Vụ Cá Cược Tình Yêu
Chương 10
Nhân vật mới:Cao Nam Dương: là người hiền hòa với bạn bè, bạn lâu năm của Kiệt và hai người bạn kia nữa, vừa đi du học ở Pháp về. Là con trong tập đoàn EL chuyên sản xuất các loại nhạ cụ. Vì công ty sản xuất như vậy nên anh là người chơi rất giỏi nhiều loại nhạc cụ. Sau khi gặp Chi thì thích Chi (Là người rất biết để ý tâm tính người khác nên anh dễ dàng nhận biết nhiều thứ mà người khác chưa nhìn ra)Tiếp:Tầng 30 của tập đoàn WAM là khỏang sân lồng lộng gió. Người con gái đứng dựa vào lan can, để mặc gió thổi tung mái tóc của mình- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAATiếng hét của cô bị gió cuốn phăng đi. Đây là cách Chi vẫn làm mỗi khi có chuyện buồn. Đơn giản là để gió mang đi- Ồn ào quá đi mấtGiật mình, Chi quay phắt lại, đưa mắt tìm kiếm nơi vừa phát ra tiếng nóiNgười con trai với mái tóc màu trà và gương mặt rõ ràng là vừa ngủ dậy. Đưa tay dụi mắt, anh chầm chậm tiến về phía Chi- Anh…Mở to mắt, cô ngạc nhiên nhìn chàng trai lạ mặt. Gương mặt anh đẹp quá, hệt như một thiên thần-Anh làm gì ở đây?-Hóng gió…và ngủ. Nhưng tôi vừa bị tiếng hét của cô đánh thức-Xin lỗi. Tôi không biếtChi cúi đầu vẻ hối lỗi. Chàng trai xua tay, bước đến đứng cạnh cô. Chống tay lên lan can, anh vươn vai hướng mặt về phía ngọn gió đang thổi tới-Bỏ qua đi. Sao cô lại lên đây?-Để hét, anh thấy đóChi khẽ nhún vai như một lời giải thích. Người con trai bật cười, nụ cười đẹp đến mức khiến cô sững lại vài giâyNhưng rồi Chi trấn tĩnh lại rất nhanh, cô nghiêng đầu, để mặc gió thổi mớ tóc dài che kín cả gương mặt-Anh trốn việc lên đây ngủ đó ah?-Hm…có thể-Nếu Tổng giám đốc mà biết được thì anh nguy to-Tại sao?-Anh ta…sẽ nhai đầu anh mấtLại là một nụ cười. Liệu anh chàng này có biết nụ cười của anh ta cuốn hút đến mức nào không nhỉ?-Tổng giám đốc đáng sợ đến vậy ah?-Cái gã đó…ah..ý tôi là Tổng giám đốc…anh ta đúng là một con quỷ sốngChi vừa nói vừa dứ dứ nắm đấm lên với vẻ mặt hết sức cay cú. Cái nhíu mày thóang qua gương mặt người con trai, rồi anh lại bật cười-Cô có vẻ căm thù Tổng giám đốc của mình quá-Nếu có thể tôi đã cho anh ta vài cú đá rồi-Sao lại không thể nhỉ?-Vì….Tiếng chuông điện thọai cắt đứt câu nói của Chi. Cô mở máy, giọng nói chát chúa lập tức đập vào tai-Cô đang ở đâu vậy hả Trương Bảo Chi? Lập tức về phòng việc ngayLà thư kí Hoa, trợ thủ đắc lực của Hoàng Gia Kiệt trong việc hành hạ cô. Thở hắt ra một cái, Chi dập máy-Tôi phải đi rồi. Gặp lại anh sau nhéKhông đợi chàng trai trả lời, Chi đã nhanh chân chạy mất. Bóng dáng cô khuất dần sau cánh cửaNgười con trai hơi nhíu mày, mà mỉm cười với chính mìnhDường như anh đã nhận ra điều gì đó-Vào điKiệt nói khi nghe gõ cửa vang lênNam Dương bước vào, và ngồi xuống ghế mà không đợi được mời-Tới lâu chưa?Hơi hất mặt, Kiệt hỏi-Cũng một lúc rồi-Mày lại lên sân thượng hóng mát nữa hả?Trả lời anh là cái nhún vai của Nam Dương. Dường như đã thành một thói quen, Dương thường thích trốn lên khỏang sân thượng của tòa cao ốc và hóng mát. Chẳng có lí do gì, chỉ đơn giản vì anh thích thế-Tao thật không hiểu sao mày mê cái sân thượng đó quá vậy-Cũng như mày thích đi chơi với con gái vậy thôiGiọng Dương nhẹ tênh nhưng câu trả lời thì cực kỳ nặng ký. Đó là phong cách của Cao Nam Dương. Anh không nói nhiều, nhưng nói câu nào đáng câu đó. Vì vậy mà nhóm Kiệt chưa bao giờ có ý định cãi nhau với anh, vì họ biết chắc sẽ không cãi lại-Về tìm tao có chuyện gì không?Cũng như mọi lần, Kiệt luôn đầu hàng trong những cuộc tranh luận ngắn ngủi của cả hai. Anh lảng sang một chủ đề hoàn toàn không ăn nhập-Về chơi mà định rủ mày đi ăn trưa? Thế nào, có muốn đi không?-OkĐứng dậy và cầm lấy chiếc áo vest vắt trên ghế, Kiệt cùng Dương bước về phía trước. Đột ngột, cánh cửa phòng bật mở, Chi xuất hiện ngay sau đó-Thư ký Hoa…Câu nói của cô dừng lại giữa chừng, khi nhìn thấy Dương. Đôi mắt nâu mở to hết mức, tràn đầy sự ngạc nhiên-Anh…-Xin chàoMỉm cười, anh giơ tay chào cô gái đang há hốc miệng trước mặt mình. Kiệt đưa mắt nhìn cả hai, với bộ mặt ngơ ngác một cách đáng tội nghiệpQuán ăn Italy gần tập đoàn WAM nổi tiếng là ngon và đắt tiền. Nhưng Chi lại thấy miệng mình đắng ngắt khi nhìn thấy bản mặt Kiệt. Miếng beefsteak đã nát bấy từ lâu mà Chi vẫn tiếp tục băm vằm nó không thương tiếc. Cô tưởng tượng đó là gương mặt Kiệt và hăm hở nhấn dao. Kiệt cũng không khá hơn được bao nhiêu, anh có cảm giác như thứ mình đang nhai là cao su thiên nhiên chứ không phải miếng thịt bò mềm mại và thơm phứcKhông khí căng như dây thun bị kéo giãn khi hai con người thù hằn nhau mà lại phải ngồi chung. Dương ngồi giữa, không ngừng quan sát hai gương mặt đang bừng bừng sát khí và tủm tỉm cười một cách thú vịBắt gặp vẻ mặt cười cợt của Dương, Kiệt cau có-Mày cười cái gì?Nhưng Dương chưa kịp lên tiếng thì đã có người trả lời thay-Cười cái gì kệ người ta. Sao anh vô duyên quá vậy?-Tôi đâu có hỏi cô-Thì tôi thế anh Dương trả lời. Anh không phản đối chứ?Vừa nói cô vừa quay sang Dương như muốn hỏi. Và anh nhún vai, khẽ mỉm cười-Dĩ nhiên là không-Nghe rõ chưa? Người ta không nói gì thì thôi mắc mớ gì anh mà ý kiến-Đừng quên cô là nhân viên của tôi. Ở đâu ra cái kiểu cãi cấp trên xoen xóet thế-Bây giờ không phải giờ làm việc nên tôi cũng không còn là nhân viên của anh. Mà tôi nói đúng chứ không cãiBiết nói không lại Chi, Kiệt cúi xuống dằm mạnh dĩa salad của mìnhNụ cười từ nãy đến giờ vẫn lơ lửng trên môi DươngCâu chuyện bắt đầu thú vị rồi đây - Dương tự nhủ với chính mình
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương