Vú Em Là Bạch Cốt Tinh

Chương 9: Hành sự ở bãi tha ma



Dưới ánh nắng mặt trời, Cốt Đầu chạy như điên về phía sơn động, nhanh đến mức tưởng như sắp mất mạng đến nơi. Nó bị ánh mặt trời trực tiếp chiếu vào tới hơn một khắc (khoảng 15 phút), trên người bị nướng khét, cả bộ xương dường như có xu hướng chuyển hết thành màu đen. Vừa vào động, nó liền đặt Bạch Tiểu Linh lên tấm da bạch hổ, sau đó liền cuống cuồng tìm kiếm thứ gì đó.

Cũng không rõ được nó đang tìm thứ gì, nhưng có một điều chắc chắn là nó đang phi thường nôn nóng, vì dù rằng nó tuy tu luyện bằng dương khí, rốt cuộc bản thân Cốt Đầu vẫn là chí âm chí tà vật, chỉ có thể thừa nhận loại dương khí tương đối nhu hòa, còn với ánh mặt trời vốn hàm chứa dương khí mạnh mẽ mãnh liệt như vậy, tất nhiên là nó chịu không nổi .

Bạch Tiểu Linh nhìn ngó quanh chỗ ngồi tìm đồ ăn, đang lúc thưởng thức mấy quả dại ngon lành, vô tình thấy bộ Bạch Cốt của Cốt Đầu dần phiếm đen, nàng lôi kéo Cốt Đầu ngồi xuống, liền hướng về phía mặt nó nhẹ nhàng thổi khí, thổi mấy cái liền cất giọng nói thanh thanh dịu dàng: "Thổi thổi, không đau không đau nha."

Cốt Đầu bị thổi làm thập phần hưởng thụ.

Nó nằm trên tấm da hổ, ôm lấy Linh Linh vào trong ngực, đôi tay nhỏ bé của Linh Linh khoát lên vai nó, liều mạng thổi thổi. Tay nó dịu dàng vuốt ve gương mặt nàng, cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt thập phần nhu hòa.

Bọn họ đây là hai tên ngốc nghếch làm trò, mà lại vô tình làm đúng, Bạch Tiểu Linh chỉ biết là nếu đau đau thì thổi thổi sẽ đỡ, quả thật không biết Cốt Đầu là bị ánh mặt trời thiêu cháy, nàng thổi ra hơi thở mang theo hơi nước ướt át, Cốt Đầu tự nhiên cảm giác thoải mái.

...

Bạch Tiểu Linh thổi thổi một lúc liền ngủ, lông mi thật dài khép lại, hô hấp nho nhỏ thổi ra ở gáy Cốt Đầu, ngủ thật nhu thuận lại im lặng. Cốt Đầu bế nàng thêm một lúc mới luyến tiếc buông nàng ra.

Buổi chiều Linh Linh ăn no ngủ đủ tỉnh lại, tìm khắp sơn động không thấy Cốt Đầu, nàng ở trong động cuống lên tìm khắp nơi, gấp đến oa oa khóc nhè, liền thấy cái đầu Cốt Đầu từ dưới đất chui ra.

Nó ở trong động tìm kiếm nguồn nước, khổ nỗi lượng nước dự trữ trong sơn động không nhiều lắm, đều đã đem cho Linh Linh uống, nó đương nhiên không thể dùng, hiện ánh mặt trời lại đang vào lúc mãnh liệt nhất, nó cũng không có cách nào đi ra ngoài, chỉ có thể trực tiếp ở trong động đào một cái hố thật lớn, thật sâu mà vùi mình vào.

Trong đất có nước, lại thêm vốn ở trong động là nơi có nhiều âm khí, nó chôn ở bên trong bùn ướt sũng nước một lúc, lúc này đã cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Linh Linh ghé vào Cốt Đầu, đầu giữ nghiêng, cẩn thận quan sát nó, phát hiện Cốt Đầu cả người dính đầy bùn đất thoạt nhìn càng đen, nàng hốt hoảng thổi thổi nó: "Cốt Đầu thúc thúc còn đau hay không?"

Cốt Đầu cao hứng vô cùng, kiềm chế không được từ dưới đất chui lên, một thân toàn bùn ôm lấy Linh Linh.

Linh Linh cũng không ghét bỏ nó bẩn, nàng biết Cốt Đầu hiện tại thực không thoải mái, nàng dùng tay nhỏ bé lau bùn đất trên mặt Cốt Đầu. Giờ trong lồng ngực Cốt Đầu, trên khung xương toàn bùn ẩm, biến Cốt Đầu toàn thân là xương thành toàn thân tạo từ bùn. Bạch Tiểu Linh chạy ra ngay bên ngoài động, thấy có một dòng suối liền nhỏ liền muốn lấy ít nước cho nó lau mặt, Cốt Đầu không biết nàng muốn làm gì, nó cũng không dám ra khỏi động, chỉ có thể tránh ở bên trong động, đứng ở chỗ ánh mặt trời không chiếu được, khẩn trương nhìn nàng, đề phòng nàng đột nhiên bị dã thú ở đâu chui ra bắt đi mất.

Bạch Tiểu Linh ngồi xổm bên dòng suối dùng mảnh vải trắng thấm đầy nước, hấp tấp chạy về chỗ Cốt Đầu. Cốt Đầu thấy nước thật cao hứng, Linh Linh dùng mảnh vải trắng sũng nước dịu dàng lau mặt cho nó, đứng thật gần Cốt Đầu, vô cùng ngoan ngoãn.

Tiểu cô nương vẫn còn nhỏ, bình thường tuy rằng cũng có lúc nháo loạn, tính tình tiểu thư ương ngạnh, nhưng nếu là cha mẹ nàng sinh bệnh không thoải mái, nàng có thể cả ngày nhu thuận canh giữ ở đầu giường không ầm ỹ không nháo, còn có thể hỗ trợ đắp khăn ướt chăm sóc bệnh tình, Bạch đại nhân yêu thương nàng như vậy cũng không phải không đạo lý. Nhỏ như vậy đã biết đau lòng thương cha mẹ, trách không được mọi người đều nói nữ nhi là áo bông tri kỷ của cha mẹ.

Cứ như vậy qua vài ngày, Bạch Cốt Tinh một thân Cốt Đầu dần dần khôi phục sắc xương trắng muốt ngày xưa, đêm nay, nó mang Linh Linh đi vào sâu trong núi tìm một thác nước thật lớn, đem chính mình nhảy xuống để hấp thu tinh hoa âm khí.

Linh Linh còn nhỏ, không tự tắm rửa được, khổ nỗi trên người nàng rất bẩn đầy bùn đất, ngứa ngáy khó chịu, liền tự cởi hết quần áo ngồi bên hồ, dùng khăn sạch thấm đầy nước lau thật mạnh những nơi bị ngứa, lau đến khi cả người chỗ hồng chỗ trắng. Đây là nơi thâm sơn cùng cốc tất nhiên không thiếu bọn yêu quái cư ngụ, thấy một tiểu cô nương phấn nộn hồng hồng, vô cùng ngon miệng, nhất thời động tâm, kết quả chưa kịp ra tay đã biến thành đồ ăn khai vị của Cốt Đầu.

Cốt Đầu không nghĩ tới Linh Linh còn có công hiệu làm mồi, nó ở trong đầm nhàn nhã nghịch nước, chỉ chốc lát đã có vài con yêu quái tự động đi tới, cung cấp đồ ăn cho nó.

Cốt Đầu vốn kén chọn, nếu không bị thương, bình thường đám tiểu yêu này nó không thèm liếc mắt một cái, trong lòng nó vẫn còn mơ tưởng tới đại bổ hoàn xà tinh, chờ Linh Linh nghịch nước xong, nó mặc quần áo cho Linh Linh, ôm lấy nàng lại đi tới rừng cây ngoài thị trấn.

Mãng Xà tinh tự nhiên đã sớm không còn ở nơi đó, Cốt Đầu trong rừng tìm vài vòng không gặp, nó rất thất vọng, Linh Linh thấy cửa thành to lớn xa xa ngoài rừng cây, liền hưng phấn hét vào lỗ tai Cốt Đầu: "Cốt Đầu thúc thúc, đi vào trong đó, nơi đó có phụ thân..."

Cốt Đầu nghe Linh Linh suốt ngày kêu 'Phụ thân', nó có ám ảnh trong lòng, có tâm ghen tị nên đương nhiên sẽ không mừng rỡ đưa Linh Linh vào thành, nó cúi đầu sờ sờ mặt Linh Linh để trấn an, không nói hai lời xoay người liền chạy lên trên núi.

Tiểu hài tử đại khái có bệnh hay quên, mỗi khi Linh Linh ngẫu nhiên nhớ tới cha mẹ hay là muốn nháo loạn Cốt Đầu, Cốt Đầu cùng nàng ở chung mấy ngày nay, đại để biết làm như thế nào dỗ nàng. Mỗi khi Linh Linh ầm ĩ, nó liền đi ra ngoài bắt một ít động vật cho nàng nghịch. Tiểu hài tử vỗn sẵn có lòng tò mò, đám tiểu động vật đó phân tán hơn phân nửa lực chú ý của nàng, sau đó số lần ầm ỹ đòi về nhà liền càng ngày càng ít.

Hành động thường xuyên xảy ra giữa hai “người” là Cốt Đầu ôm Linh Linh trong lòng, trong lòng Linh Linh lại ôm một thỏ trắng nhỏ, có khi là một tiểu hồ ly, ban ngày ban mặt cả ba cùng nhau ở trong động ngủ ngon lành.

Tuy rằng chuyện Linh Linh ầm ĩ về nhà xem như tạm thời được giải quyết, nhưng lại có một vấn đề mới xuất hiện, Linh Linh có đám động vật nhỏ sẽ không thường xuyên chủ động thân thiết với nó.

Thường là buổi tối Cốt Đầu đi ra ngoài hấp thụ ánh trăng, Linh Linh ở bên trong động chơi đùa cùng sủng vật mới bắt được. Đám này đều là động vật hoang, dã tính còn nguyên, thường xuyên thừa dịp Linh Linh không để ý liền chạy ra ngoài động. Linh Linh đuổi không kịp, Cốt Đầu liền bắt chúng quay trở về, đưa lại cho nàng, Linh Linh nhìn cũng không nhìn, không thèm cho nó một cái liếc mắt.

Cốt Đầu thực mất mát.

Hôm nay, Linh Linh nhớ tới phụ thân lại ầm ỹ muốn quay về, Cốt Đầu liền đi ra ngoài bắt một con sóc nhỏ để dỗ nàng, Linh Linh yêu thích không buông tay, cả ngày đều ôm nó vào trong ngực, ban ngày cũng không chịu cùng nó cùng nhau ngủ, ôm sóc nhỏ chơi đùa ở một bên, cười hi hi ha ha lăn lộn không ngừng, Cốt Đầu vài lần ôm nàng lại để đi ngủ, được một lúc Linh Linh lại chui từ khuỷu tay nó ra, chạy đi, Cốt Đầu còn có chút ghen tức đây.

Buổi tối nay, Cốt Đầu vẫn ở ngoài động hấp thụ ánh trăng, Linh Linh ở trong động chơi đùa cùng sủng vật mới, con sóc nhỏ này còn rất ương ngạnh, bị Linh Linh ôm đến phát cáu liền dùng móng vuốt cào nàng rách cả áo, Cốt Đầu bắt nó trở về, thấy trên mu bàn tay trắng noãn của nàng có mấy vết máu, nó nhất thời giận dữ, đem con sóc ném ra ngoài động, lực đạo của nó tất nhiên là rất lớn, sóc nhỏ bị ném trên nền đá ngoài động, xương cốt vỡ vụn, xèo xèo kêu vài tiếng rồi chết .

Linh Linh khóc lớn, chạy ra ôm thi thể của sóc con, dường như phát điên đấm đá Cốt Đầu.

Cốt Đầu giết hồ ly tinh giết lợn rừng giết con hổ, nàng nhìn thấy tuy sợ hãi, nhưng không đến nỗi chán ghét, nhưng khi Cốt Đầu giết tiểu động vật thì nàng liền hận nó, Cốt Đầu dỗ thế nào cũng không nguôi.

Hôm sau, Linh Linh vẫn không chịu cùng Cốt Đầu nói chuyện, Cốt Đầu mà tới gần, nàng liền khóc nháo không ngớt. Cốt Đầu cũng tức giận, liền đem toàn bộ sủng vật của nàng ném ra ngoài động, mạnh mẽ ôm lấy Linh Linh, gắt gao ôm vào trong ngực. Linh Linh khóc thút thít nghẹn ngào, khóc thẳng đến khi mắt sưng lên cũng không chịu ngừng lại.

Cốt Đầu lo đến đầu cũng to ra, thời điểm tiểu cô nương nhu thuận nghe lời có thể làm cho người ta yêu thương nàng mà đem nàng khảm vào tận tâm can, nhưng khi nàng nháo loạn thật sự làm cho người ta giận đến ngứa răng mà không làm gì được, cũng không nỡ đánh mắng nàng; nó ước chừng cũng phát hiện đã nhiều ngày Linh Linh không chịu thân cận nó là vì còn muốn đi về, nó liền quyết định chuyển đi. Chuyển đến một nơi thật xa, xa đến mức Linh Linh vĩnh viễn cũng không thấy được cha mẹ nàng.

Nó nói đi là đi, đêm đó liền đóng gói mấy món đồ chơi cùng đồ ăn của Linh Linh, tất cả bọc vào trong tấm da hổ, dùng một tay khoác lên vai, một tay còn lại ôm lấy Linh Linh, một đường hướng phía nam chạy vội.

...

Ba năm rưỡi trôi qua.

Cốt Đầu cùng Linh Linh một đường thẳng tiến về phía nam. Linh Linh từ nhỏ sinh trưởng ở tây bắc, bởi khí hậu không hợp nên sinh bệnh vài lần, nhưng đều khỏi rất nhanh, sinh long hoạt hổ. Chuông gắn dây tơ hồng trên tay nàng quả nhiên đã bảo trợ nàng bình an khỏe mạnh. Nếu không có vật ấy, chỉ sợ nàng sớm đã bệnh nặng, bị Cốt Đầu đuổi về bên cạnh cha mẹ, trải qua một cuộc sống mỹ mãn, ấm áp yên ổn cha thương mẹ yêu. Đâu có giống như bây giờ, đi theo bên cạnh một yêu quái, ở những nơi mưa gió, sương tuyết đầy trời mà lang bạc kỳ hồ( lang thang khắp nơi, không có chỗ ở cố định).

Cũng không biết pháp bảo này tặng cho nàng, rốt cuộc là phúc đức, hay là là bất hạnh.

Có lẽ điều này chính là duyên phận, một đứa nhỏ không dễ dàng sinh bệnh chính là lễ vật tốt nhất mà ông trời tặng cho Cốt Đầu đã phải sống qua trăm năm cô độc, trăm năm thăng trầm. Làm cho nàng ở bên nó, cùng nó đi trên con đường dài cô độc, sớm chiều ở chung, tháng tháng ngày ngày, cho đến khi sông cạn đá mòn, thiên hoang địa lão.

Có lẽ Linh Linh sống không được lâu dài như vậy, nàng dù sao cũng là phàm nhân, nhưng ai nói Cốt Đầu sẽ không nghĩ tới chủ ý như vậy?

Nó nuôi dưỡng Linh Linh hơn ba năm, tự nhiên biết nàng cùng đứa nhỏ khác bất đồng, nàng sẽ không sinh bệnh. Nó có tâm muốn Linh Linh có thể sống được lâu dài một chút, càng lâu càng tốt, có thể ở bên nó trăm năm, ngàn năm, thậm chí vạn năm.

Vì thế... Linh Linh mỗi đêm đều bị tên ngốc này ôm ra ngoài trời hấp thụ ánh trăng, hơn nữa thường bị lôi tới những bãi tha ma, ăn uống và làm những thứ quái dị.

Ví dụ, thẳng tiến một đường lại đây, Cốt Đầu luôn chuyên tâm tìm kiếm các bãi tha ma phụ cận, đêm đến liền đi tới đó hấp thu dương khí những thi thể tiết ra để tu hành.

Nó trước kia tu luyện cũng là ba ngày chơi đùa bốn hôm lượn lờ, chỉ luônlo lắng chầu chực quanh đứa nhỏ, nay có được đứa nhỏ khỏe mạnh không bao giờ bị ốm, lòng nó liền yên ổn, thoải mái mà dốc lòng tu luyện, trước đây phải vài ngày nó mới thèm đến bãi tha ma, nay nó bất chấp mưa gió, tu luyện thập phần ra sức.

Chỉ khổ Bạch Tiểu Linh, trời giá rét đông lạnh, Linh Linh chỉ có thể chịu đựng ở trong lòng Cốt Đầu ngủ.

Cốt Đầu tìm một chỗ cạnh nấm mồ ngồi xuống, vài năm nó ra sức tu hành, tu vi tăng lên rất nhiều, do vậy nó chỉ hấp thu xác chết một thời gian ngắn, khi cơ thể hư thối tiết ra dương khí còn thừa. Yêu cầu của nó đối với phẩm chất dương khí đã tương đối đề cao lên rất nhiều.

Dương khí trên người nhân loại chủ yếu nhận được do có thể hấp thụ đồ ăn, nhận lấy máu huyết nuôi cơ thể. Còn người đã chết, bởi vì không thể hấp thu nhận được máu huyết, tự nhiên sẽ không sinh ra dương khí, dương khí vốn có trên cơ thể sẽ dần suy yếu. Những người vừa mới chết đi không lâu, dương khí vẫn đang ở trong phạm vi thừa nhận của nó, cho nên nó thường xuyên tìm kiếm mả người chết để tu luyện. Khi một chỗ lâu dài, ít còn mả nào đạt yêu cầu, nó liền mang theo Linh Linh dời đi địa điểm khác. Bọn họ vài năm này không bao giờ yên ổn ở một chỗ lâu dài, luôn trằn trọc lưu lạc, Linh Linh cũng thành thói quen .

Cốt Đầu ngồi ở cạnh nấm mồ, lẳng lặng hấp thu một hồi dương khí. Nó thập phần vừa lòng, nó vừa hấp thu dương khí đến từ thân xác của một người phụ nữ có thai vì khó sinh mà chết, trước khi chết huyết khí tràn đầy, dương khí cũng dư thừa. Ngón trỏ của nó khẽ động, ngắm ngắm mộ phần kia, nó động tâm tư muốn ăn lấy huyết nhục của thai phụ đó.

Lúc này trăng sáng treo cao trên đỉnh đầu, ở sâu trong bãi tha ma âm trầm khủng bố ẩn ẩn truyền đến tiếng tru của đám sói hoang, Linh Linh ở trong lòng Cốt Đầu chỉ lo ngủ, Cốt Đầu vài lần lay tỉnh nàng, ý tứ là kêu nàng chuyên tâm tu luyện, Linh Linh mặt mày mờ mịt.

Nàng căn bản không hiểu tu luyện như thế nào, Cốt Đầu mang nàng đến bãi tha ma, mới đầu nàng còn sợ hãi, sau nhiều lần nàng quen rồi, liền mỗi đêm đều ngủ gà ngủ gật. Thời tiết lạnh giá, ban đêm Cốt Đầu lại muốn dẫn nàng đến bãi tha ma nàng sẽ chết sống không chịu, lại ở lì trong động không chịu đi ra. Nhưng mà Cốt Đầu đối với chuyện này hết sức chấp nhất, vô luận Linh Linh khóc nháo như thế nào nó vẫn làm theo ý mình như cũ.

Nàng bị áo lông cừu bọc kín cả người, gương mặt nhỏ nhắn trong lòng Cốt Đầu đỏ bừng nóng hầm hập, giận dỗi vì bị phá hư giấc ngủ. Cốt Đầu dùng tay sờ sờ mặt của nàng, ngón tay xương xẩu chỉ chỉ nấm mồ bên cạnh, ý tứ là hỏi Linh Linh —— có muốn ăn hay không?
Chương trước Chương tiếp
Loading...