Vu Quân Ly Tuyết

Chương 13



Kể từ ngày hôm ấy, mối quan hệ của ta và Tư Đế có chút thay đổi, là kiểu… không được bình thường cho lắm. Đồ đạc của hắn dường như đã dọn hết tới chỗ của ta, ba năm ở riêng nay tự nhiên ở chung với hắn khiến ta có chút không quen

Tuy ta và hắn đã là phu thê, cơ mà mỗi lần nghĩ tới cảnh chung giường với hắn, ta vẫn là mặt đỏ tim đập. Tiết tháng giêng có chút se lạnh, mưa xuân bắt đầu rơi trên ngói đỏ Đông cung

“ Ly Tuyết”

“ Hửm?”

Tư Đế bước từ ngoài trở vào, y phục hắn có dính vài giọt mưa, hắn ngay lập tức sà vào lòng ta như đứa trẻ con mới lớn nũng nịu với mẫu thân. Ta mỉm cười đưa ta phủi đi những giọt nước mưa trên y phục của hắn

“ Mấy ngày nữa là tới lễ hội mùa xuân, trong cung sẽ tổ chức yên tiệc. Ta sợ rằng Thập Tam hoàng tử sẽ lại gây chuyện, gần đây ta không thấy hắn ra ngoài”

Ta còn chưa kịp đáp lời hắn, Tư Đế đã phủ lên môi ta một nụ hôn. Tên thái tử này từ ngày có thể hôn ta, thì hắn dường như coi việc hôn ta trở thành việc ăn cơm vậy! Ta đẩy hắn ra, lại quay mặt đi nơi khác

“ Không phải chàng nên lo lắng cho yến tiệc mùa xuân hay sao. Hay ta cùng chàng ra ngoài một chút nhé?”

“ Vậy ta đưa nàng tới một nơi”

Hắn mặc kệ ngoài trời vẫn còn mưa, kéo ta xuất cung tới thảo nguyên gần ngoại thành. Nơi này nếu như không mưa thì chắc chắn khung cảnh sẽ cực kì nên thơ, hắn kéo ta chạy vào một gốc cây lớn, ở giữa gốc cây gần như bị khoét rỗng

Ta và hắn ngồi trò chuyện ở đó, lại ngắm khung cảnh bên ngoài, lúc này có tiếng người đi đến, ta vừa muốn nhìn ra ngoài. Tư Đế lập tức kéo ta vào lòng rồi bịt chặt miệng ta: “ Thập Tam hoàng tử”

Ta hướng mắt ra bên ngoài, quả nhiên bắt gặp một đoàn quân cưỡi ngựa, mà người đi đầu không ai khác là Nghiêm Minh Hạo. Hắn cùng đám quân lính kia vòng qua gốc cây mà ta và Tư Đế đang đứng, hại ta thở cũng không dám thở mạnh.

Sau khi đám người bọn họ đi qua, ta cùng hắn mới bước ra khỏi gốc cây kia. Tư Đế sắc mặt đầy nghiêm trọng: “ Hắn ra ngoài sao lại mang nhiều quân lính như vậy”

Ta cùng hắn bí mật bám theo Nghiêm Minh Hạo, tới một ngôi nhà trông sơ sài. Nghiêm Minh Hạo cùng đám quân binh kia đi vào bên trong. Ta tuy không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng qua sắc mặt của Tư Đế thì thấy đây cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.

“ Đi thôi, chúng ta quay về hoàng cung, ta cùng Dương thị vệ sẽ tới đây sau”

Nội tâm ta có chút lo lắng, nửa đêm hôm ấy ta lơ mơ tỉnh giấc, quay sang bên cạnh thì đã không thấy tên cẩu tử nằm cạnh mình đâu, ta mới giật mình tỉnh táo trở lại. Ta biết hắn cùng Dương thị vệ đã tới nơi mà lúc chiều ta và hắn nhìn thấy Nghiêm Minh Hạo ở đó

Vốn muốn đi ngủ tiếp, nhưng mà bản thân trong lòng tràn ngập lo lắng, ta đành đi chép kinh, chép đến lúc tờ mờ sáng mới thấy hắn quay về tẩm cung. Trông sắc mặt có vẻ không mấy khả quan.

Hắn nhìn thấy ta đang ngồi chép kinh thì ngạc nhiên: “ Nàng dậy từ lúc nào thế?”

“ Sau khi chàng đi”

Hắn liền tiến tới kéo cây bút ra khỏi tay ta, gác lên nghiên mực sau đó bế ta lên: “ Được rồi nàng đừng chép nữa, quay lại giường ngủ tiếp đi”

“ Chàng thả ta xuống, ta không muốn ngủ đâu”

Mặc kệ cho ta phản kháng, hắn vẫn cố gắng ép ta đi ngủ. Mấy ngày sau diễn ra yến tiệc mùa xuân, ta sửa soạn qua rồi cùng Tư Đế tới yến tiệc tham dự. Được nửa chừng, Tư Đế đang ở cạnh ta lại biến đi đâu mất

“ Thái Tử phi…”

Ta loanh quanh kiếm Tư Đế một hồi thì có nữ nhân nào đó va phải ta, khiến cả ta và nàng ấy đều ngã ra đất. Nàng ấy đứng dậy rồi vội vàng đỡ ta lên

“ Thái Tử phi, người có sao không”

Trúc Y ở bên cạnh ta không ngừng lo lắng mà hỏi, ta ra hiệu không sao rồi quay lại nhìn nữ nhân kia. Khi ta đưa mắt nhìn nàng ta, một thân y phục thướt tha, gương mặt của nàng ta kiều diễm như lê hoa vọng nguyệt.

“ Nàng là tiểu thư nhà nào?”

“ Thần là đích nữ Thuần phủ, tên là Thuần Giang Châu”

Ta nhìn kĩ gương mặt ấy của nàng ta, còn chưa kịp mở miệng hỏi chuyện thì Nhị Hoàng tử từ đâu xuất hiện: “ Giang Châu, nãy giờ nàng…”. Nghiêm Triết Duẫn còn chưa hết câu, lúc này nhìn thấy ta liền ngập ngừng

“ Thái Tử phi, muội và muội ấy quen biết nhau sao?”

“ Cũng coi như là muội có quen biết, người của huynh à? Vậy giao lại cho huynh nhé, ta đi tìm Thái Tử gia”

Nhìn ánh mắt của Nhị Hoàng tử, rõ ràng là có tình ý với nữ nhân kia, nên ta cũng không muốn làm phiền bọn họ, ta vẫn là phải đi tìm Tư Đế trước rồi đem buộc hắn lại. Chẳng biết lại chạy đi đâu rồi.

Bản thân ta còn chưa đi được bao xa, phía sau lưng truyền đến tiếng kêu thê thảm, ta vội quay lại, mấy vũ cơ từ trên khán đài tự bao giờ đã rút kiếm quay đầu lao tới chỗ của Hoàng đế, tiếp sau đó là những tiếng hộ giá gấp rút

Lúc này yến tiệc đã loạn cào cào lên, còn ta thì vẫn chẳng thấy bóng dáng của Tư Đế ở đâu cả. Ta mặc kệ Trúc Y ở bên cạnh khuyên can, một thân lao thẳng về phía trước.

Ta chạy lên giữa đám đông, lúc này Tư Đế hộ giá hoàng thượng an toàn giữa vòng vây, một mình hắn cùng phụ thân ta ở giữa đám thích khách giao đấu. Ta lo lắng chạy lại. Lúc này một mũi tên lao tới phía ta, khiến ta không kịp trở tay

“ Thái Tử phi, cẩn thận”

Giang Châu từ đâu chạy tới kéo lấy ta, giúp ta thoát một kiếp nạn, ta còn chưa kịp cảm ơn nàng ấy một tiếng thì có một vũ cơ tay cầm trường kiếm lao về phía chúng ta. Suy cho cùng ta cũng là con gái của Trấn Bắc Tướng quân, cầm kỳ thi họa có thể không giỏi, nhưng mà chắc chắn võ công phải biết

Vì thế, ta nhanh chóng đoạt được trường kiếm từ tay nàng vũ cơ kia, rồi thuận thế cùng Thuần tiểu thư rút về nơi an toàn.

Khi tất cả mọi thứ xong xuôi, ta từ trong vòng vây của các cấm vệ quân chạy ra ngoài, lúc này nhìn thấy phụ thân ta, người quay vào trong bẩm báo với Hoàng Đế

“ Tất cả vũ cơ ở đây đều là người đã được huấn luyện võ công rất cao cường, Thái tử và Nhị hoàng tử đang cùng truy binh đuổi theo”
Chương trước Chương tiếp
Loading...