Vụ Bí Ẩn: Cái Bóng Cười
Chương 2: Một bức thông điệp bí ẩn
- Giống như vàng khối! Hanibal Jones tuyên bố.Trông sếp của ba thám tử trẻ thật minh mẫn khi nghiên cứu pho tượng nhỏ bé.- Có giá hả? Bob hỏi thăm.- Chắc là có, Hanibal gật đầu. Không chỉ vì bằng vàng.- Kìa Babal, Peter bắt bẻ. Có gì quí hơn vàng đâu?Bức tượng nhỏ óng ánh giữa các ngón tay của Hanibal.- Các cậu hãy xem, Hanibal nói, mức độ chạm trổ tinh vi của vật này.Chắc chắn là tác phẩm của một nghệ nhân tài giỏi. Xem đôi mắt nhỏ xíu này, cái đầu đội mũ lông vũ này. Có lẽ đây là cái bùa cổ, hình một người da đỏ. Mình đã từng thấy những cái giống như vậy trong các viện bảo tàng.Ba thám tử trẻ đang tập họp trong chiếc xe lán cũ dùng làm bộ tham mưu. Trong khi Peter và Bob kể cho xong cuộc phưu lưu trên núi, Hanibal vẫn tiếp tục xem bức tượng nhỏ bằng vàng. Cuối cùng Hanibal thở dài:- Vậy các cậu nghĩ chính người kêu cứu đã vứt bức tượng nhỏ này ra khỏi tường à? Và cũng theo các cậu, hai người đàn ông, mà các cậu nhìn thấy, đã tóm được kẻ đáng thương kia và đã ra ngoài để tìm lại pho tượng nhỏ?- Đối với bọn mình thì quá hiển nhiên, Bob trả lời.- Nhưng không nhất thiết tiếng kêu cứu và pho tượng nhỏ có liên quan với nhau. Các cậu khẳng định mà không hề có bằng chứng nào cả.Peter phản đối:- Kìa Babal! Đồng ý là một thám tử không được đưa ra kết luận vội vàng! Nhưng trong sự việc này,mọi chuyện hiển nhiên đập vào mắt. Bọn mình đã nghe tiếng kêu, pho tượng nhỏ đã bị vứt qua tường, rồi hai gã đàn ông kia đã ra ngoài để tìm lại pho tượng, và một tên gọi tên kia bằng sếp! Nghe rất giống bọn cướp.- Có thể, nhưng một lần nữa không có mối liên quan gì giữa tiếng kêu và pho tượng nhỏ hết.- Cậu nghĩ sao về cái bóng kì lạ? Bob hỏi. Mình chưa bao giờ thấy ai có vóc dáng và tiếng cười kì lạ như vậy.- Này, các cậu có thể mô tả tiếng cười đó cho mình nghe không?- Giống tiếng con nít cười, Peter nói.- Không, giống tiếng phụ nữ cười hơn, Bob chỉnh.- Hay giống tiếng của thằng khùng.- Căng thẳng và như hoảng sợ.- Hay thậm chí giống tiếng cười xấu xa của một người đàn ông?- Phải... hơi giống tiếng cười của một ông già đang sợ hãi.- Rõ quá.- Hanibal thắc mắc nói. Tóm lại tiếng cười có thể là của bất kì ai. Không ai trong hai cậu có thể mô tả nổi tiếng cười đó. Dường như hai cậu nghe khác nhau nữa kìa. Đến mức mình tự hỏi không biết hai cậu có thật sự nghe tiếng kêu cứu nữa không.- Cái đó thì có nghe chứ! Peter và Bob đồng thanh kêu lên.Nét mặt Hanibal tỏ ra hết sức thắc mắc.- Theo như các cậu mô tả địa điểm, mình nghĩ các cậu ở ngay trước khu nhà Sandow.- Tất nhiên! Bob kêu lên. Một khu nhà rộng lớn, đáng lẽ mình phải biết.- Khu nhà chủ yếu gồm đất vùng núi, Hanibal nói thêm, nhưng xưa kia cha của bà Sandow nuôi rất nhiều gia súc.- Bây giờ họ không còn gia súc nữa hả? Peter hỏi.- Không còn, Bob trả lời. Mình nhớ là có đọc khá nhiều về khu này ở thư viện thành phố. Cha của bà Sandow là người cuối cùng làm cho khu nhà sinh lời. Khi ông chết con gái ông là người thừa kế duy nhất. Bà sống ẩn dật, không bao giờ gặp được bà.Bob rất thích tìm tòi ở thư viện thành phố và luôn biết đủ thứ chuyện về đủ loại chủ đề. Thông tin của Bob luôn chính xác. Hanibal kết luận:- Nghĩa là những gì các cậu đã nghe và thấy là khá bất thường, các cậu à. Những người đàn ông đó làm gì trong nhà bà Sandow và pho tượng nhỏ từ đâu ra?- Hay là tượng nhỏ thuộc một lô đồ vật lấy cắp từ nhà bà Sandow? Peter gợi ý.- Nhưng bà đâu có gì quí giá đâu, Bob nhận xét.Hanibal, vẻ mặt băn khoăn, vẫn đang lật xuôi lật ngược pho tượng nhỏ trong tay. Đột nhiên mắt Hanibal sáng lên.- Chuyện gì vậy sếp? Bob hỏi.Hanibal vẫn đang xem xét pho tượng nhỏ bé. Các ngón tay táy máy phần đế tượng. Đột nhiên cậu thốt lên một tiếng kêu đắc thắng: phần dưới pho tượng nhỏ mở ra, một vật gì đó rơi xuống đất.- Ngăn mật! Peter kêu lên.Hanibal lượm mẩu giấy nhỏ xíu rớt ra từ pho tượng, mở nó ra và để lên bàn.- Bức thông điệp hả? Bob kích động hỏi.- Mình cũng không hiểu nữa, Hanibal cắn môi thú nhận. Đúng là có một cái gì đó viết trên giấy nhưng bằng một thứ tiếng mà mình không biết.Bob và Peter cúi xuống nhìn mảnh giấy.- Đúng vậy, Bob thất vọng thừa nhận. Không hiểu gì hết.Đột nhiên Bob tròn mắt:- Nhưng... nhưng, Bob cà lăm, cái này không viết bằng mực! Đó là máu!- Cậu nói đúng, Hanibal nói. Đây là máu. Nói cách khác kẻ viết bức thông điệp này phải viết bằng cách không có bút, không có mực.- Chắc là tù nhân, Bob nhận xét.- Trừ phi một tên cướp muốn cắt đứt với băng của hắn.- Ta có thể đưa ra rất nhiều giả thiết nên mình nghĩ đây là một vụ hết sức thích hợp với Ba thám tử trẻ. Việc đầu tiên cần làm là tìm một người có khả năng dịch cho ta bức thông điệp này.- Tất nhiên rồi! Nhưng người nào?- Thì... chúng ta quen một người biết đủ thứ tiếng trên thế giới và cũng quen đủ loại người có thể giúp chúng ta.- Bác Alfred Hitchcock! Peter la lên.- Đúng, Hanibal xác nhận. Tối nay thì trễ quá rồi, nhưng sáng mai chúng ta sẽ đi gặp bác và cho bác xem bức thông điệp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương