ta không đi uống trà? Có vài điều tôi muốn hỏi cô.” Mai không nói gì, đứng dậy và kéo vạt váy lên. Họ vào một quán cà phê do cô chọn. Đề làm nơi tới cùa sinh viên thì chỗ này tình lặng một cách đáng ngạc nhiên – có cảm giác giống đại sảnh của một khách sạn hơn. Họ ngồi ở bàn gần cửa sổ, nơi có thể nhìn ra đường, cô phục vụ mang đến nước và khăn ấm. Mai không ngần ngại gọi đồ. “Cho tôi kem trái cây.” Quá ngạc nhiên và không thê sắp đặt mọi thứ, Ando chỉ có thể nói, “Cho tôi cà phê.” Mười ngày trước đây, anh đã có ấn tượng rằng cô là người nhu mì. Ấn tượng đó bắt đầu thay đổi. “Tôi yêu trái cây,” cô nhún vai nói, sau khi người phục vụ đã rời đi. Trong một lát, Ando nghĩ cô đã nói rằng em yêu anh, rồi tự xỉ vả mình vì đã đắm chìm trng hình ảnh tưởng tượng lố bịch ấy. Nhất là vào cái tuổi này. Món kem trái cây thực sự rất đẹp, đặt trên lớp vỏ bánh quế với một quả anh đào trên đỉnh. Nhìn cách cô ăn có thể thấy rõ cô mê thích kiểu chế biến món kem của quán này. Cô có cách nhìn chăm chú giống như Takanori khi ăn cái gì yêu thích. Điều đó khiến tim Ando đau nhói. Anh thậm chí còn chưa nhấp cà phê, mà chỉ ngạc nhiên về sự tập trung cao độ trong cách cô dùng thìa. Nếu anh có thể thuyết phục vợ mình đến một nơi như thế này, cô ấy không gọi món kem trái cây. Cô sẽ gọi trà chanh, không đường, hoặc gì đó tương tự: cô ấy luôn luôn ăn kiêng, nên không bao giờ đề bất cứ thứ đồ ngọt nào qua miệng mình. Nhưng Mai, ít nhất là trong bộ trang phục đang mặc, trông mảnh dẻ hơn vợ anh thời còn xuân sắc. Chắc chắn rằng, khi họ ly thân vợ anh đã gầy đến mức Adno thường phải ngoảnh mặt đi; tuy nhiên, giờ đây khi nghĩ về vợ mình, anh luôn hình dung ra khuôn mặt tròn dịu dàng của cô ngày họ mới cưới. Mai đưa quả anh đào vào miệng, rồi kín đáo nhả hạt vào một chiếc đĩa thủy tinh hình ôvan trước khi lấy giấy ăn lau miệng. Chưa bao giờ anh gặp một người phụ nữ khiến anh vui thú ngắm nhìn như thế. Cô nhai phần bánh quế, làm rơi những mẩu vụn lên bàn, rồi nhìn đĩa kem đã cạn đến tận đáy. Rõ ràng cô đang băn khoăn không biết có nên liếm nó hay không. Khi đã ăn uống xong, cô hỏi Ando các nội tạng của Ryuji đã được làm những xét nghiệm gì sau khi mổ pháp y. Thật là kỳ quặc khi nói chuyện về việc xử lý những nội tạng bị cắt bỏ với một cô gái mà anh vừa mới ngắm cô ăn món kem trái cây. Nhưng chuyện đang xảy ra như thế. Cách đây không lâu, anh đã phát cáu khi cố giải thích những xét nghiệm tương tự ột thành viên trong gia đình của người đã mất. Có nhầm lẫn trong cách truyền đạt: người kia không hiểu rõ mẫu mô là để làm gì. Anh ta nghĩ nội tạng của người thân yêu được đặt trong các lọ, ngâm trong formaldehyde, Ando và anh ta đã mất rất nhiều thời gian để nói đi nói lại những điều vô bổ. Đối với Ando mẫu mô cũng quen thuộc như chiếc bút bi đối với một nhân viên văn phòng, nhưng anh nhận ra rằng hầu hết mọi người không biết mẫu mô trông ra sao, chúng lớn chừng nào, làm cách nào để lấy chúng, v.v.. trừ khi có người giải thích cặn kẽ cho họ. Do đó anh quyết định bắt đầu từ việc giải thích cho cô về mẫu mô. “Cô biết đấy, đó hoàn toàn là công việc trong văn phòng xét nghiệm. Trứơc hết, chúng tôi cắt một mẫu nhỏ của quả tim ở vùng bị nhồi máu và ngâm vào formaldehyde. Từ mẫu này, chúng tôi lại tách ra một phần nhỏ hơn có hình dạng giống như một lát sashimi rồi nhúng vào paraffin. Là sáp, cô biết đấy. Rồi chúng tôi lại tách ra một mẩu siêu nhỏ, tách lớp sáp ra, rồi tẩm màu. Lúc này chúng tôi có một mẫu mô, mẫu này được chuyển đến phòng xét nghiệm để phân tích. Sau đó, chỉ việc đợi kết quả.” “Vậy tôi có nên tưởng tượng một lát tim mỏng bị ép chặt giữa hai tấm kính không?” “Gần như thế đấy.” “Và điều đó làm cho việc xét nghiệm dễ dàng hơn?” “Tất nhiên rồi. Chúng tôi tẩm màu để các cấu trúc tế bào của nó có thể quan sát được dưới kính hiển vi.”“Anh đã xem chưa?” Xem? Xem cái gì? Tế bào của Ryuji, tất nhiên rồi. Dù vậy, Ando nghĩ câu hỏi của Mai có một sắc thái kỳ lạ. “Có chứ, tôi có nhìn qua trước khi gửi nó đến phòng xét nghiệm.” “Nó như thế nào?” Lúc này cô đã rướn người về phía trước. “Bị nghẽn máu ở động mạch vành trái, ngay trước nhánh động mạch mũ bên trái. Máu không thể lưu thông được, dẫn đến tim Ryuji ngừng đập. Tôi nghĩ mình đã giải thích rồi, chúng tôi lấy những mẫu mô đã cắt ra và quan sát chúng dưới kính hiển vi. Tôi ngạc nhiên về cái mình phát hiện được. Cô biết đấy, thông thường, đau tim là do động mạch bị cứng lại: cholesterol hoặc các chất béo khác tích tụ, làm hẹp chỗ máu chảy qua, cho đến khi một trong những vùng vữa động mạch này vỡ ra, làm nghẽn các động mạch. Nhưng trong trường hợp của Ryuji, dù có sự nghẽn máu, nhưng không phải do xơ cứng động mạch. Chừng đó đã rõ.” “Vậy là vì cái gì?” Câu hỏi của Mai ngắn gọn và đúng trọng tâm.Câu trả lời của Ando cũng ngắn gọn. “Saccôm[2]”“Saccôm?” “Đúng vậy. Chúng tôi chưa xác định liệu các tế bào đó có thựôc một mô cụ thể nào không, hoặc liệu đó có phải là một khối u chưa định hình hay không, nhưng ít nhất, chúng tôi chưa bao giờ thấy nó trứơc đây trong tunica intima[3] hay tunica media[4] . Nói một cách đơn giản, cơ thế anh ấy đã phát triển một khối u lạ và khối u này đã ngăn lưu thông máu. “Vậy chúng giống như những tế bào ung thư?” “Có thể chi là như vậy. Nhưng thông thường, saccôm không xuất hiện trong các mạch máu. Điều đó là không thể.” “Nhưng khi có kết quả, anh sẽ biết được cái gì gây nên saccôm, đúng không?” Ando lắc đầu cười. “Chúng tôi có lẽ không biết được, trừ phi có những triệu chứng khác. Tôi chắc là không cần lấy AIDS làm ví dụ...” Thậm chí trong thế giới ngày nay, khi khoa học dường như có quyền lực vô hạn, thì vẫn còn nhiều bệnh mà người ta vẫn chưa biết được căn nguyên. Không có cách nào để chắc triệu chứng đang nói đến có đúng là một phần của hội chứng lớn hơn đã được biết đến hay không. Ando nói tiếp: “Còn một khả năng nữa. Ryuji có thể bị một khuyết tật bẩm sinh trong động mạch vành.” Một người ngoại đạo cũng có thể hiểu được điều này nghĩa là gì. Nếu Ryuji sinh ra với khối u như thế trong động mạch, khả năng sống một cuộc sống năng động sẽ suy giảm nghiêm trọng. “Nhưng giáo sư Takayama...” “Tôi biết. Anh ta là ngôi sao điền kinh ở trường đại học. Môn sở trường của anh ta là đẩy tạ, tôi tin thế.”“Đúng.” “Cho nên thật khó tưởng tượng rằng khối u đã xuất hiện ngay từ lúc sinh ra. Đó là lý do tôi muốn hỏi cô liệu có bao giờ Ryuji than phiền về những cơn đau trong ngực, hoặc cái gì đó tương tự không?” Mối quan hệ giữa Ando và Ryuji về cơ bản đã chấm dứt khi họ tốt nghiệp. Họ nói “chào anh” nếu đi ngang qua trong hành lang trường đại học, chỉ có vậy thôi. Ando chắc chắn không nhận thấy bất kỳ thay đổi nào về tình trạng thể chất của Ryuji. “Chúng tôi có quan hệ với nhau gần hai năm rồi.” “Tôi hiểu. Có bao giờ anh ấy đề cập câu chuyện gì với cô trong khoảng thời gian đó không?”“Anh ấy khỏe hơn những người khác. Tôi thậm chí không thể nhớ được anh ấy có bị cảm hay không. Anh ấy không thích uống rượu, mặc dù vậy, nếu anh ấy có vấn đề gì thì cũng không nói ra. Tôi chắn chắn không nhận thấy điều gì hết.” “Không có gì? Hoàn toàn không có gì sao?” “Ờ... chỉ thế thôi, anh hiểu mà.” Ando đột nhiên nhớ ra rằng anh không gọi Mai đến đây để báo cáo với cô về cuộc khám nghiệm tử thi. Cô gọi anh đến để nói điều gì xảy ra khi cô đang sắp xếp tài liệu của Ryuji trong đêm hôm tang lễ. “Được rồi. Giờ thì, hãy nghe câu chuyện của cô nào.” “Tôi không chắc nó có liên quan đến cái chết của giáo sư không.” Trông Mai thật đáng yêu khi cô nói vẻ dè dặt, Ando nhìn cô với ánh mắt chăm chú, cố thúc giục cô tiếp tục. “Nói cho tôi nghe đi.” “Vâng, mười đêm trước đây, tôi rời lễ viếng sớm. Tôi đến căn hộ của giáo sư để sắp xếp một công trình chưa công bố của anh ấy. Trong khi tôi đang sắp xếp thì có chuông điện thoại. Tôi không biết phải làm gì, nhưng cuối cùng tôi vẫn nhấc máy lên. Đó lá Asakawa, người bạn của giáo sư hồi trung học.” “Cô biết người này không?” “Chúng tôi đã gặp nhau một lần. Chúng tôi tình cờ gặp nhau tại căn hộ của giáo sư bốn hay năm ngày trước khi anh ấy chết.” “Là đàn ông à?”“Tất nhiên rồi.” “Ừ. Rồi sao nữa?” “Anh ta dường như không biết giáo sư đã chết. Do đó tôi kể ngắn gọn cho anh ta chuyện đã xảy ra tối hôm trước. Asakawa dường như thực sự bị sốc. Anh ta bảo sẽ đến đó ngay.” “Nghĩa là...” “Đến căn hộ của giáo sư Takayama.” “Rồi anh ta có đến không?” “Có, sớm hơn tôi tưởng. Anh ta đi vào và nhìn quanh phòng như thể tìm cái gì đó. Anh ta hỏi đi hỏi lại liệu tôi có để ý thấy điều gì không. Anh ta giống như một người bị dồn vào chân tường. Anh ta không ngớt hỏi liệu tôi có để ý thấy bất cứ điều gì lạ về hiện trường ngay sau khi giáo sư chết không. Nhưng điều khiến tôi thấy lạ chính là điều anh ta nói sau đấy.” Cô dừng lại và nhấp một ngụm nước. “Vậy... anh ta nói gí?”“Tôi nhớ rõ câu đó. Anh ta nói: ‘Anh ấy không nói với cô có gì ở đó vào phút cuối sao? Không một lời trăng trối? Không một lời, chẳng hạn như, về một cuốn băng sao?” “Một cuốn băng?” “Đúng. Thật lạ phải không?” Thật là một điều bất ngờ và không phù hợp để nhắc đến trong câu chuyện về cái chết đột ngột của Ryuji tối hôm trước. Tại sao lại nói điều đó? “Vậy, cô có nghe Ryuji nói gì về cuốn băng không?” “Không. Không hề.” “Một cuốn băng ư?” Ando lẩm bẩm, dựa lưng vào ghế. Anh cảm nhận thấy bí ẩn bao trùm nhân vật Asakawa này, người đã đến căn hộ của Ryuji vào đêm hôm khám nghiệm tử thi.“Dù sao thì, tôi đang tự hỏi - tôi không phải chuyên gia, nhưng liệu có khả năng gì đó ghi trên cuộn băng đã gây sốc đến nỗi làm anh ấy bị đau tim không?” “Ừmm.” Ando nghĩ anh hiểu điều khiến Mai lo lắng. Chắc cô đã quá lúng túng, thậm chí không đề cập đến vấn đề đó cho đến khi biết chắc nguyên nhân cái chết. Điều này làm cho anh nhớ lại một bộ phim trinh thám đã xem trên truyền hình cáp cách đây hai, ba năm. Một phụ nữ ngoại tình với cầp dưới của chồng mình, nhưng cô ta bị gài bẫy. Ai đó đã quay hình hai người đi vào nhà nghỉ, ghi lại tất cả, sau đó cuộn băng được gửi đến cho cô ta kèm theo thư tống tiền. Ở nhà, cô ta đưa cuốn băng vào đầu máy VCR rồi nhìn lên màn hình. Màn hình muỗi, rồi một hình ảnh xuất hiện. Cơ thể trần truồng của một phụ nữ đang đè lên một thanh niên. Thở hổn hển. Ngay lập tức cô ta nhận ra chính là mình trên màn hình. Cô ta ngất đi. Đó là một cảnh tầm thường và tục tĩu đến nỗi Ando cảm thấy mình như một tên ngốc khi xem bộ phim. Rõ ràng là có thể dùng một cuốn băng để tạo ra những kích thích hình ảnh và âm thanh gây sốc cho hệ thần kinh của một người. Nếu như các điều kiện tệ hại đó được đáp ứng, khả năng dẫn đến cái chết là không thể bỏ qua. Nhưng Ando đã kiểm tra thi thể của Ryuji từng chi tiết. Anh thậm chí còn lấy vài lát trên động mạch vành làm mẫu mô. “Không, chuyện này không liên quan. Anh ấy chắc chắn bị nghẽn động mạch vành trái. Thêm nữa, cô hiểu Ryuji mà. Cô thực sự nghĩ anh ấy chết do sốc khi xem một cuốn băng sao?” Anh cười to khi nói thế. “Không, tất nhiên là không...” Mai hòa theo với một tiếng cười yếu ớt. Vậy nghĩa là ấn tượng của họ về Ryuji giống nhau. Anh ta là một kẻ gan lì ghê gớm, cột sống bằng thép nguyên chất. Phải là cái gì đấy phi thường lắm mới có thể khiến anh ta rúng động linh hồn hoặc thể xác. “Cô có biềt làm cách nào để liên hệ được với ông Asakawa này không?” “Tôi rất tiếc...” Mai định nói là không, nhưng rồi cô lấy tay che miệng. “Không, nhưng đợi đã, tôi nhớ là giáo sư giới thiệu anh ta là Kazuyuki Asakawa làm việc cho báo Tin tức Hằng ngày.” “Kazuyuki Asakawa làm việc cho báo Tin tức Hằng ngày.” Ando ghi vào cuốn sổ của mình. Nếu gọi điện đến tòa báo, anh sẽ dễ dàng tìm được thông tin liên hệ của người này. Có lẽ bây giờ Ando cần nói chuyện với anh ta. Dường như Mai thoáng thấy những gì anh ta viết trong cuốn sổ. Cô chống tay lên cằm nói, “Hừm.” “Gì cơ?” Ando ngước nhìn cô. “Vậy đó là cách anh viết Kazuyuki.” Ando nhìn lại mấy trang giấy. Mất một lát anh mới hiểu ý của cô. Có một số cách kết hợp khác nhau các ký tự có thể dùng để đánh vần tên họ “Asakawa”. Điều đó cũng đúng với tên “Kazuyuki”. Thông thường, anh sẽ hỏi dùng những ký tự nào, hoặc viết tên theo lối phiên âm. Nhưng thay vì thế, anh không ngại viết bằng chữ tượng hình, như thể cái tên này anh biết từ lâu rồi.Đôi mắt Mai mở to khi cô hỏi, “Làm sao anh biết nó được viết như thế?’ Ando không thể trả lời. Đây có phải là một dạng điềm báo không? Anh cảm thấy phải tiếp xúc với người đàn ông này sớm. Chú thích [2] Saccôm là một dạng ung thư mô liên kết (xương, sụn, mỡ) dẫn đến sự phát triển của các trung bì. Thuật ngữ này dung để phân biệt với cacxinôma, ung thư biểu bì ở các bộ phận biểu mô (ngực, ruột kết, tuỵ và các bộ phận khác). Tuy nhiên, do sự tiến hoá trong hiểu biết về nguồn gốc mô, thuật ngữ saccôm đôi khi còn được dùng để chỉ các khối u có nguồn gốc từ biểu mô. (ND) [tất cả các chú thích đều của người dịch] [3] Lớp trong cùng của động mạch [4] Lớp giữa của động mạch
Chương trước Chương tiếp
Loading...