Vũ Khí Bóng Đêm 1: Thành Phố Xương

Chương 20: Những thiên thần sa ngã



Bác Hodge nổi trận lôi đình. Bác đang đứng trong ở sảnh ngoài, Isabelle và Alec trốn đằng sau, khi Clary và những cậu con trai cà nhắc bước vào bẩn thỉu và dính đầy máu, và bác tuôn ngay một bài thuyết giáo mà đến mẹ Clary cũng phải tự hào. Bác không quên phần về họ nói dối bác về việc họ đã đi đâu – mà rõ ràng, Jace đã nói dối -hoặc về phần không bao giờ bác tin Jace nữa, và thậm chí còn tô vẽ hơn chút nữa, về việc phá Luật, sẽ bị ném khỏi Clave, và mang tới sự sỉ nhục đối với dòng họ Wayland kiêu hãnh lâu đời. Nói xong xuôi, bác trừng trừng nhìn Jace. “Cậu đã đặt tất cả mọi người vào nguy hiểm chỉ vì cậu muốn. Đây là một vụ mà ta sẽ không để cho cậu rũ bỏ được đâu!”

“Cháu không định làm vậy,” Jace nói. “Cháu không thể rũ được cái gì hết. Vai cháu trật mất rồi.”

“Giá mà ta nghĩ vết thương về mặt thể chất thực sự cản trở được cậu,” bác Hodge bực tức nói. “Nhưng cậu sẽ chỉ dành vài ngày tiếp theo trong bệnh xá cùng Isabelle và Alec lăng xăng quanh cậu mà thôi. Cậu có lẽ còn thích ấy chứ.”

Bác Hodge nói đúng hai phần ba: Jace và Simon đều bị thương phải vào bệnh xá, nhưng chỉ có Isabelle là lăng xăng quanh họ trong khi Clary – người đã đi tắm rửa – vài giờ sau mới tới. Bác Hodge đã chăm sóc những vết bầm trên tay cô, và hai mươi phút tắm rửa đã gỡ được gần hết đám nhựa đường ra khỏi da cô, nhưng cô vẫn cảm thấy đau nhức khắp mình mẩy.

Alec, ngồi bên bậu cửa sổ và trông như đám mây bão, nhăn mặt khi cánh cửa đóng lại sau lưng cô. “Ồ. Là cô.”

Cô lờ anh ta đi. “Bác Hodge nói bác đang tới và bác mong cả hai cố giữ chút tia lửa sống đang tàn lụi tới khi bác tới,” cô nói với Simon và Jace. “Hoặc gì đó đại loại.”

“Anh mong là bác đi nhanh nhanh chút,” Jace bực bội nói. Anh đang ngồi trên giường, dựa vào hai chiếc gối trắng êm ái, vẫn mặc bộ quần áo bẩn.

“Vì sao? Đau à?” Clary hỏi.

“Không. Anh có ngưỡng chịu đau rất cao. Thực ra thì không hẳn là ngưỡng mà phải là cả một sảnh chịu đau rộng lớn và được trang hoàng khéo léo ấy chứ. Nhưng anh dễ chán lắm.” Anh nheo mắt nhìn cô. “Em có nhớ lúc ở khách sạn khi em hứa rằng nếu chúng ta còn sống, em sẽ hóa trang thành y tá và giúp anh tắm bồn không?:

“Thực ra, tôi nghĩ là anh nghe nhầm,” Clary nói. “Đó là Simon hứa giúp anh tắm.”

Jace có vẻ miễn cưỡng nhìn Simon, người đang ngoác miệng cười với anh. “Ngay khi tôi đứng dậy được, bảnh trai nhé.”

“Tôi biết là chúng ta nên để cậu là chuột thì hơn,” Jace nói.

Clary cười và tới bên Simon, người cực kỳ khó chịu vì bị cả tá gối bao quanh còn chân chồng vài cái chăn.

Clary ngồi xuống mép giường. “Cậu cảm thấy sao rồi?”

“Giống như có người mát-xa cho mình bằng cái mài pho mát ấy,” Simon nói, nhăn mặt khi kéo chân lên. “Mình bị gẫy xương bàn chân. Nó sưng to đến nỗi Isabelle phải cắt tung giày mình ra.”

“Mừng vì bạn ấy chăm sóc tốt cho cậu.” Clary để cho chút a xít chui vào giọng mình.

Simon nhoài người tới, không hề rời mắt khỏi Clary. “Mình muốn nói chuyện với cậu.”

Clary gật đầu đồng ý dù có chút lưỡng lự. “Mình sẽ về phòng. Tới gặp mình sau khi bác Hodge băng bó cho cậu xong nhé?”

“Chắc rồi.” Cô ngạc nhiên khi bạn nhoài người tới và hôn lên má cô. Chỉ là một nụ hôn thoáng qua thôi, môi khẽ lướt lên da cô, nhưng khi cô lùi lại, cô biết mình đang đỏ mặt. Có lẽ, cô nghĩ khi đứng dậy, cô đỏ mặt vì cái cách mà những người khác nhìn họ.

Ra đến ngoài hành lang, cô bối rối chạm tay lên má. Một cái hôn lên má chẳng có ý nghĩa gì nhiều, nhưng đó không hề giống với biểu hiện của Simon thường ngày. Có lẽ cậu đang cố khiến Isabelle để ý? Trời ơi, Clary nghĩ, họ thật quá là lãng xẹt. Và Jace, đang đóng vai chàng hoàng từ dẫm phải gai mùng tơi. Cô rời đi trước khi anh kịp than phiền về độ dày mỏng của mấy tấm ga giường.

“Clary!”

Cô ngạc nhiên quay lại. Alec đang rảo bước qua hành lang đuổi theo cô. Anh ta dừng lại khi cô dừng lại. “Tôi cần nói chuyện với cô.”

Cô ngạc nhiên nhìn anh ta. “Về chuyện gì?”

Anh ta hơi chần chừ. Với nước da trắng và đôi mắt xanh sậm, trông anh ta cũng đẹp ngỡ ngàng như cô em, nhưng không giống Isabelle, anh ta làm mọi điều có thể để trông xấu xí hơn trong mắt người khác. Những chiếc áo len đã sờn chỉ và mái tóc như thể tự cắt tóc trong bóng tối chỉ là một phần trong đó. Trông anh ta không thoải mái với chính mình. “Tôi nghĩ cô nên biến đi. Về nhà đi,” anh ta nói.

Cô vẫn biết Alec không hề thích cô, nhưng điều anh vừa nói với cô vẫn giống như một cái tát. “Alec, lần cuối tôi ở nhà, nhà tôi đã có một Kẻ Lầm Đường. Và quỷ Ravener. Với những chiếc răng nanh. Không ai muốn trở về nhà hơn tôi, nhưng…”

“Cô phải có bà con họ hàng gì để ở nhờ chứ?” Có thoáng chút tuyệt vọng trong giọng nói của anh ta.

“Không. Hơn nữa, bác Hodge muốn tôi ở lại,” cô nói ngắn gọn.

“Không thể nào. Ý tôi là, không phải sau những điều cô đã làm…”

“Tôi đã làm gì nào?”

Anh ta nuốt khan. “Cô suýt giết chết Jace.”

“Tôi suýt … Anh đang nói cái quái gì thế?”

“Chạy theo bạn cô như thế - cô có biết đã đặt cậu ấy vào nguy hiểm mức nào không? Cô có biết…”

“Cậu ấy? Ý anh là Jace?” Clary ngắt lời. “Nói cho anh biết toàn bộ đều là ý tưởng của Jace. Anh ấyhỏi Magnus xem hang ổ ma cà rồng ở đâu. Anh ấy tới nhà thờ để lấy vũ khí. Nếu tôi không đi cùng thì đằng nào anh ấy cũng đi thôi.”

“Cô không hiểu đâu,” Alec nói. “Cô không hiểu cậu ấy. Tôi thì hiểu. Cậu ấy nghĩ mình có trách nhiệm phải cứu thế giới; cậu ấy sẵn lòng bỏ mạng để làm. Thi thoảng tôi nghĩ thậm chí cậu ta còn muốn chết, nhưng không có nghĩa là cô phải cổ vũ cậu ta.”

“Tôi thật không hiểu,” cô nói. “Jace là một Nephilim. Đó là điều các anh làm, các anh cứu người, các anh giết quỷ, các anh đặt mình vào nguy hiểm. Vậy thì đêm qua có gì khác nào?”

Alec không còn kiểm soát nổi mình nữa. “Vì cậu ấy bỏ tôi lại!” anh hét. “Thường thì tôi sẽ đi cùng cậu ta, bọc hậu giúp cậu ta, trông chừng cậu ta, giúp cậu ta an toàn. Nhưng cô – cô chỉ là một gánh nặng, một người thường.” Anh ta khạc chữ đó ra như thể đó là một lời tục tĩu.

“Không,” Clary nói. “Anh nhầm rồi. Tôi là một Nephilim – giống như anh.”

Khóe miệng anh ta hơi cong lên. “Có thể,” anh ta nói. “Nhưng không hề được đào tạo, chẳng có chút kiến thức gì, cô cũng chẳng hữu dụng gì mấy, đúng không? Mẹ cô nuôi lớn cô trong thế giới người thường, và đấy là nơi cô thuộc về. Không phải nơi đây, đến để khiến Jace hành động như – như không phải một người trong bọn tôi. Khiến cậu ấy phá bỏ lời thề với Clave, khiến cậu ấy phạm Luật…”

“Tin mới này,” Clary quát. “Tôi không khiến Jace làm gì hết. Anh ấy thích làm gì thì làm. Anh cũng thừa biết.”

Anh ta nhìn cô như thể cô là một loài quỷ ghê tởm anh chưa từng thấy bao giờ. “Những người thường các người đều là những kẻ ích kỷ, biết không? Cô có biết cậu ta đã làm gì cho cô không hử, cậu ta đã nhận nguy hiểm về phía mình? Tôi không chỉ đang nói về sự an toàn của riêng Jace. Cậu ấy có thể mất mọi thứ. Cậu ấy đã mất bố mẹ; cô muốn cậu ấy mất luôn cả gia đình còn lại nữa sao?”

Clary nổi đóa. Cơn giận dâng lên trong cô như một cơn sóng hắc ám – giận Alec, vì anh nói cũng có phần đúng, và giận mọi điều và mọi người khác nữa: giận con đường băng trơn trượt đã cướp bố cô khỏi cô trước khi cô kịp chào đời, giận Simon vì suýt tự giết chết mình, giận Jace vì là một kẻ tử vì đạo, không thèm quan tâm xem anh sống hay chết. Giận chú Luke vì chú đã giả vờ quan tâm tới cô trong khi đấy chỉ là điều dối trá. Và giận mẹ cô vì không phải một người mẹ chán ốm, bình thường, sống bừa bãi như mẹ luôn giả vờ, mà thực ra là một người hoàn toàn khác: một người hùng, tạo ra những chiến công kỳ vĩ và dũng cảm mà Clary chẳng quen chẳng biết. Một người mà lúc này không ở đây, khi Clary cực kỳ cần đến bà.

“Anh nên nói về tính ích kỷ đi,” cô rít lên, thật hằn học đến mức khiến Alec lùi lại một bước. “Anh chả quan tâm tới ai trên thế giới này ngoại trừ bản thân anh thôi, Alec Lightwood. Thể nào anh chẳng giết lấy nổi một con quỷ, bởi vì anh quá sợ.”

Alec sững hồn. “Ai nói với cô thế?”

“Jace”

Anh có vẻ như vừa bị ăn tát. “Cậu ấy không thể. Không thể nói lời đó.”

“Ồ, có đấy.” Cô có thể thấy mình đã làm anh ta thương tổn thế nào, và cô vui sướng. Có người nào đó phải bị tổn thương thay cho cô. “Anh có thể rao giảng tùy thích về danh dự, về sự trung thực và về việc người thường không hề có những đức tính ấy, nhưng nếu anh thành thật, thì anh sẽ thừa nhận rằng cái cơn tam bành này chỉ vì anh yêu Jace. Nó chẳng liên quan gì tới…”

Alec di chuyển, nhanh tới chóng mặt. Một tiếng rắc sắc lạnh ong ong trong đầu cô. Anh đã ấn chặt cô vào bức tường khiến gáy cô đập mạnh vào mảng tường ốp ván. Mặt anh chỉ cách cô có vài inch, mắt mở lớn và tối lại. “Không bao giờ,” anh thì thào, miệng mím lại thành một đường kẻ, “không bao giờ, nói những điều tương tự với cậu ta hoặc không tôi sẽ giết chết cô. Tôi thề trước Thiên Thần, tôi sẽ giết cô.”

Cơn đau trên hai tay cô nơi anh ta đang nắm chặt lại càng đau dữ dội. Dù không muốn nhưng cô vẫn thở dốc. Anh ta chớp mắt – như thể vừa bừng tỉnh khỏi giấc mộng – và thả cô, giật tay khỏi cô như thế da cô làm anh phải bỏng. Không nói lấy một lời, anh ta quay người và vội trở lại bệnh xá. Anh ta hơi lảo đảo khi bước đi, như người say hoặc chóng mặt.

Clary xoa xoa hai cánh tay đau ê ẩm, nhìn theo anh ta, thầm tán thưởng điều mình vừa làm. Giỏi lắm, Clary. Giờ mày khiến anh ấy thực sự ghét mày rồi.

Đáng ra vừa đặt lưng xuống cô phải ngủ lăn quay, nhưng dù kiệt sức, giấc ngủ vẫn không đến với cô. Thế là cô lôi cuốn tập ra khỏi ba lô và bắt đầu dựa bìa tập vào đầu gối và vẽ. Lúc đầu chỉ là những hình vẽ nguệch ngoạc – một chi tiết từ mặt tiền đổ nát của khách sạn mà cà rồng: một đầu xối hình thú mắt lồi đang như nanh múa vuốt. Một con đường vắng vẻ, một ngọn đèn đường duy nhất tỏa ánh sáng vàng vọt, một bóng đen đứng ngoài vùng ánh sáng. Cô vẽ Raphael mặc chiếc áo sơ mi đẫm máu với vết sẹo thánh giá trên cổ họng.Và rồi cô vẽ Jace đứng trên mái nhà, nhìn xuống mặt đất bên dưới đó mười tầng lầu. Không sợ, nhưng giống như cú nhảy đang thách thức anh – như thể không có khoảng không nào mà niềm tin của anh không thể lấp đầy bằng tinh thần bất khả chiến bại của riêng mình. Như trong giấc mơ của cô, cô vẽ anh với đôi cánh uốn rộng sau vai như những đôi cánh vòng cung của bức tượng thiên thần trong Thành Phố Xương Trắng.

Cuối cùng, cô cố vẽ mẹ. Cô đã nói với Jace rằng cô không thấy gì khác sau khi đọc cuốn Sách Xám, và cũng gần như thế. Nhưng giờ, khi cô cố tưởng tượng ra gương mặt mẹ, cô nhận ra có một điều khác biệt với mẹ Jocelyn trong ký ức của cô: Cô có thể thấy những vết sẹo của mẹ, những dấu ấn màu trắng nhỏ xíu ở khắp lưng và vai như thể mẹ đang đứng dưới tuyết.

Đau lòng lắm, khi biết rằng cái cách cô luôn thấy mẹ trong suốt cuộc đời, hóa ra lại giả dối. Cô nhét cuốn tập xuống gối mà mắt nóng ran.

Có tiếng gõ cửa – nhè nhẹ, ngập ngừng. Cô vội vàng chùi mắt. “Vào đi.”

Đó là Simon. Lúc trước cô không thực sự để ý xem bạn mình trông luộm thuộm tới mức nào. Cậu chưa tắm, quần áo rách rưới và dính bẩn, tóc tai bù xù. Cậu tần ngần đứng ngoài cửa, trịnh trọng kỳ lạ.

Cô nhích người sang bên, chừa cậu chỗ ngồi trên giường. Ngồi trên giường cùng Simon chẳng có gì kỳ lạ hết; họ đã ngủ ở nhà nhau trong nhiều năm, làm lều và pháo đài bằng chăn khi còn nhỏ, thức đọc truyện tranh khi lớn hơn.

“Cậu tìm thấy kính rồi,” cô nói. Một bên mắt bị vỡ.

“À, kính ở trong túi áo. Nhưng nó còn được thế này là mình mừng lắm rồi. Mình sẽ phái một bức thư lời lẽ thống thiết gửi cho LensCrafters.” Cậu thận trọng ngồi xuống bên cạnh.

“Bác Hodge đã băng bó cho cậu xong chưa?”

Simon gật đầu. “Rồi. Mình vẫn cảm thấy như bị bù loong đập cho tơi tả, nhưng chẳng có cái xương nào bị gẫy hết – chẳng cái nào nữa hết.” Cậu quay sang nhìn cô. Đôi mắt đằng sau đôi kính vỡ vẫn là đôi mắt trong ký ức của cô: đen và nghiêm túc, viền quanh là hàng lông mi mà con trai thì chẳng quan tâm mà con gái lại thèm muốn. “Clary, việc cậu tìm mình – việc cậu liều tất cả…”

“Đừng.” Cô ngượng nghịu giơ tay. “Là cậu thì cậu cũng sẽ làm điều tương tự vì mình thôi.”

“Tất nhiên,” cậu nói, không hề tự kiêu hay giả bộ, “nhưng mình luôn luôn nghĩ đó là điều đương nhiên giữa chúng ta. Cậu biết đấy.”

Cô lồm cồm quay sang nhìn bạn, ngơ ngác không hiểu. “Ý cậu là sao?”

“Ý mình là,” Simon nói, như thể cậu ngạc nhiên vì phải giải thích một điều đáng lẽ phải quá ư rõ ràng, “Mình luôn là người cần cậu hơn cậu cần mình.”

“Không đúng.” Clary hoảng hồn.

“Đúng mà,” Simon nói với sự bình tĩnh như cũ. “Cậu chưa bao giờ tỏ ra cần bất cứ ai, Clary ạ. Cậu luôn quá là… khép mình. Tất cả những gì cậu cần là cây bút chì và thế giới tưởng tượng của cậu. Rất nhiều lần mình phải nói tới sáu bảy lần cậu mới trả lời, như cậu đang ở rất xa. Và khi cậu quay sang mình cười nụ cười buồn cười đó, thế là mình biết nãy giờ cậu đã quên tất cả về mình và chỉ vừa mới nhớ ra – nhưng mình chưa bao giờ giận cậu. Một nửa sự chú ý của cậu đã hơn tất cả sự chú ý của tất cả những người khác.”

Cô định nắm lấy tay cậu, nhưng lại tóm phải cổ tay. Cô cảm nhận được nhịp đập của cậu dưới làn da. “Mình chỉ yêu quý ba người trong đời thôi,” cô nói. “Mẹ mình, chú Luke và cậu. Giờ mình đã mất tất cả trừ cậu ra. Đừng bao giờ tưởng tượng rằng cậu không quan trọng đối với mình – đừng bao giờ nghĩ như thế nhé.”

“Mẹ mình nói cậu chỉ cần ba người cậu có thể tin cậy để đạt được mức thể hiện bản thân,” Simon nói. Giọng cậu nhẹ nhàng như lại vỡ ra giữa chữ “thể hiện”. “Mẹ nói cậu có vẻ khá là biết thể hiện bản thân rồi.”

Clary cười ảo não. “Mẹ cậu còn nói lời thông thái nào về mình nữa không?”

“Có chứ.” Simon đáp lại nụ cười của cô bằng nụ cười ma mãnh không kém. “Nhưng mình sẽ không nói cho cậu biết đâu.”

“Giữ bí mật là không công bằng!”

“Ai bảo thế giới này công bằng nào?”

Cuối cùng, họ nằm bên nhau như hồi còn bé: vai chạm vai, chân Clary gác lên chân Simon. Ngón chân cô chỉ chạm tới dưới đầu gối cậu một chút. Họ nằm ngửa, nhìn lên trần nhà trong khi nói chuyện, một thói quen có từ hồi trần phòng ngủ của Clary còn dính đầy những ngôi sao phát sáng-trong-bóng-tối. Trong khi Jace có mùi xà bông và chanh, Simon có mùi như người vừa lăn lộn trên khu đậu xe của siêu thị, nhưng Clary không phiền hà gì.

“Điều kỳ lạ là,” – Simon cuộn lọn tóc cô quanh ngón tay – “mình đang nói đùa với Isabelle về ma cà rồng ngay trước khi mọi chuyện xảy ra. Chỉ để chọc cô ấy cười thôi, cậu biết đấy? Điều gì sẽ làm ma cà rồng Do Thái sợ quắn đít? Ngôi sao David bằng bạc? Gan thái miếng? Tờ séc mười tám đô?”

Clary cười.

Simon có vẻ hài lòng. “Isabelle không cười.”

Clary nghĩ tới những điều cô muốn nói, nhưng lại không nói ra. “Mình không chắc đấy là kiểu khôi hài của Isabelle đâu.”

Simon liếc nhìn cô qua hàng lông mi. “Cô ấy có ngủ với Jace không nhỉ?”

Tiếng kêu vì ngạc nhiên của Clary chuyển thành tiếng ho khan. Cô trừng mắt nhìn bạn. “Eo ơi, không hề. Bọn họ có liên hệ bà con mà. Họ sẽ không làm vậy đâu.” Cô dừng lại. “Mình không nghĩ vậy.”

“Chắc chắn là không rồi.”

“Mình không quan tâm thật!” Cậu lăn qua nằm nghiêng. “Cậu biết đấy, lúc đầu mình nghĩ Isabelle có vẻ, mình không biết nữa – hay hay. Vui vẻ. Khác biệt. Rồi, trong bữa tiệc, mình nhận ra cô ta thực sự điên khùng.”

Clary nhắm hờ mắt nhìn bạn. “Cậu ấy bảo cậu uống cocktail xanh đó hả?”

Cậu lắc đầu. “Do mình cả thôi. Mình thấy cậu đi cùng Jace và Alec, và mình không biết… Trông cậu khác bình thường. Cậu có vẻ quá khác. Mình không thể không nghĩ rằng cậu đã thay đổi, và cái thế giới mới này của cậu sẽ gạt mình ra ngoài. Mình muốn làm một điều gì đó có thể biến mình thành một phần trong thế giới đó. Vì thế khi cái gã da xanh lá cây thấp bé cầm khay nước đi qua…”

Clary làu bàu. “Cậu là đồ ngốc.”

“Mình có bao giờ nói mình không ngốc đâu.”

“Xin lỗi nhé. Có tệ lắm không?”

“Là chuột hả? Không. Thoạt tiên thì có mất phương hướng. Tự nhiên mình chỉ cao tới mắt cá mọi người. Mình nghĩ mình uống phải thuốc teo nhỏ, nhưng mình không thể lý giải nổi tại sao mình lại có ham muốn nhai vỏ kẹo cao su dùng rồi.”

Clary cười khúc khích. “Không. Ý mình là khách sạn ma cà rồng cơ – nó có vẻ tệ lắm không?”

Có gì đó lóe lên trong đôi mắt cậu. Simon nhìn đi chỗ khác. “Không. Mình không nhớ nhiều về khoảng thời gian giữa lúc ở bữa tiệc đến lúc rơi xuống khu đậu xe.”

“Thế lại tốt hơn.”

Cậu định nói gì đó nhưng ngáp dài một cái. Ánh sáng trong phòng bắt đầu tắt dần. Tách khỏi Simon và ga giường, Clary ngồi dậy và đẩy rèm cửa sổ sang bên. Ở ngoài kia, thành phố tắm mình trong vầng hoàng hôn đỏ ối. Mái nhà bàng bạc của tòa nà Chrysler, ở cách nơi này năm mươi khu phố về phía trung tâm, sáng lên như que cời lò đặt quá lâu trong bếp lửa. “Mặt trời lặn rồi. Có lẽ chúng ta nên đi ăn tối thôi.”

Không có tiếng trả lời. Quay lại, cô thấy Simon đã ngủ, tay gập dưới đầu, chân giang rộng. Cô thở dài, tới bên giường, tháo kính cho bạn và đặt lên tủ đầu giường. Cô không biết đã bao nhiêu lần cậu ngủ mà vẫn đeo kính rồi bị đánh thức bởi tiếng kính vỡ.

Giờ mình biết ngủ ở đâu đây? Cô chẳng ngại việc ngủ cùng giường với Simon, nhưng cậu chẳng chừa chỗ cho cô. Cô định chọc cậu dậy, nhưng trông cậu ngủ quá ngon lành. Mà cô cũng chẳng buồn ngủ. Cô vừa vớ lấy cuốn tập bên dưới gối thì nghe có tiếng gõ cửa.

Cô đi chân trần lạch bạch băng qua phòng và lặng lẽ vặn nắm đấm. Jace. Sạch sẽ, mặc quần bò và áo sơ mi xám, mái tóc vừa gội xong giống như một vầng hào quang vàng ong âm ẩm. Những vết bầm trên mặt anh đã chuyển từ tím sang xám nhạt, còn tay anh giấu sau lưng.

“Em đang ngủ đó hả? anh hỏi. Không có sự ăn năn hối lỗi nào trong giọng anh, chỉ có nỗi tò mò.

“Không.” Clary bước ra ngoài hành lang, kéo đóng cửa lại.”Vì sao anh nghĩ thế?”

Anh nhìn lên chiếc áo dây màu xanh da trời nhàn nhạt và chiếc quần ngủ ngắn. “Chẳng có lý do gì?”

“Tôi đã nằm trên giường gần như cả ngày rồi.” Cô nói, thực ra cũng đúng thôi. Thấy anh, sự hốt hoảng của cô lên tới một nghìn phần trăm, nhưng cô thấy không việc gì phải nói ra. “Anh thì sao? Anh không mệt hả?”

Anh lắc đầu. “Giống như dịch vụ thư tín, thợ săn quỷ không bao giờ ngủ. Dù tuyết hay mưa, dù nóng nực, dù trong đêm tối ảm đạm thì những…”

“Anh sẽ gặp vấn đề lớn nếu đêm tối ảm đạm phủ lên anh,” cô vạch trần.

Anh cười. Không giống mái tóc, hàm răng anh không hề hoàn hoàn hảo. Răng cửa hàm trên hơi bị mẻ, duyên dáng đáng yêu.

Cô ôm lấy khuỷu tay . Trong hành lang hơi se lạnh và cô cảm thấy tay bắt đầu nổi da gà. “Mà anh đang làm gì ở đây thế?”

“Đây có nghĩa là phòng của em hay ‘đây” có nghĩa là câu hỏi thiêng liêng cao cả về mục đích tồn tại của chúng ta trên hành tinh này? Nếu em có ý định hỏi phải chăng đấy chỉ là một sự tình cờ của vũ trụ hay còn có một mục đích siêu đạo đức cao cả hơn cho cuộc sống, thì đó là một câu hỏi lớn của bao nhiêu thế hệ. Ý anh là, giản hóa luận đề về bản thể học đơn giản rõ ràng là một vấn đề sai lầm để tranh cãi, nhưng…”

“Em lên giường ngủ lại đây,” Clary với lấy nắm đấm cửa.

Anh nhanh nhẹn chèn vào giữa cô và cánh cửa. “Anh ở đây,” anh nói, “vì bác Hodge nhắc anh nhớ hôm nay là sinh nhật em.”

Clary thở dài buồn bã. “Ngày mai cơ.”

“Không có lý do gì mà chúng ta không ăn mừng ngay từ bây giờ.”

Cô đưa mắt dò xét. “Anh đang tránh mặt Alec và Isabelle.”

Anh gật đầu. “Cả hai đều đang cố gây sự với anh.”

“Vì cùng một lý do ư?”

“Anh không biết.” Anh lén lút nhìn khắp hành lang. “Bác Hodge nữa. Mọi người đều muốn nói chuyện với anh. Trừ em. Anh cá là em không muốn nói chuyện với anh.”

“Không,” Clary nói. “Tôi muốn ăn. Tôi đang đói muốn chết.”

Anh giờ tay từ sau lưng ra. Một chiếc túi giấy hơi nhăn nhúm. “Anh lấy trộm ít thức ăn trong bếp nhân lúc Isabelle không để ý.”

Clary cười toe toe. “Một chuyến picnic à? Công viên Trung Tâm thì hơi muộn rồi, annh không nghĩ vậy sao? Ở đó đầy…”

Anh phẩy tay. “Tiên. Anh biết.”

“Tôi đang định nói là bọn trấn lột kia,” Clary nói. “Dù tôi thấy thương thay cho kẻ trấn lột nào gặp phải anh.”

“Em thông minh lắm, và anh có lời khen dành cho em,” Jace có vẻ hài lòng. “Nhưng anh không định tới Công Viên Trung Tâm. Nhà kính thì sao?”

“Giờ á? Giữa đêm á? Nó không- tối sao?”

Anh cười như thể trước một bí mật, “Đi nào. Anh sẽ cho em xem.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...