Vũ Khí Bóng Đêm 1: Thành Phố Xương

Chương 3



3

THỢ SĂN BÓNG TỐI

Lúc họ tới Java Jones, Erics đã đứng trên sân khấu, người đong đưa trước micro trong khi mắt nhắm tịt lại. Nhân dịp này cậu ta đã nhuộm hồng đuôi tóc. Phía sau Eric là Matt, trông như đang phê thuốc, đang vỗ vỗ tùy hứng lên chiếc trống djembe.

“Vụ này ghê tai lắm đây,” Clary tiên đoán. Cô nắm lấy tay áo Simon mà kéo về phía lối ra vào. “Nếu phải bỏ của chạy lấy người, chúng mình vẫn còn có thể thoát thân được.”

Simon kiên quyết lắc đầu. “Mình không là gì nếu không biết giữ lời hứa.” Cậu vương thẳng vai. “Mình sẽ lấy cà phê nếu cậu đi tìm chỗ ngồi. Cậu muốn gì nào?”

“Cà phê thôi. Đen – như tâm hồn mình.”

Simon đi tới quầy cà phê, vừa đi vừa lẩm bẩm gì đó rằng điểu cậu làm lúc này đây tốt hơn nhiều những gì cậu đã từng làm. Clary đi tìm chỗ ngồi cho hai người.

Đối với một ngày thứ Hai thì quán ca phê khá đông đúc; hầu hết những chiếc ghế dài và ghế tựa mòn vẹt đều đã bị đám loai choai chiếm đóng để tận hưởng một buổi tối giữa tuần miễn phí. Mùi cà phê và thuốc lá hoa đinh hương nồng nặc. Cuối cùng Clary cũng tìm được một bàn đôi còn trống ở trong góc tối om đằng sau. Người duy nhất ở gần là cô gái tóc vàng mặc áo sát nách màu cam đang ngồi chăm chú nghịch ngợm chiếc iPod. Tốt, Clary nghĩ, Eric sẽ không thể tìm thấy chúng ta ở đây sau khi đọc thơ xong để hỏi cảm tưởng.

Cô gái tóc vàng nhoài người và chọc vào vai Clary. “Xin lỗi.” Clary ngạc nhiên nhìn lên. “Bạn trai cậu kia hả?” cô gái hỏi.

Clary nhìn theo ánh mắt của cô nàng, đã chuẩn bị nói, Không, mình không biết cậu ấy, thì nhận ra cô gái đang định nói tới Simon. Cậu đang tiến tới chỗ họ, đang mím môi mím lợi tập trung để không làm rơi bất cứ chiếc cốc xốp nào. “À, không,” Clary nói. “Cậu ấy là bạn mình.”

Cô gái rạng rỡ ra. “Cậu ấy dễ thương đấy. Cậu ấy có bạn gái chưa?”

Clary lưỡng lự một giây trước khi trả lời. “Chưa.”

Cô gái có vẻ nghi ngờ. “Cậu ấy gay à?”

Clary thoát khỏi phải trả lời câu này vì Simon đã đến nơi. Cô gái tóc vàng vội ngồi lại khi cậu đặt cốc xuống bàn rồi ngồi phịch xuống bên cạnh Clary. “Mình ghét khi họ không còn tách nữa. Những thứ này nóng kinh.” Cậu thổi ngón tay phù phù và nhăn mặt. Clary cố giấu nụ cười trong khi quan sát. Bình thường cô chẳng thèm quan tâm xem Simon có điển trai hay không. Cậu có đôi mắt khá tối màu, cô nghĩ vậy, và có vẻ vài năm gần đây cậu đã trổ mã rất nhanh. Nếu cắt tóc phù hợp...

“Cậu đang nhìn mình chằm chằm,” Simon nói. “Sao cậu nhìn mình thế? Mình dính gì trên mặt hả?”

Mình nên nói với cậu ấy, cô nghĩ, dù hơi lạ là một phần trong cô hơi lưỡng lự. Mình sẽ là một cô bạn xấu bụng nếu không nói gì. “Giờ đừng nhìn nhé, nhưng cô bạn tóc vàng bên kia nghĩ cậu đáng yêu đấy,” cô thì thầm.

Simon liếc sang phía cô gái, giờ đang chăm chú xem Shonen Jump. “Nhỏ áo cam đó hả?” Clary gật đầu. Simon có vẻ nghi ngờ. “Sao cậu nghĩ vậy?”

Nói đi. Nào, nói đi. Clary mở mồm định đáp thì một tràng âm thanh đinh tai vang lên cắt ngang. Cô nhăn mặt và che tai khi Eric, đang đứng trên sân khấu, vật lộn với cái micro.

“Xin lỗi mọi người!” cậu ta hét lên. “Ổn rồi. Tớ là Eric, còn đây là cậu bạn Matt của tớ đang ngồi bên trống kia. Bài thơ đầu tiên của tôi gọi là “Vô đề.” Eric nhăn mặt như bị đau, rồi ỉ ôi rên rỉ vào micro. “Nào, người khổng lồ giả tạo của tôi, những con chim bất chính của tôi! Hãy tưới tắm hết những vùng đất đai khô cằn!”

Simon trườn xuống khỏi ghế. “Làm ơn đừng nói với ai là mình quen cậu ta nhé.”

Clary cười khúc khích. “Ai lại đi dùng từ con chim chứ?”

“Eric,” Simon chán nản nói. “Tất cả các bài thơ của cậu ấy đều có từ con chim.”

“Cương lên là đau khổ của tôi!” Eric rền rỉ. “Sự cuồng loạn nhảy múa bên trong!”

“Hẳn thế rồi,” Clary nói và trượt thấp xuống cạnh Simon. “Mà thôi, về cô gái nghĩ cậu dễ thương ấy...”

“Tạm thời đừng quan tâm đến chuyện đó,” Simon nói. Clary chớp mắt ngạc nhiên. “Có điều này mình muốn nói với cậu.”

“Furious Mole không phải là cái tên hay cho ban nhạc đâu nhé,” Clary nói ngay tắp lự.

“Không phải chuyện đó,” Simon nói. “Là về chuyện ta đang nói lúc trước ấy. Về chuyện mình không có bạn gái kìa.”

“Ồ.” Clary nhún một bên vai. “Ồ, chẳng biết nữa. Hẹn Jaida Jones đi chơi đi,” cô đề nghị, chọn ra một trong vài nữ sinh trường Xt.Xavier mà mình thực sự thích. “Cô ấy xinh mà lại còn thích cậu nữa.”

“Mình không muốn hẹn hò cùng Jaida Jones.”

“Sao lại không?” Clary đột nhiên thấy bực bội không đâu. “Cậu không thích con gái thông minh à? Vẫn tìm kiếm một cô có thân hình bốc lửa ư?”

“Cũng không phải,” Simon nói, dường như bị đứng ngồi không yên. “Mình không muốn hẹn hò với cô ấy vì sẽ không thực sự công bằng với cô ấy cho lắm nếu mình làm thế...”

Giọng Simon nhỏ dần. Clary nhoài người lên trước. Qua khóe mắt cô biết cô gái tóc vàng kia cũng đang nhoài người lên. Đơn giản là để nghe lén. “Vì sao không?”

“Vì mình thích một người khác,” Simon nói.

“Okay.” Simon có vẻ thoáng xanh lét, theo kiểu như khi cậu ấy từng bị gãy cổ chân trong lần chơi đá bóng ở ngoài công viên và phải nhảy lò cò về nhà. Cô tự hỏi không hiểu làm sao việc cậu ấy thích ai khác mà lại có thể khiến cậu ta đau đớn đến căng thẳng cùng cực như vậy được chứ. “Cậu không phải gay, đúng không?”

Giờ mặt Simon còn xanh hơn. “Nếu mình là gay thật, mình đã ăn mặc đẹp hơn rồi.”

“Vậy thì, cậu thích ai nào?” Clary hỏi. Cô đang định nói thêm là cậu thích Sheila Barbarino thì Eric sẽ đá đít cậu ta mất, nhưngbỗng cô nghe có tiếng ai đó ho húng hắng đằng sau. Đó là cái kiểu ho chế nhạo, kiểu tiếng động người ta phát ra để cho thấy họ đang cố nín cười.

Clary quay phắt lại.

Là Jace, ngồi trên chiếc ghế xanh lá nhạt cách đó vài bước chân. Anh ta vẫn mặc bộ đồ tối màu như đêm trước tại câu lạc bộ. Hai cánh tay anh ta để trần chi chít những vết lằn trắng nhàn nhạt giống như những vết sẹo cũ. Cổ tay anh đeo những chiếc vòng kim loại to bản; Clary có thể trông thấy cán dao bằng xương lòi ra dưới tay trái. Anh ta nhìn thẳng vào cô, mép môi mỏng đang nhếch lên hứng thú. Tệ hơn cảm giác bị cười nhạo là cô biết chắc chắn cách đây năm phút anh ta không ngồi ở chỗ đó.

“Cái gì thế?” Simon đã nhìn theo hướng ánh mắt cô, nhưng rõ ràng vẻ mặt mù tịt của cậu cho thấy cậu ta không hề nhìn ra Jace.

Nhưng tôi nhìn thấy anh. Cô nhìn Jace trong khi thầm nghĩ, còn anh ta thì giơ tay trái lên vẫy chào cô. Một chiếc nhẫn ánh lên trên ngón tay thon dài. Anh ta đứng dậy và bắt đầu bước đi, chẳng lấy gì làm vội vàng, về phía cánh cửa. Môi Clary hé mở vì ngạc nhiên. Anh ta đang bỏ đi, chỉ thế mà thôi.

Cô cảm nhận được bàn tay của Simon trên cánh tay mình. Cậu bạn đang gọi tên cô, hỏi xem có chuyện gì không ổn không. Cô hầu như chẳng nghe ra lời cậu ấy. “Tớ sẽ quay lại ngay,” Clary nghe mình đáp, rồi cô nhào khỏi ghế ngồi, suýt chút nữa quên cả đặt cóc cà phê của mình xuống. Cô phóng ra cửa, bỏ lại Simon trơ mắt nhìn theo.

Clary lao ra khỏi cửa, sợ hãi rằng Jace sẽ biến mất vào bóng tối trong hẻm tựa một bóng ma. Nhưng anh ta vẫn đứng đó, dựa lưng vào tường. Anh ta đã lôi gì đó ra khỏi túi và đang nhấn nút. Anh ta ngạc nhiên ngước lên khi cánh cửa quán cà phê đóng lại sau lưng cô.

Dưới ánh hoàng hôn đang hối hả tràn về, mái tóc anh ta như mang màu vàng hun đỏ. “Bài thơ của bạn em nghe kinh quá,” anh nói.

Clary chớp mắt, chưng hửng trong khoảnh khắc. “Gì?”

“Anh nói bài thơ của cậu ta tệ quá. Nghe như cậu ta ăn cả cuốn từ điển và bắtđầu tùy tiện nôn chữ ra vậy.”

“Tôi không quan tâm tới bài thơ của Eric.” Clary điên tiết. “Tôi muốn biết vì sao anh đi theo tôi.”

“Ai nói là anh đi theo em?”

“Hay lắm. Và anh còn nghe trộm nữa. Anh có định nói cho tôi hay chuyệnnày là ý gì, hay để tôi gọi cảnh sát?”

“Rồi nói với họ gì nào?” Jace khinh miệt hỏi. “Rằng những người vô hình làm phiền em ư? Tin anh đi, cô nhóc, cảnh sát sẽ không bắt người mà họ không nhìn thấy đâu.”

“Tôi đã nói với anh rồi, tên tôi không phải cô nhóc,” cô nói qua kẽ răng. “Là Clary.”

“Anh biết chứ,” anh nói. “Một cái tên đẹp. Tên một loài thảo mộc, cỏ xô thơm clary. Ngày xưa người ta nghĩ ăn hạt giống loại cỏ đó có thể cho em nhìn thấy Tiên Tộc. Em có biết không?”

“Tôi chẳng hiểu anh đang nói gì cả.”

“Em không biết nhiều, đúng không?” anh ta nói. Đôi mắt vàng anh ta lộ vẻ uể oải khinh miệt. “Em có vẻ là một người thường giống bao nhiêu người thường khác, nhưng em có thể thấy anh. Quả là một câu đố hóc búa.”

“Người thường là thế nào?”

“Là người thuộc thế giới loài người. Người giống như em.”

“Nhưng anh là người mà,” Clary nói.

“Đúng,” anh ta thừa nhận. “Nhưng anh không giống em.” Giọng anh ta không có lấy một chút e dè. Anh ta nói như thể chẳng qan tâm xem cô có tin hay không.

“Anh nghĩ anh hay hớm hơn chứ gì. Đó là lý do anh đang cười nhạo chúng tôi.”

“Anh đang cười em vì thú nhận tình cảm khiến anh hứng thú, đặc biệt là khi không được đáp lại,” anh ta bảo. “Và vì anh bạn Simon của em là một trong số những người thường phàm trần nhất mà anh từng gặp. Và vì bác Hodge nghĩ em có thể nguy hiểm, nhưng nếu thật vậy, chắc chắn bản thân em cũng chẳng ý thức được.”

“Tôi nguy hiểm à?” Clary kinh ngạc nhắc lại. “Tôi dã thấy anh giết người vào tối qua. “Tôi đã thấy anh thọc dao vào sườn anh ta, và...” và tôi thấy hắn dùng những móng tay sắc lẻm xả vào người anh. Tôi thấy anh bị thương và chảy máu, vậy mà giờ anh trông như thể chưa từng có gì đụng vào anh.

“Anh có thể là một sát thủ đấy,” Jace nói, “nhưng anh biết anh là gì. Em có thể không?”

“Tôi là một con người bình thường, đúng như anh nói. Bác Hodge là ai?”

“Gia sư của anh. Và nếu anh là em, anh sẽ không vội dán cho mình cái nhãn bình thường đâu.” Anh ta nhoài lên. “Đưa anh xem tay phải của em nào.”

“Tay phải ư?” Clary nhắc lại. Anh ta gật đầu. “Nếu tôi đưa anh xem tay, anh sẽ để tôi yên chứ?”

Clary miễn cưỡng chìa tay phải ra. Bàn tay cô tái nhợt dưới ánh đèn tù mù hắt ra từ cửa sổ, những đốt xương lấm tấm lớp tàn nhang mờ mờ. Không hiểu sao cô có cảm giác trần trụi như thể mình đang kéo áo lên cho anh ta xem bộ ngực trần vậy. Anh ta nắm lấy tay cô và lật ngược lại. “Chẳng có gì.” Jace nghe như là thất vọng. “Em không thuận tay trái, đúng không?”

“Không. Vì sao?”

Anh ta nhún vai thả tay cô ra. “Hầu hết những đứa con của Thợ Săn Bóng Tối đều mang Ấn Ký Minh Mẫn ở tay phải – hoặc trái, nếu họ thuận tay trái giống anh – khi còn nhỏ. Nó là một chữ rune vĩnh cửu giúp bọn anh nhìn thấy thế giới pháp thuật.” Anh cho cô xem mu bàn tay trái; với cô, nó trông hoàn toàn bình thường.

“Tôi chẳng thấy gì hết,” cô nói.

“Hãy để cho đầu óc em thư giản,” anh ta đề nghị. “Đợi nó đến với em. Giống như chờ một điều gì đó ngoi lên khỏi mặt nước vậy.”

“Anh điên rồi.” Nhưng cô vẫn thả lỏng, nhìn vào tay anh ta, bắt đầu thấy những đường hằn nhỏ xíu trên đốt tay, những khúc xương ngón tay thon dài...

Đột nhiên nó nhảy bổ ra trước mắt cô, lóe sáng như thể đèn hiệu ĐỪNG BƯỚC vậy. Một hoa văn màu đen hình con mắt trên mu bàn tay anh ta. Clary chớp chớp mắt, thế là hoa văn biến mất. “Một hình xăm à?”

Anh ta tự mãn cười cười và hạ tay xuống. “Anh biết em có thể mà. Và nó không phải hình xăm – đó là một Ấn Ký. Là những chữ rune, được đóng dấu vào da thịt bọn anh. Những Ấn Ký khác nhau mang những hiệu quả khác nhau. Một số kẻ ở lại trên da vĩnh viễn, nhưng hầu hết sẽ biến mất sau khi hết tác dụng.”

“Vậy đấy là lý do vì sao hôm nay trên tay anh không chi cha chi chít chữ chứ gì?” cô hỏi. “Kể cả khi tôi tập trung ấy?”

“Đó chính xác là lý do đấy.” Anh có vẻ hài lòng với chính mình. “Ít nhất anh đã biết em có Tâm Nhãn.” Anh ngước nhìn bầu trời. “Trời sắp tối hẳn rồi. Chúng ta nên đi thôi.”

“Chúng ta? Tôi nghĩ anh sẽ để tôi yên chứ.”

“Anh nói dối đấy,” Jace đáp khôngmột chút xấu hổ. “Bác Hodge nói anh phải mang em về Học Viện. Bác ấy muốn nói chuyện với em.”

“Vì sao ông ta lại muốn nói chuyện với tôi?”

“Vì giờ thì em đã biết sự thật rồi,” Jace đáp.

“Về bọn anh?” cô nhắc lại. “Ý anh là những người giống anh. Những người tin có quỷ.”

“Những người giết quỷ,” Jace nói. “Bọn anh được mệnh danh là Thợ Săn Bóng Tối. Ít nhất là bọn anh tự gọi mình như thế. Cư dân Thế Giới Ngầm có những cái tên kém vui khác dành cho bọn anh.”

“Cư dân Thế Giới Ngầm ?”

“Những Đứa Con của Màn Đêm. Pháp sư. Tiên. Những kẻ có pháp thuật của không gian này.”

Clary lắc đầu. “Đừng dừng lại nhé. Tôi đoán là lại còn có, có gì nhỉ, ma cà rồng với lại người sói rồi cương thi nữa chứ gì?”

“Tất nhiên rồi,” Jace thông tin cho cô biết. “Những câu chuyện xuất hiện đều có lý do. Chúng dựa trên sự thực, dù loài người cho rằng chúng chỉ là truyền thuyết. Giới Thợ Săn Bóng Tối có câu ngạn ngữ: Mọi câu chuyện đều có thực. Mặc dù,” anh bổ sung, “Thành thực mà nói, em chỉ thấy thây ma ở miền viễn nam, nơi ở của những thày mo mà thôi.”

“Thế còn xác ướp thì sao? Chúng chỉ quanh quẩn ở Ai Cập thôi à?”

“Đừng lố quá thế chứ. Chẳng ai tin có xác ướp cả.”

“Không ai tin ư?”

“Tất nhiên là không rồi,” Jace đáp. “Nghe này, bác Hodge sẽ giải thích tất cả với em khi em đến gặp ông ấy.”

Clary khoanh tay trước ngực. “Nếu tôi không chịu gặp thì sao?”

“Đấy là chuyện của em. Em phải đến dù muốn dù không.”

Clary không tin vào tai mình. “Anh đang đe dọa sẽ bắt cóc tôi đấy ư?”

“Nếu em muốn nhìn nhận theo khía cạnh đó,” Jace nói, “thì phải đấy.”

Clary mở miệng định la lối phản đối, nhưng bị âm thanh rì rì lanh lảnh cắt ngang. Điện thoại cô lại đang rung.

“Cứ tự nhiên trả lời nếu em muốn,” Jace hào phóng nói.

Điện thoại ngừng rung, rồi lại rung, lớn tiếng liên hồi. Clary nhíu mày – hẳn mẹ đang hoảng lắm. Cô quay nửa người né khỏi Jace và bắt đầu mò mẫm trong túi xách. Lúc cô lôi được điện thoại ra thì nó đã đổ chuông lần thứ ba. Cô đưa lên tai. “Mẹ ạ?”

“Ôi, Clary. Trời đất, tạ ơn Chúa.” Clary thấy lạnh sống lưng. Mẹ cô có vẻ hoảng sợ. “Nghe mẹ nói này...”

“Không có gì đâu mẹ. Con ổn. Con đang trên dường về nhà...”

“Không!” Vẻ kinh hoàng khiến giọng bà Jocelyn vỡ vụn. “Đừng về nhà! Hiểu không, Clary? Cấm con không được về nhà. Hãy tới nhà Simon. Hãy tới thẳng nhà Simon và ở đó tới khi mẹ có thể...” Một tiếng động trên nền âm thanh ngắt lời bà: tiếng một thứ gì đó rơi xuống, vỡ tan, một thứ gì đó nặng nề va đập xuống sàn...

“Mẹ!” Clary hét vào điện thoại. “Mẹ, mẹ có sao không?”

Tiếng ong ong vang lên trong điện thoại. Giọng mẹ nghe ngắt quãng: “Hãy hứa với mẹ là con không về nhà. Hãy tới nhà Simon và gọi điện thoại cho chú Luke – nói với chú ấy là hắn đã tìm thấy mẹ...”Lời mẹ bị ngắt bởi tiếng rắc lớn nghe như gỗ bị đập dập.

“Ai đã tìm thấy mẹ? Mẹ, mẹ gọi cảnh sát chưa? Mẹ có...”

Câu hỏi hoảng loạn của cô bị cắt ngang bởi thứ âm thanh Clary sẽ mãi không quên – tiếng khò khè rin rít, kèm theo tiếng thịch. Clary nghe thấy mẹ mình hớp lấy một hơi hộc tốc rồi nói, giọng bình tĩnh đến ghê rợn: “Mẹ yêu con, Clary.”

Điện thoại tắt ngúm.

“Mẹ!” Clary hét vào điện thoại. “Mẹ, mẹ còn đó không?” Cuộc gọi kết thúc, màn hình hiện lên. Sao mẹ lại ngắt máy như vậy?

“Clary,” Jace lên tiếng. Đây là lần đầu tiên cô nghe anh ta gọi tên mình. “Có chuyện gì thế?”

Clary không trả lời. Cô điên cuồng nhấn nút gọi về nhà. Không có ai nhấc máy, đáp lại cô chỉ có tín hiệu máy bận tút-tút.

Tay Clary bắt đầu run rẩy không thể kiểm soát nổi. Khi cô cố gọi lại, điện thoại trượt khỏi tay cầm run rẩy của cô mà văng mạnh xuống vỉa hè. Cô quỳ xuống để nhặt, nhưng điện thoại đã hỏng, một vết nứt dài trên mặt trước. “Chết tiệt!” Chực bật khóc, cô ném điện thoại đi.

“Dừng lại.” Jace kéo cô đứng dậy, tay nắm chặt lấy cổ tay cô. “Có chuyện gì hả?”

“Đưa điện thoại của anh cho tôi,” Clary nói và rút cái vật hình chữ nhật bằng kim loại màu đen dài khỏi túi áo trên ngực của Jace. “Tôi phải...”

“Đó không phải điện thoại,” Jace nói, không phản ứng gì để giật lại. “Nó là Máy Cảm Ứng. Em không thể dùng nó đâu.”

“Nhưng tôi cần gọi cảnh sát!”

“Đầu tiên hãy nói cho anh nghe xem nào,” Cô cố giật cổ tay lại, nhưng anh ta nắm cực chắc. “Anh có thể giúp em.”

Cơn giận bừng bùng trong Clary, một đợt triều phừng phực tràn qua huyết mạch. Không thèm suy nghĩ, cô tấn công vào mặt anh ta, móng tay cô cào lên má anh. Jace giật lui vì bất ngờ. Giằng được ra rồi, Clary bỏ chạy về phía ánh đèn đường của đại lộ Số Bảy.

Ra đến ngoài đường, cô quay phắt lại, nửa mong sẽ thấy Jace bám sát gót. Nhưng con hẻm trống không. Cô nhìn mông lung vào bóng tối trong một đỗi. Không có gì di chuyển trong bóng tối. Cô quay phắt người bỏ chạy về nhà.
Chương trước Chương tiếp
Loading...