Vũ Vương

Chương 44: Ngự khí​



- Có thể là bởi vì pháp lực của ta rất mạnh.

Đương nhiên Mộ Hàn biết rõ là bởi vì "Tử Ngọc Sinh Yên Quyết" cả, nhưng bí mật này hắn không thể tiết lộ cho kẻ nào biết, chỉ có thể lập lờ nước đôi.

- Ah?

Mộ Thanh Long đúng lúc này duỗi ngón tay ra cho một tia pháp lực vào mi tâm của Mộ Hàn. Nháy mắt qua đi, Mộ Thanh Long kinh hô thành tiếng:

- Cái này... Cái này xảy ra chuyện gì? Mới qua một thời gian mà pháp lực của ngươi trở nên nồng đậm như vậy, khó trách ngươi có thể luyện chế đạo khí thấp phẩm vào lúc này.

- Chẳng lẽ pháp lực vô thuộc tính thần kỳ như vậy?

- Mộ Hàn, ngươi là thiên tài đạo khí ưu tú nhất mà lão phu từng thấy đấy.

- Trong tâm cung của ngươi có thể diễn sinh pháp lực so sánh với Đạo Văn Sư không đáng nhắc tới, nhưng nếu bàn về pháp lực nồng đậm, mặc dù là cao phẩm Đạo Văn Sư cũng kém ngươi. Hơn nữa tâm cung của ngươi là tâm cung phát triển, khi tâm cung khuếch trương thì dung lượng pháp lực và nồng độ cũng tăng lên không ít.

Mộ Thanh Long càng ngày càng kích động, nói xong lời cuối cùng, đã nhịn không được đứng lên rồi, hắn đi tới đi lui trong lầu hai Thanh Long Các mấy vòng, trên mặt hiện ra thần sắc đỏ ửng.

Nhìn thấy bộ dạn này của hắn, Mộ Hàn cùng Vân Phiêu Phiêu hai mắt nhìn nhau.

- Sư phó!

Vân Phiêu Phiêu không nhịn được duyên dáng kêu một tiếng.

Nghe được nàng kêu, Mộ Hàn lập tức hiểu được Mộ Thanh Long cùng Vân Phiêu Phiêu có quan hệ sư đồ, trách không được lại xuất hiện ở đây.

Giờ phút này Mộ Thanh Long như giật mình tỉnh mộng, hơi có chút xấu hổ pha trò, tiếp tục bước đi thong thả bên cạnh "Thần Hấp Mặc Ngọc", nhưng mà lông mày của hắn nhíu lại, trên mặt cũng dần dần bao phủ thần sắc nặng nề, dường như đang suy nghĩ chuyện trọng yếu nào đó.

Mộ Hàn cùng Vân Phiêu Phiêu nhìn nhau, cũng không có lên tiếng, trong lầu các lập tức chỉ còn tiếng bước chân của Mộ Thanh Long vang lên.

- Mộ Hàn, ngươi có nguyện đi theo lão phu chính thức học tập đạo văn không?

Sau nửa ngày qua đi, đột nhiên Mộ Thanh Long dừng bước lại, hai mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Mộ Hàn.

- Chính thức học tập?

Mộ Hàn sững sờ, hắn biết rõ Mộ Thanh Long có ý gì.

Lần trước Mộ Thanh Long chỉ tâm huyết dâng trào mà thôi, mới truyền thụ hắn những tri thức trụ cột liên quan tới đạo văn, nhưng mà hiện tại Mộ Thanh Long đã muốn nhận hắn làm đồ đệ. Có thể được một cường giả Vũ Hóa Cảnh còn là cao phẩm Đạo Văn Sư thu làm đệ tử, tuyệt đối là chuyện tu sĩ khác tha thiết ước mơ.

Vân Phiêu Phiêu cũng hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Mộ Thanh Long, càng không ngừng nhìn qua Mộ Hàn, xem hắn trả lời thế nào.

Đây chính là thiên đại kỳ ngộ!

Mộ Hàn cho dù trấn định như thế nào, lúc này trái tim của hắn không tự chủ mà đập mạnh lên. Đạo Tiên Lâu là thế lực lớn trải rộng ra khắp Thái Huyền Thiên Vực, so sánh với nó thì Liệt Sơn Thành Mộ gia không đáng giá nhắc tới, nếu như có thể trở thành đệ tử Mộ Thanh Long, an toàn của hắn được bảo đảm.

Bờ môi khẽ nhúc nhích, Mộ Hàn lập tức muốn một lời đáp ứng.

Nhưng mà lời vừa ra khỏi miệng thì Mộ Hàn nóng lên, ý nghĩ thanh tỉnh lại, một khi trở thành đệ tử của Mộ Thanh Long thì tu luyện của hắn hoàn toàn đặt trước mặt của Mộ Thanh Long rồi.

Bởi như vậy bí mật của mình không thể bảo trì được, sẽ bại lộ.

Lúc tu luyện thời gian càng dài, Mộ Hàn càng vững tin "Tử Ngọc Sinh Yên Quyết" tuyệt đối sẽ không thua kém gì công pháp siêu phẩm, thậm chí còn có thể là công pháp thánh phẩm.

Trong Thái Huyền Thiên Vực này công pháp siêu phẩm càng ít, huống chi là thánh phẩm.

Bí mật này nếu bị tiết lộ ra ngoài, vô số thế lực lớn sẽ sinh ra lòng ngấp nghé "Tử Ngọc Sinh Yên Quyết", mà hắn sẽ biến thành cặn bã trong cặn bã.

- Thanh Long tiền bối, ta ưa thích tu luyện một mình.

Mấy giây qua đi, Mộ Hàn rốt cục áy náy mở miệng, trong nội tâm cũng có chút tiếc nuối, đây là cơ hội vạn kim khó cầu, xem như mình vô duyên.

- Cái gì?

Mộ Thanh Long cùng Vân Phiêu Phiêu cơ hồ đồng thời mở to mắt, trợn mắt há hốc mồm.

Vân Phiêu Phiêu khó có thể tin được nhìn qua Mộ Hàn:

- Mộ Hàn, ngươi có phải bị hồ đồ không, ngươi có biết sư phụ của ta chính là cao phẩm Đạo Văn Sư, vô số người muốn bái sư phụ làm thầy nhưng bị cự tuyệt cả đấy. Ngươi thì tốt rồi, sư phụ ta chủ động muốn nhận ngươi làm đệ tử, ngươi... Ngươi vậy mà...

- Tiểu gia hỏa, ngươi có hiểu rõ ràng?

Mộ Thanh Long nghiêm tục nhìn chằm chằm vào Mộ Hàn, trong lòng cũng cũng có chút không tưởng tượng nổi, cả đời này hắn cũng suy nghĩ mình chỉ thu một đồ đệ kế thừa y bát, vừa định thu thêm Mộ Hàn là đệ tử thứ hai, thật không nghĩ tới lại bị người ta cự tuyệt trực tiếp như vậy.

- Thanh Long tiền bối, ta hiểu rõ ràng.

Mộ Hàn gật gật đầu.

- Mộ Hàn, ngươi...

Vân Phiêu Phiêu còn muốn khuyên nữa, Mộ Thanh Long lại khoát khoát tay, cực kỳ tiếc hận thở dài:

- Bỏ đi, người có chí riêng, không thể cưỡng cầu. Tiểu gia hỏa, cho dù ngươi không có bái sư, về sau có vấn đề gì trên đạo văn thì ngươi cứ tới Đạo Tiên Lâu tìm ta. Ngươi phải biết rằng Đạo Văn Sư không chỉ dùng để luyện chế đạo khí, trong cảnh giới cang nhau thì Đạo Văn Sư cho tới bây giờ đều là tu sĩ cường đại nhất.

- Đa tạ tiền bối.

"..."

Thẳng tới chạng vạng tối, Mộ Hàn mới từ trong ánh mắt và thở dài tiếc hận của Mộ Thanh Long cùng Vân Phiêu Phiêu đi ra khỏi Thanh Long Các. Lần này tuy nói bỏ qua một kỳ ngộ lớn, nhưng mà Mộ Hàn cũng thu hoạch rất nhiều, mới qua nửa ngày mà Mộ Thanh Long giảng giải cho hắn nghe diệu dụng của đạo văn và các phương pháp khác.

Chuyện này khiến Mộ Hàn có cảm giác thể hồ quán đỉnh, giống như nhìn thấy thiên địa to lớn.

Dựa theo Mộ Thanh Long nói, pháp lực cùng đạo văn trừ dùng để luyện chế đạo khí ra, cũng có thể dùng để tấn công địch nhân. Đối với những Đạo Văn Sư phi thường lợi hại mà nói, mặc dù là cách xa mấy trăm dặm cũng có thể dễ dàng dánh chết địch nhân.

Thủ đoạn kỳ diệu như vậy Mộ Hàn chỉ xem qua trong các tiểu thuyết kiếm hiệp mà thôi, không nghĩ tới trong Thái Huyền Thiên Vực này lại tồn tại chân thật. Nhưng mà muốn đạt tới cảnh giới này đầu tiên phải khiến đạo khí triệt để dung nhập với bản thân, lúc này mới có thể dùng đạo khí giết địch.

Sau khi quay lại chỗ này Mộ Hàn không nhịn được bắt đầu nếm thử.

Hai tay nắm chặc dao găm sắc bén, Mộ Hàn vận chuyển "Lôi Cực Âm Cương ", pháp lực tiến vào tâm cung như thủy triều, hội tụ vào trong lòng bàn tay. Đã bị pháp lực kích phát, tron dao găm tỏa ra hào quang sáng ngời, con dao găm này cũng hiển hóa hào quang lạnh thấu xương.

Rất nhanh, Mộ Hàn nhắm hai mắt lại, tâm thần hoàn toàn đắm chìm vào trong đó, đạo văn trong con dao găm bày ra ngoài, trong đầu Mộ Hàn hình thành văn phổ nguyên vẹn.

Ý niệm của Mộ Hàn khẽ nhúc nhích, đạo vân dung nhập vào pháp lực của hắn.

Lập tức tầng hào quang bên ngoài của dao găm bắt đầu ảm đạm xuống, bỗng nhiên sáng ngời, giống như bóng đèn tỏa sáng.
Chương trước Chương tiếp
Loading...