Vũ Khí Hình Người

Chương 45: Hướng Dẫn Sinh Tồn Ở Trường Học Ma Quỷ (10): Lao Động Công Ích Đêm Khuya



Cũng may kết quả cũng không đến mức không thể cứu vãn.

Hiểu Vân ép bản thân phải tỉnh táo lại. Mặc dù cách đám người, Nguyên Dục Tuyết cũng không chú ý tới cô, nhưng Hiểu Vân vẫn khẽ hé miệng, lúng túng làm khẩu hình.

"Cảm ơn."

Con người đều sẽ có lúc sợ hãi.

May là cô đã không lùi bước vì một giây giãy giụa đó, để lại tiếc nuối không cách nào tiêu tan.

...

Thời gian tập trung thầy giáo đặt ra đã đến, nhóm học sinh vừa trải qua một kiếp nạn còn chưa kịp điều chỉnh lại cảm xác, chưa thể thoải mái rút ra khỏi cảm giác tử vong lướt qua sát người đã phải tiếp tục hứng chịu sự tàn phá của học tập.

Còn phải viết bút kí nữa, bọn họ đâu có nhớ đã đọc sách gì đâu, trong đầu toàn là mấy truyện ma sau đó đọc phải... Hầy.

Mọi người đang phân tán tập trung lại một chỗ, mặc dù vẻ mặt khác nhau, có người chưa tỉnh hồn, có người mặt cắt không còn giọt máu, có người lại không mấy để chuyện vừa rồi trong lòng. Nhưng tất cả đều có vài động tác nhỏ rất nhất trí, lặng lẽ liếc thiếu niên đang đứng thẳng lưng ngay giữa họ.

Nguyên Dục Tuyết rủ mắt, trò chuyện với bạn cùng phòng, hình như là bị người kia trêu chọc cho không biết nói gì, thế là thu hồi ánh mắt nhìn đi chỗ khác. Lập tức có rất nhiều người sợ phải đối mặt với cậu, hoảng hốt dời mắt.

Chưa ai kịp nói lời cảm ơn.

Mấy người ở chung phòng với Nguyên Dục Tuyết cứ kè kè bên cạnh, thật sự bọc cậu đến kín kẽ, không cho ai nhìn.

Chiều cao phát triển là để dùng vào việc này sao. Có người phàn nàn trong đầu.

Sau khi tập trung lại, thầy giáo điểm danh sĩ số, vô cùng tùy ý như thể không quan tâm có thiếu mất học sinh nào không. Điểm danh xong thì dẫn cả lớp về lại phòng học, như kế hoạch trước đó: Thời gian còn lại cho bọn họ ngồi trên lớp viết bút kí về cuốn sách vừa đọc, hết giờ thì tan học.

Chương trình học khá là thoải mái thả lỏng, dù sao thì sinh viên cũng không có chỗ để khiếu nại.

Trên đường về lớp, Tăng Bạch nhỏ giọng lảm nhảm với Nguyên Dục Tuyết: "Cậu nói xem cậu thò đầu ra làm cái gì vậy, giờ bị lão già kia để ý rồi, chẳng phải sẽ nguy hiểm lắm sao."

Sợ bị người khác nghe thấy, Tăng Bạch dí sát gần thì thầm, cái cằm gần như kê luôn lên mái tóc đen mềm mại của Nguyên Dục Tuyết.

Giới Chu Diễn cau mày nhìn khoảng cách giữa họ, lại nhẫn nại nhìn sang Nguyên Dục Tuyết, phát hiện cậu cũng không bài xích thì chỉ có thể bực bội mím môi, tiếp tục nhìn chằm chằm.

Tăng Bạch hoàn toàn không biết mình vừa trốn qua một kiếp, tiếp tục cảm thán: "Cậu thích lo chuyện bao đồng thật đấy."

Ban đầu Nguyên Dục Tuyết còn không để ý đến anh ta, nghe được câu này thì lẳng lặng nhìn sang: "..."

Đường Viễn cũng hơi dừng bước, mặt lạnh tanh nhìn Tăng Bạch, ánh mắt không mấy thân thiện.

Tăng Bạch: "..." Ấy. Quên. Nếu không phải Nguyên Dục Tuyết thích lo chuyện bao đồng thì lúc này Đường Viễn tạch rồi.

Quả nhiên cậu ta là NPC nhỉ, còn là kiểu NPC hack thân thiện với người chơi, không hề sợ dính phiền phức vào mình --- Tăng Bạch tự hỏi. Phó bản cấp A mà, cho người chơi chút lợi thế chắc cũng là bình thường nhỉ? Nói vậy thì anh ta và Đường Viễn cũng hên, được phân vào chung một phòng kí túc với Nguyên Dục Tuyết.

Trở về phòng học, thầy giáo đứng trên bục giảng một lát rồi cũng làm như xung quanh không có người, thản nhiên đi mất, để lại các học sinh tự giác viết bút kí, dù sao thì cũng không ai dám trốn học.

Chương trình học buổi sáng kết thúc, đám sinh viên miễn cưỡng nặn ra được chút linh cảm viết kín bảy tám trang giấy, theo lời dặn của thầy đặt lên bàn giáo viên.

Nguyên Dục Tuyết vừa đứng dậy, một nam sinh ngồi trước hàng ghế của cậu đột nhiên đứng lên, quay lại, có vẻ hơi xấu hổ mở miệng, nhưng vẫn rất chân thành nhìn Nguyên Dục Tuyết: "Để tôi mang lên giúp cậu nhé?"

Đám Đường Viễn ngồi sau Nguyên Dục Tuyết, y cũng đứng dậy lạnh nhạt nói: "Bọn tôi cùng một phòng sẽ nộp chung luôn."

Y vừa dứt lời, Giới Chu Diễn đã tiện tay lấy xấp bài Nguyên Dục Tuyết vừa viết, hợp lại với cái của mình thành một chồng, sải bước đi tới bục giảng, hoàn toàn khinh thường cho bọn họ một cái nhìn.

Tăng Bạch có hơi mờ mịt: "..."

Không cần phải thế, thật sự không cần phải như thế, có vài bước chân thôi mấy người tranh nhau làm gì.

Ngoài chút kích thích từ tiết học đầu tiên ra thì chương trình học sau đó vẫn khá quy củ.

Giáo viên của họ đều không lớn tuổi lắm, chỉ là có vẻ nặng nề cứng nhắc, không giới thiệu bản thân, cũng không giao lưu với sinh viên trong lớp. Đúng kiểu ngồi ăn rồi chờ chết cầm chút tiền lương, vì họ một là ra ngoài tản bộ để học sinh tự học, hai là máy móc đọc sách giáo khoa. Một ngày lên lớp mệt thì không mệt, nhưng cứ cảm thấy như đang ngồi cho hết thời gian.

Nhưng nội quy đã đặt ra, không ai dám trốn học.

Kết thúc một ngày đi học, Tăng Bạch rảnh rỗi không có việc gì làm tiếp tục lướt điện thoại, vừa hay thấy thông báo nhóm chat hiện lên.

Anh ta tiện tay ấn mở, lướt nhanh nội dung rồi nhắc nhở người bên cạnh.

"Từ từ hẵng đi." Tăng Bạch nói: "Vẫn là phòng 404 tòa Phong Đô, lại sinh hoạt lớp."

Bởi vì bọn họ đều ở trong khu giảng đường, lại vừa hết tiết, nên dù chủ nhiệm Nghiêm chỉ cho có năm phút gấp gáp, mọi người cũng nhanh chóng đến đủ.

Năm phút sau, chủ nhiệm Nghiêm đi giày cao gót tiến vào phòng học.

Bà vẫn mặc chiếc áo đồng phục màu xanh ngọc rộng thùng thình kia, có vẻ càng thêm tiều tụy. Hốc mắt hãm sâu đảo quanh phòng học, không nói nhiều, đi thẳng vào vấn đề chính.

"Trường chúng ta có thêm ba nội quy mới, hi vọng các em sẽ tiếp tục ghi nhớ nó và tuân thủ một cách nghiêm chỉnh." Chủ nhiệm Nghiêm làm vẻ nghiêm khắc, nhìn đám học trò mới đầy cảnh cáo rồi mở máy tính ra.

Màn chiếu hiện lên văn bản kia, trừ ba nội quy quen thuộc trước đó, có thêm ba cái mới:

[Bốn, trong lúc đi lại, không được đếm số bậc thang. Nếu như có người hỏi bạn các vấn đề liên qua tới cầu thang thì đề nghị mau chóng rời khỏi khu vực đó, hoặc là kịp thời đưa ra câu trả lời chính xác.

Năm, khi dùng bữa ở nhà ăn trường, nếu như có học sinh tới điều tra mức độ hài lòng thì đừng từ chối phỏng vấn hoặc đưa ra bất cứ phản hồi xấu nào. Nếu đã đưa ra phản hồi xấu, mời bạn sinh viên đó sau này không được tiến vào bất cứ khu vực nào thuộc nhà ăn.

Sáu, lúc đọc sách ở thư viện, không được phép để lại bất cứ thông tin gì liên quan tới bản thân và số điện thoại.]

Hầu hết sinh viên khi nhìn thấy quy định số sáu, sắc mặt lập tức trở nên tệ hại, nghĩ đến trải nghiệm không mấy thoải mái sáng nay.

Mà ánh mắt Nguyên Dục Tuyết khi rơi trên nội quy mới, cũng hơi đông cứng, lộ vẻ nghiêm túc hơn.

- -- Hậu quả khi làm trái với nội quy số năm lại nghiêm trọng đến vậy.

Trong này ngoài quy định thứ sáu ra thì hầu hết mọi người đều không gặp được tình huống tương tự. Nhưng đã có người khóc lóc: "Chết, sáng nay tôi gặp phải mấy người gì mà từ tổ sinh hoạt của trường ấy, yêu cầu phỏng vấn, hỏi tôi có ý kiến gì để cải tiến căn tin không. Ban đầu tôi cũng chỉ nói tốt, về sau họ cứ đuổi theo hỏi nên đành nói thêm một câu là cháo hơi loãng --- Đệt, cái này không tính là phản hồi xấu chứ? Có tính không vậy?"

Bạn cùng phòng ngồi cạnh an ủi cậu ta: "Cái này sao có thể tính được? Chắc không đến nỗi đâu. Ầy, tối nay ông muốn ăn gì, anh em tới căn tin mang về cho ông."

Tên xui xẻo kia: "..."

Thính lực của Nguyên Dục Tuyết rất tốt, nghe được rõ ràng. Cậu chậm rãi thu hồi ánh mắt, trong đầu nghĩ, quả nhiên nội quy trường học vẫn quá nguy hiểm, phải đề cao cảnh giác.

Dựa theo kinh nghiệm lần trước, thường thì cô Nghiêm báo nội quy mới xong sẽ tuyên bố giải tán, không nói thêm một câu.

Nhưng lúc này, bà lại đứng trên bục giảng không nhúc nhích, đột nhiên đọc từng cái tên.

"Nguyên Đông, Phương Tư Văn, Hiểu Vân, Kỷ Chấn Hưng... Đặng Xu Xu, Nguyên Dục Tuyết, những bạn này." Cô Nghiêm nhìn bọn họ một lượt, môi hơi mím lại: "8 giờ tối nay đến 12 giờ mời tới tòa Phong Đô tiến hành lao động công ích, quét dọn phòng học từ tầng 1 đến tầng 4."

Thông tin này tới quá đột ngột lại khó hiểu. Phương Tư Văn lập tức nhăn nhó đặt câu hỏi: "Tại sao chứ? Trường học không có nhân viên dọn vệ sinh hay sao mà bắt bọn em phải lao động công ích?"

Chủ nhiệm Nghiêm liếc gã một cái, rất lạnh nhạt nói: "Đúng là không có, tất cả đều do học sinh thay phiên nhau quét dọn."

"Vậy tại sao lại là bọn em? Còn không được trả công..."

"Đây là sắp xếp của nhà trường!" Chủ nhiệm Nghiêm hơi nâng giọng, một tiếng quát này có thể khiến người ta phát sợ. Bà nói với vẻ hung ác: "Còn tại sao lại là các em thì hãy tự hỏi bản thân đi."

Cũng không biết có phải trùng hợp hay không, người bị đọc tên hình như đều là những học sinh từng có giao tiếp với ông lão trong thư viện kia... Đương nhiên không tính Nguyên Dục Tuyết, cậu thuần túy là bị liên luỵ.

Phương Tư Văn chỉ là thích tỏ vẻ côn đồ, trông thì dữ nhưng bị quát cho một câu như vậy, lập tức xìu xuống, chỉ là vẫn không quá cam tâm lẩm bẩm gì đó.

Sắc mặt Hiểu Vân hơi tái, nhưng vẫn giơ tay đặt câu hỏi: "Thưa cô, nội quy thứ hai của trường có nói, chúng em nhất định phải trở lại phòng ngủ trước 8 giờ. Quét dọn công ích cũng được nhưng không thể đổi sang giờ khác ạ?"

"Nhà trường sẽ phê giấy phép cho các em để các em được quyền về trễ, nhưng chỉ có hiệu lực trước 1 giờ sáng hôm sau --- Không được làm mất giấy xin phép, nếu có nhân viên tuần tra đêm hoặc quản lí kí túc xá muốn kiểm tra giấy phép của các em thì mang ra cho họ xem." Cô Nghiêm nói tiếp: "Đương nhiên là chỉ cho nhìn thôi, không được giao cho ông ta... Cũng không được giao cho bất cứ ai khác."

Nghe vậy thì có vẻ vẫn còn được bảo vệ.

Mặc dù loại bảo vệ này so với nhiệm vụ lao động công ích vẫn rất là hạn chế.

"Thưa cô." Tăng Bạch đột nhiên giơ tay: "Bọn em có thể tự nguyện tham gia không ạ? Em cũng muốn góp một viên gạch cho lớp."

Nếu không có tờ giấy phép kia thì bọn họ có muốn cùng chung hoạn nạn với Nguyên Dục Tuyết cũng không thể làm được.

Có lẽ đây là lần đầu tiên cô Nghiêm nghe được yêu cầu quái gở như vậy, còn có người xung phong đi gặp quỷ, khóe môi hơi co lại, sau đó nghiêm khắc nói: "Không cho phép!"

Tăng Bạch ấm ức thu tay lại, cho Nguyên Dục Tuyết một ánh nhìn rất bất đắc dĩ --- Cố rồi đấy nhé, đừng có trách anh em không mạo hiểm với cậu.

Nguyên Dục Tuyết: "..."

Đến đây, Tăng Bạch đột nhiên nghĩ tới: Đường Viễn và anh ta chung một đội, nên anh ta làm gì thì Đường Viễn cũng phải đi chung. Nhưng Giới Chu Diễn và Nguyên Dục Tuyết trông thân thiết như vậy mà kết quả đến thời khắc nguy hiểm cũng không thấy tên đó cố gắng làm chút gì.

Tăng Bạch vừa cảm khái vừa dùng ánh mắt "cậu thật tồi", lén lút liếc Giới Chu Diễn.

Kết quả bị Giới Chu Diễn bắt tại trận!

Tăng Bạch lập tức cứng người, chỉ cảm thấy Giới Chu Diễn nhìn mình chằm chằm như thể thấy được trong lòng anh ta đang nghĩ gì vậy ---

Sau đó hắn khẽ xì một tiếng, ngạo mạn khinh thường nhìn đi chỗ khác.

Tăng Bạch: "?"

Đó là khinh thường đúng không?

Sao tự dưng lại có cảm giác bản thân vừa bị khinh bỉ vậy?

Tác giả có lời muốn nói:

Giới Chu Diễn: Tôi mà còn cần dùng giấy phép?
Chương trước Chương tiếp
Loading...