Vũ Lâm Ký Sự
Chương 71: Hồi 71
Lại nói, khi Lưu Kỳ Phương đã thú nhận lỗi lầm của mình. Giang Thừa Phong hỏi : - Kẻ đã cho ngươi chất độc lai lịch thế nào ? Lưu Kỳ Phương ấp úng nói : - Tại hạ … tại hạ cũng không biết. Tại hạ vô tình quen hắn ta trong một tửu quán nên cũng không biết hắn là ai, lai lịch thế nào. Giang Thừa Phong lại hỏi : - Thế tướng mạo gã ra sao ? Lưu Kỳ Phương trầm ngâm nhớ lại, lát sau mới đáp : - Hắn ta trạc độ tứ tuần, dáng người cao gầy, da ngăm đen, vận y phục thư sinh, vẻ ngoài bảnh bao, trông cũng khá dễ coi. À. Nghe khẩu âm thì dường như hắn là người Tứ Xuyên thì phải. Giang Thừa Phong mỉm cười nói : - Thế thì hay lắm. Vậy là chuyện này cũng đã có được chút ít manh mối, vẫn còn có hy vọng tra xét ra được. Nếu như ngươi đổi xưng là thuộc hạ thì bản vương sẽ nghĩ cách cứu ngươi phen này. Lưu Kỳ Phương ngập ngừng nói : - Chuyện này … Sở Nam Phi nói : - Vương thượng nói vậy là phúc phận của con đó. Con hãy mau hành đại lễ bái kiến vương thượng đi. Lưu Kỳ Phương ngơ ngác nói : - Sư phụ … Sở Nam Phi lại nói : - Cũng vì chuyện hôm nay mà chúng ta đã phát sinh hiềm khích với Cửu đại môn phái. Bọn họ người nhiều thế mạnh, còn chúng ta thế đan lực bạc, không sao đương nổi. Ta đã vì sự an nguy tồn vong của bản môn mà xin theo phụng sự vương thượng, nhờ vương thượng che chở. Công Tôn Long đứng bên cạnh cũng nói thêm : - Chúng ta làm việc cho Thái Chính Cung, một trong Vũ lâm tam cung, cũng là một trong rất nhiều thế lực cùng phụng sự vương thượng. Chẳng những chúng ta không cần phải sợ bọn Cửu đại môn phái mà ngay đến Thông Thiên Giáo, Cửu Trùng Giáo cũng chẳng có gì đáng phải e ngại. Sở Nam Phi ngạc nhiên hỏi : - Cửu Trùng Giáo là tổ chức nào thế ? Công Tôn Long điềm nhiên đáp : - Cửu Trùng Giáo cũng tương tự như Thông Thiên Giáo, đều có dã tâm rất lớn. Tôn chỉ của Thông Thiên Giáo là “Độc bá vũ lâm, thống nhất giang hồ”, thì tôn chỉ của Cửu Trùng Giáo lại là “Phát dương thánh giáo, thống nhất vũ lâm”. Cả bọn cũng đều cùng một duộc với nhau cả thôi. Sở Nam Phi thất kinh thốt : - Thế thì giang hồ loạn to. Công Tôn Long nghiêm giọng nói : - Còn có Vũ lâm tam cung, còn có vương thượng đây, bọn chúng chỉ có thể gây náo loạn nhất thời chứ làm sao làm loạn giang hồ được. Sở Nam Phi thầm mừng vì đã tìm được cây cao bóng cả để nương tựa, tránh được thời kỳ nạn kiếp của vũ lâm. Trong lúc đó, Lưu Kỳ Phương vội hướng vào trong rèm hành lễ bái kiến. Giang Thừa Phong truyền cho y bình thân, đoạn nói : - Bản vương ban cho ngươi vật này. Nói xong chàng khẽ vẫy tay. Một vật màu trắng từ trong màn nhẹ nhàng bay ra, hướng thẳng về phía Lưu Kỳ Phương, và vừa bay tới trước mặt y thì dừng lại, từ từ rớt xuống. Họ Lưu vội đưa tay đón lấy. Thì ra đó là một quyển sổ mỏng, chỉ có vài tờ. Nhưng khi cầm vào trong tay rồi mà còn cảm thấy khá nặng. Bất giác trong lòng y ngấm ngầm kinh hãi, bụng bảo dạ : - Vương thượng ném quyển sổ mỏng dính có mấy trang mà chỉ bay đi rất chậm đủ rõ luồng lực đạo thật là ghê gớm, muốn ném xa hay gần theo ý mình đều được. Trung gian lại còn biến ảo khôn lường. Vậy câu nói : “cánh hoa bay có thể tấn công người, một mảnh lá là đủ đả thương người” là chuyện có thật. Sở Nam Phi cũng nghĩ : - Thủ kình này mà phóng ám khí thì khó có kẻ đỡ gạt hay né tránh được. Vương thượng thần công cái thế, hèn gì mà lãnh đạo được bao nhiêu nhân vật tài ba lỗi lạc, thế lực hùng hậu như Thái Chính Cung, Lưu Hương Viện … Vì thế mà hai người bọn họ đối với Giang Thừa Phong lại càng thêm kính phục. Đợi Lưu Kỳ Phương xem sơ qua quyển sổ mỏng rồi, chàng mới nói : - Đó là một pho kiếm pháp, tuy không thần diệu gì cho lắm, nhưng cũng đủ để đương cự với Cuồng Phong kiếm thức. Ngươi có thể cùng các sư huynh đệ luyện tập, nhưng không được truyền cho người ngoài đấy. Lưu Kỳ Phương thấy pho kiếm pháp này tuy chỉ có vài chiêu, nhưng chiêu thức bát đại tinh kỳ, biến ảo tuyệt luân, càng nhìn càng thấy lợi hại thì hết sức mừng rỡ, liền cung kính vâng dạ, vái lạy tạ ân. Giang Thừa Phong lại nói : - Sư phụ người là nhất đại tôn chủ, thân phận tôn quý, không thể mỗi việc đều đích thân liệu lý. Như ngươi thấy đấy, ở Lưu Hương Viện, viện chủ rất ít khi lộ diện, mọi việc thường chỉ do hàng chấp sự thay mặt giải quyết. Vậy từ nay ngươi phải thay mặt sư phụ mà lo việc giao thiệp với bên ngoài, do đó mà phải tập luyện vũ công cho thật tinh thâm mới được. Lưu Kỳ Phương cung kính vâng dạ. Chàng nói tiếp : - Thế đủ rồi, hai người có thể lui. Cả Sở, Lưu hai người kính cẩn vâng dạ, cáo lui. Chỉ còn lại mấy người bọn Công Tôn Long, Phương Nhân Kiệt. Giang Thừa Phong hỏi : - Công Tôn huynh đệ. Đối với việc truy tìm kẻ đã giao độc phấn cho Lưu Kỳ Phương, huynh đệ có ý kiến gì không ? Công Tôn Long nói : - Nếu đó đúng là Thất Bộ Đoạn Trường Phấn thì thuộc hạ nghi ngờ chất độc có xuất xứ từ bản viện. Trước đây thuộc hạ đã ba lần cho phép bán ra thứ chất độc này. Còn nơi chế độc phấn là Độc Thánh Môn chỉ cung cấp chất độc cho chúng ta chứ không trực tiếp bán ra bên ngoài. Giang Thừa Phong gật đầu nói : - Ta cũng nghĩ vậy. Thế trong số ba kẻ mua độc phấn đó có kẻ nào là người Tứ Xuyên hay không ? Công Tôn Long nói : - Tất cả thuộc hạ đều có ghi trong sổ. Xin để thuộc hạ xem lại. Vừa nói lão vừa lấy ra quyển sổ mà đi đâu lão cũng mang theo bên người, lật mấy trang xem sơ qua rồi nói : - Trình vương thượng. Có Vạn Tiến Trung ở Gia Lăng. Chỉ có điều gã là người chính phái, đệ tử của Thái An Trương gia. Giang Thừa Phong nói : - Người chính phái thì cũng vẫn có thể là hung phạm chứ. Mà gã lại không phải là môn hạ của Cửu đại môn phái. Phương Nhân Kiệt chợt nói : - Cái tên Vạn Tiến Trung này nghe quen quen. Công Tôn Long cười nói : - Đương nhiên là quen rồi. Gã là bái đệ của Giang Nam đại hiệp, cùng hợp xưng là Vạn Lý song hiệp đấy. Chính vì mối quan hệ vi diệu ấy mà lúc đó ta mới dễ dãi, cho xuất hàng mà không nghi ngờ gì gã. Phương Nhân Kiệt ồ lên nói : - Té ra là thế. Giang Thừa Phong thoáng cau mày, nhưng không nói gì. Dường như chàng đã nghĩ ra điều gì đó nên có vẻ trầm ngâm. Anh nhi thấy vậy liền hỏi : - Phụ vương. Vị Giang Nam đại hiệp ấy có phải chính là thân phụ của Lý cô cô không ạ ? Giang Thừa Phong khẽ gật đầu, trong khi chàng vẫn trầm ngâm tư lự. Hồi lâu, chàng mới hỏi sang chuyện khác : - Công Tôn huynh đệ. Việc điều tra bọn Cửu Trùng Giáo đã tiến hành đến đâu rồi ? Có phát hiện được điều gì mới không ? Công Tôn Long thở dài nói : - Thuộc hạ thật bất tài. Đến giờ công việc vẫn dậm chân tại chỗ, chẳng có chút ít tiến triển nào. Giang Thừa Phong hỏi : - Bọn chúng ngoan cố quá chăng ? Công Tôn Long nói : - Bẩm không. Nhưng bọn chúng lại chẳng biết gì khác ngoài những điều mà vương thượng đã cho thuộc hạ biết. Giang Thừa Phong thở dài nói : - Bọn chúng hành sự quá thần bí, đó là một điều đáng lo. Công Tôn Long cũng thở dài nói : - Dạ. Vương thượng dạy rất phải. Thuộc hạ cũng đang lo điều ấy đấy ạ. Giang Thừa Phong trầm ngâm giây lát, rồi khẽ mỉm cười, hỏi Anh nhi : - Theo con thì chúng ta nên có thái độ thế nào với bọn Cửu Trùng Giáo ? Anh nhi ngơ ngác nói : - Việc này … việc này quá quan trọng, hài nhi không dám luận bàn. Giang Thừa Phong khẽ cười nói : - Không sao. Con cứ nói. Còn việc đúng sai đã có phụ vương phân định. Anh nhi ngập ngừng nói : - Hài nhi … Binh thư có câu : “tri bỉ tri kỷ, bách chiến bất đãi”. Hài nhi nghĩ rằng, nếu như chúng ta không nắm được thực lực của địch nhân thì không nên mạo hiểm đương đầu với chúng. Giữ thế trung lập là hay nhất. Giang Thừa Phong cười nói : - Con luận việc thật thông minh, rất hợp ý phụ vương. Con giỏi lắm. Anh nhi thoáng đỏ mặt, nói : - Phụ vương quá yêu hài nhi mà nói vậy thôi. Hài nhi … Giang Thừa Phong bật cười xòa. Đoạn chàng quay sang Công Tôn Long nói : - Công Tôn huynh đệ. Hãy truyền chỉ ý của ta cho các lộ được biết, tạm thời giữ thế trung lập, tránh xung đột với Cửu Trùng Giáo, đồng thời tăng cường điều tra thực lực của bang phái này. Công Tôn Long cung kính vâng dạ. Giang Thừa Phong lại hỏi : - Hàn Hậu hiện giờ thế nào ? Công Tôn Long kính cẩn nói : - Trình vương thượng. Khi thuộc hạ ra ngoài, Hàn huynh đệ sẽ thay mặt thuộc hạ mà xử lý nội vụ. Hiện Hàn huynh đệ đang ở hội sở. Giang Thừa Phong nói : - Phân viện Hán Khẩu nằm quá xa hội sở, việc chỉ đạo, quản lý không được tiện lợi. Mà đây lại là địa bàn trọng yếu, sinh ý thịnh vượng, chỉ đặt chức chấp sự không đủ quyền hạn xử lý công việc. Công Tôn Long ngạc nhiên hỏi : - Ý vương thượng là … ? Giang Thừa Phong nói : - Ta định nâng cấp phân viện Hán Khẩu của Lưu Hương Viện lên thành Vũ Hương Viện, giao cho Hàn huynh đệ làm viện chủ. Huynh đệ thấy thế nào ? Công Tôn Long vội chắp tay nói : - Vương thượng quyết định như vậy chính là phúc phận của Hàn huynh đệ. Thuộc hạ xin thay mặt Hàn huynh đệ vạn tạ đại ân của vương thượng. Giang Thừa Phong nhìn lão một lượt, đoạn mỉm cười nói : - Ta không làm giảm quyền hạn của huynh đệ đâu. Huynh đệ cứ yên tâm. Nay nhân dịp này ta sẽ ban cho huynh đệ một vật để chính danh. Chàng khẽ vẫy tay áo một cái, một vật sắc vàng rực từ trong tay áo bay ra, từ từ bay về phía Công Tôn Long. Lão vội đưa hai tay ra kính cẩn đón lấy. Nhìn lại thì ra đó là một tấm kim bài có chạm khắc hình rồng rất tinh xảo, mặt kia chạm nổi hình Thái Dương Ẩn Vân, là tiêu ký của Thái Chính Cung. Đây chính là Long Bài mà có lần lão đã thấy Đại tổng quản Lưu Quốc Hiên mang trên người. Giang Thừa Phong mỉm cười nói : - Đây là tấm Long Bài thứ sáu mà ta đã ban ra. Huynh đệ theo ta chinh đông dẹp bắc, lập nhiều công trạng. Ta chính thức gia phong cho huynh đệ làm Hộ Cung Đô Vệ Sứ, đứng đầu các Hộ Cung Vệ Sứ của Thái Chính Cung, kiêm lĩnh Lưu Hương Viện chủ. Huynh đệ còn đồng thời lãnh đạo cả Vũ Hương Viện và Thủy Hương Viện, phụ trách lưu vực Trường Giang từ Hán Khẩu ra đến Đông Hải. Huynh đệ sẽ là nhân vật đứng hàng thứ bảy của Thái Chính Cung. Công Tôn Long cả mừng vì sự vinh thăng bất ngờ này, nhưng trong lòng không khỏi có sự kinh ngạc, hỏi : - Vương thượng. Thuộc hạ đứng hàng thứ bảy trong Thái Chính Cung. Vậy sáu vị kia, ngoài Ngũ đại Tổng quản, vị còn lại là … Giang Thừa Phong khẽ cười, âu yếm nhìn Anh nhi nói : - Chính là Anh nhi đây. Anh nhi tuy chưa được giao đại quyền, nhưng vẫn là thiếu chủ của Thái Chính Cung. Công Tôn Long thầm hổ thẹn, gượng cười nói : - Thuộc hạ thật hồ đồ, quên mất là hãy còn có tiểu vương gia. Cúi xin tiểu vương gia lượng thứ cho. Anh nhi vội nói : - Không dám. Không dám. Tiên sinh đừng nên nói vậy. Giang Thừa Phong khẽ mỉm cười, lại nhìn Lưu Hương Tam Kiệt hỏi : - Tam vị huynh đệ có định đi Lạc Dương dự lễ mừng thọ bang chủ Cái bang Hà Vĩnh Tuấn hay không ? Ba người nhìn nhau, rồi Phương Nhân Kiệt đại diện nói : - Việc này bọn thuộc hạ xin thỉnh ý vương thượng ? Giang Thừa Phong nói : - Sắp tới ta sẽ đi lên phía bắc, và nếu thu xếp ổn thỏa thì cũng định ghé qua Lạc Dương một chuyến. Các huynh đệ có thể cùng đi. Ba người đồng vâng dạ. Lưu Đức Huy hớn hở nói : - Nghe nói ái nữ của Hà bang chủ cũng là một giai nhân. Chuyến này thuộc hạ phải gặp mặt nàng để xem thử hư thực thế nào ? Mọi người cùng bật cười. Giang Thừa Phong cười hỏi : - Huynh đệ có cần ta se duyên cho không ? Lưu Đức Huy vội nói : - Không ạ. Thuộc hạ chưa có ý định lập gia thất lúc này. Nếu cưới vợ sẽ bị bó buộc, chẳng còn được tự do tự tại nữa. Giang Thừa Phong khẽ cười nói : - Thôi được rồi. Mọi người hãy chuẩn bị. Sáng mai ta sẽ lên đường. Mọi người đồng thanh vâng dạ, đoạn kính cẩn hộ tống chàng cùng Anh nhi trở về phòng. Sau đó tất cả giải tán, ai về phòng nấy. Trên đường quan đạo Bắc Nam, địa phận ngoại vi thành Tương Dương, một đoàn xa mã đang chậm rãi bôn hành. Đó chính là Giang Thừa Phong cùng Lý Nhược Hồng và đoàn tùy tùng đang ngược bắc. Giang Thừa Phong cùng Anh nhi và Lý Nhược Hồng ngồi chung trên một cỗ xe lộng lẫy sang trọng do bốn con tuấn mã lông trắng như tuyết kéo. Cỗ xe chạm long trổ phụng theo phong cách đế vương. Tuấn mã như rồng như hổ, kéo cỗ xe to lớn thật nhẹ nhàng. Hộ vệ chàng ngoài Lưu Hương Tam Kiệt còn có Vũ Uy tướng quân Trương Cát và Vũ Đức tướng quân Diệp Thanh. Dàn ra xung quanh cỗ xe là bốn mươi thiết kỵ thị vệ, cẩm bào sang trọng, lẫm liệt oai phong. Đi trước mở đường là hai lá đại kỳ màu trắng, ngạo nghễ tung bay. Trên nền lá đại kỳ có thêu một nhánh tường vi, một thanh ngân kiếm lồng vào giữa một quyển sách đang mở, đường chỉ thêu rất tinh xảo, hình ảnh vô cùng sinh động. Đây chính là tiêu ký của Giang Thừa Phong. Tiếp theo là đến hai tấm biển sơn son có đề “Tĩnh túc”, “Hồi tỵ”. Sau đó nữa là đến cờ quạt nghi trượng dàn bày nghiêm chỉnh, rực rỡ trang nghiêm. Đoàn xa mã tuy đi chậm rãi, nhưng vì khách bộ hành vừa trông thấy từ xa đã vội tránh đường nhường lối nên cuộc hành trình không gặp trở ngại gì. Trời đã quá trưa … Thấy mặt trời tỏa ánh nắng chói chang, Giang Thừa Phong cho đoàn xa giá tạm thời dừng lại nghỉ ngơi trong một khu rừng râm mát bên vệ đường. Trong lúc Trương, Diệp nhị vị tướng quân lo bố trí việc bảo vệ, chàng nắm tay Anh nhi, cùng Lý Nhược Hồng thả bước đi dạo, vừa đi vừa nói chuyện cho thư giãn tinh thần. Anh nhi lúc nào cũng vui vẻ, líu lo ríu rít như chim non, rất đáng yêu. Sự có mặt của Anh nhi khiến cho khoảng cách giữa Giang Thừa Phong và Lý Nhược Hồng như thêm gần hơn. Đang thả bước chậm rãi, Giang Thừa Phong bỗng nhiên dừng chân đứng lại, ngưng thần lắng nghe. Cả Anh nhi và Lý Nhược Hồng đều rất ngạc nhiên, nhưng vẫn là Anh nhi lên tiếng trước : - Phụ vương. Có chuyện gì thế ạ ? Giang Thừa Phong nói : - Phía trước dường như có biến. Nhưng chưa rõ chuyện gì. Đoạn chàng quay nhìn về phía toán thị vệ, truyền lệnh : - Trương tướng quân. Phía trước dường như có biến. Tướng quân hãy đi xem thử đó là chuyện gì. Vũ Uy tướng quân Trương Cát cung kính vâng dạ, động thân đi ngay. Giang Thừa Phong cũng không đi dạo nữa. Chỉ chừng nửa khắc sau, mọi người chợt nghe thấy những tiếng vó ngựa lộp cộp phi đến. Nghe tiếng thì dường như có đến hơn mười thớt ngựa. Giang Thừa Phong thoáng mỉm cười, trong khi Lý Nhược Hồng lo lắng nói : - Bọn chúng lại rần rộ kéo đến đây. Vậy chẳng lẽ Trương tướng quân đã thất thủ rồi sao ? Giang Thừa Phong cười nói : - Thanh âm bình hòa không ẩn chứa sát khí. Đó chính là Trương tướng quân đang trở lại đấy. Lý Nhược Hồng có vẻ không tin. Nhưng chỉ trong chốc lát, đã thấy Trương tướng quân trở về, dẫn theo một đoàn người ngựa. Lý Nhược Hồng đưa tay dụi mắt, dường như không dám tin vào mắt mình. Nàng rất kinh ngạc khi nhìn thấy Vân Tuyết Nghi đang đi bên cạnh Trương Cát. Tại sao nàng ta lại có mặt ở đây. Và điều đáng ngạc nhiên hơn cả là đoàn người ngựa đi phía sau. Các kỵ sĩ đều ngồi sửng trên yên như tượng gỗ, trông có vẻ như đã bị điểm huyệt. Vân Tuyết Nghi vừa nhìn thấy Giang Thừa Phong là đã vội phóng khỏi yên ngựa xuống đất, chạy bay đến ôm chầm lấy chàng, òa lên khóc nức nở. Chàng không rõ sự tình, đành âu yếm vỗ về, an ủi : - Vân muội. Có chuyện gì thì hãy nói cho tiểu huynh biết. Tiểu huynh sẽ thu xếp giúp cho. Đừng khóc nữa mà. Vân Tuyết Nghi nghẹn ngào nói : - Ca ca. Tiểu muội … Tiểu muội đi tìm ca ca khó nhọc quá. Giang Thừa Phong dịu dàng nói : - Thì hiền muội đã gặp được tiểu huynh rồi. Thôi đừng khóc nữa, có chuyện gì thì hãy nói cho tiểu huynh nghe với. Anh nhi lúc đó đang đứng bên cạnh, cũng nói : - Vân cô cô. Cô cô đừng khóc nữa. Người lớn không được khóc. Cô cô mà khóc là xấu lắm đó. Giang Thừa Phong bật cười xòa, nói : - Anh nhi nói phải đó. Hiền muội đừng khóc nữa. Vân Tuyết Nghi đỏ mặt ngượng ngùng, cố gạt đôi dòng lệ, nhưng vẫn úp mặt vào ngực Giang Thừa Phong mà nức nở. Lại nói Vũ Uy tướng quân Trương Cát sau khi phân phó đám người bị điểm huyệt kia cho bọn thủ hạ giải quyết xong đâu vào đấy rồi, liền tiến đến trước Giang Thừa Phong, cung kính nói : - Trình vương thượng. Hạ chức phụng vương mệnh đi điều tra liền phát hiện bọn tặc nhân kia đang truy đuổi Vân công chúa. Còn nguyên nhân vì đâu thì hạ chức chưa kịp điều tra. Giang Thừa Phong khẽ gật đầu nói : - Được rồi. Tướng quân hãy đi lấy khẩu cung bọn tặc nhân kia xem bọn chúng thuộc phe nào ? Trương Cát kính cẩn vâng dạ, cáo lui.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương