Vương Gia Bá Đạo Quá Yêu Vương Phi

Chương 18



Tô Khả Nhi đang cất đồ cần thiết vào trong người thì nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa, cô giật mình vội vàng thu dọn lại giường cho ngay ngắn, bước tới trước bàn rồi mới lên tiếng: "Vào đi."

Bước vào là nha hoàn Tiểu Mai thường hay hầu hạ cô, Tiểu Mai bưng đĩa bánh ngọt bước đến nói nhỏ:"Tô tiểu thư, quản gia lo lắng tiểu thư thấy khó chịu trong phủ nên đặc biệt dặn nhà bếp làm bánh ngọt cho tiểu thư, mời tiểu thư thưởng thức."

Để Tiểu Mai không nhận ra ý định chạy trốn của mình, Tô Khả Nhi nhìn đĩa bánh trên bàn tỏ vẻ rất hài lòng, cười nói: "Quản gia thật có lòng, Tiểu Mai, cô cũng dùng đi."

"Tiểu Mai chỉ là nô tỳ, nào có tư cách hưởng dụng? Mời Tiểu thư dùng, Tiểu Mai xin ra ngoài." Tiểu Mai lui ra.

Tô Khả Nhi nhìn cho đến khi bóng Tiểu Mai khuất hẳn, đột nhiên trong đầu nảy ra một phương pháp bỏ trốn. Đúng rồi! Tiểu Mai là hạ nhân nên không được đi cửa lớn, như vậy trong vương phủ nhất định có cửa sau, tất nhiên thủ vệ sẽ ở cửa lớn, còn cửa sau chắc không có ai đâu! Mặc kệ có người hay không, trước tiên phải dò xét đã, nghĩ xong, Tô Khả Nhi lập tức đứng lên, đi về phía nhà bếp, theo lý mà nói, nhất định ở nhà bếp có cửa sau.

Tô Khả Nhi bước vào Thiện thực viện, đưa mắt nhìn xunh quanh để tìm cửa ra vào, nhà bếp của Vương phủ không giống nhà bình thường, có năm gian phòng chứa đồ, lúc này vào buổi chiều, tại nhà bếp có mười mấy hạ nhân đang bận rộn quét tước vệ sinh, thấy Tô Khả Nhi đi vào, ai cũng cung kính chào Tô tiểu thư, cũng may là những người này không nhiều chuyện bước đến hỏi, mà người nào cũng tập trung vào làm việc của mình, Tô Khả Nhi vừa mới đi qua một hành lang, đột nhiên nghe thấy có giọng nói trách cứ: "Tay chân nhẹ nhàng thôi...Đây là bộ trà mới, nếu như lỡ làm vỡ, các ngươi không đền nổi đâu."

Tô Khả Nhi tìm về nơi có tiếng nói, thấy cách đó mười mét có một cánh cửa nhỏ, có hạ nhân đang cẩn trọng mang bộ trà bước vào, Tô Khả Nhi thấy cửa mở, trong lòng vui sướng, đoán rằng cửa đó nhất định thông ra bên ngoài vương phủ, hơn nữa, ở cửa đó thật sự là không có thủ vệ, oa, tên Tiêu Thương nhất định không ngờ Tô Khả Nhi lại có thể chuồn êm từ cửa sau!

Tô Khả Nhi thấy hai hạ nhân có vẻ lo lắng, cô cười cười: "Không có gì đâu không có gì đâu, các người cứ mang đi! Ta được lệnh đến xem xét thôi."

Trong đó có một người đàn ông trung niên cười gật đầu với Tô Khả Nhi, sau đó thay đổi sắc mặt giục hạ nhân kia nhanh chóng mang bộ trà bước vào một gian phòng, Tô Khả Nhi thấy xung quanh không có ai, lúc này không tranh thủ thì đợi đến bao giờ? Nghĩ xong, cô lách người đi ra ngoài, nhưng lại không biết lúc đó quản gia đang đến kiểm tra bộ trà nhìn thấy, ông ta hoảng hốt, lập tức xoay người chạy vào trong phủ.

Trong thư phòng, Tiêu Thương đang tiễn Tề Hậu gia, lúc nghe được tin tức này, khuôn mặt tuấn tú đang ôn nhã sầm xuống, giận giữ chau mày lại, quát lên: "Lập tức phái người đi mang nàng ta về vương phủ cho ta."

'Vâng." Quản gia cụp mắt xuống, tâm trạng lo lắng, cũng lo lắng cho Tô Khả Nhi đang bỏ trốn, tuy rằng đồng tình với Tô Khả Nhi nhưng thân làm quản gia, ông ta cũng không thể phản bội chủ tử của mình, quản gia lập tức điều động cẩm y vệ tại vương phủ bắt đầu đi tìm kiếm Tô Khả Nhi.

Tô Khả Nhi từ cửa sau đi ra ngoài, thở phào nhẽ nhõm, sau đó bạo gan quay đầu lại lườm phủ trì to lớn của Tiêu Thương, đắc ý trong lòng, nghĩ thầm, Tiêu Thương ơi là Tiêu Thương, anh thân là Vương gia cũng không có tư cách làm chủ hôn sự của tôi! Giữa lúc Tô Khả Nhi còn đang vui sướng với thắng lợi bỏ trốn của mình thì cách đó không xa có tiếng bước chân, cô ngẩn ra, quay đầu lại, chỉ thấy ba cẩm y vệ đang đi tới, Tô Khả Nhi khiếp sợ mở to hai mắt, trong lòng kêu thầm không ổn rồi, song song với điều đó, cô nhấc chân lên chạy.

'Tô cô nương, đứng lại." Đằng sau, cẩm y vệ đuổi theo.

Tô Khả Nhi cũng không ngờ nhanh như vậy đã bị phát hiện rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn quýnh lên, chỉ thấy ba cẩm y vệ vẫn đang đuổi theo, hơn nữa khoảng cách càng gần, tâm trạng Tô Khả Nhi hoảng hốt, càng cố chạy thật nhanh, Tô Khả Nhi như con bướm nhỏ luồn lách qua người trên đường, di chuyển thật nhanh, nhưng người trên đường lại không ngăn được tầm nhìn của cẩm y vệ, vì Tô Khả Nhi mặc trang phục màu xanh, đặc biệt dễ chú ý.

Tô Khả Nhi thấy mình bị chú ý thì càng luống cuống, nếu như mình bị bắt trở lại để lập gia đình, chẳng khác gì giết cô đi, đang lúc không biết làm thế nào thì cô thấy một chiếc xe ngựa đỗ ở quán trà bên cạnh, trong lòng Tô Khả Nhi sáng bừng, lập tức chạy về hướng đó, nhìn trên xe ngựa không có người, cô không chút do dự mà vén rèm lên chui vào đó.

Phía sau cẩm y vệ vẫn đuổi theo, chớp mắt đã mất bóng dáng của Tô Khả Nhi, ánh mắt của cẩm y vệ nhìn vào chiếc xe ngựa, đúng lúc một cẩm y vệ đang định hất rèm lên để kiểm tra, một tiếng quát vang lên: "To gan, các ngươi là ai mà dám làm loạn ở đây?"

Cẩm y vệ bị tiếng quát làm cho giật mình, rụt tay lại, quay đầu lại nhìn, thấy đó là một bóng dáng cao quý đang đứng ở trước trà lâu, liền giật mình, tất cả cúi đầu hô: "Mạc tướng quân."

Mạc Dạ Ly gật đầu, nhíu mày lại: "Các ngươi có việc?"

'Bẩm tướng quân, chúng ta thay Vương gia tìm kiếm Tô cô nương, chúng ta hoài nghi vị cô nương này đang trốn trong xe ngựa của Tướng quân." Cẩm y vệ thành thực bẩm báo.

"Làm càn, nói vậy các ngươi nghi ngờ tướng quân chúng ta giấu vị Tô cô nương kia?" Phương An quát lên, hắn luôn nóng nảy như vậy, vừa từ trong quán trà đi ra, thấy có nhiều người làm loạn ở xe ngựa, hắn liền nổi giận ngay.

Mạc Dạ Ly đưa ánh mắt trách móc về phía Phương An, rồi thản nhiên nói: "Không được vô lễ." Nói xong, hắn chắp tay đi tới bên xe ngựa, đưa ngón tay thon dài vén nhẹ rèm lên, đôi mắt thâm sâu của hắn bắt gặp khuôn mặt nhỏ nhắn hốt hoảng ngoài ý muốn, chỉ thấy trong xe ngựa, Tô Khả Nhi đang trốn ở bên trong, đưa mắt cầu cứu hắn, thì thầm: "Đừng nói tôi ở đây...đừng nói...tôi xin anh..." Hai tay cô còn chắp lại vái hắn.

Tô Khả Nhi thấy khuôn mặt phong nhã đột nhiên xuất hiện bên ngoài tấm rèm, cô càng hoảng sợ, không ngờ mình tùy tiện lên một chiếc xe ngựa lại là của Mạc Da Ly, lúc này cô chẳng giữ hình tượng gì cả, chỉ biết thì thầm cầu khẩn anh ta giúp đỡ thôi!

Mạc Dạ Ly lạnh nhạt liếc nhìn Tô Khả Nhi rồi buông rèm xuống, đứng bên ngoài xe ngựa cất tiếng: "Trong xe ngựa không có người các ngươi cần tìm, các ngươi đi nơi khác tìm đi." Nói xong, hắn vén rèm bước vào xe ngựa, buông rèm xuống, rồi phân phó Phương An đánh xe ngựa đi.

Tô Khả Nhi nghe vậy liền thở phào, còn chưa kịp hoàn hồn đã thấy Mạc Dạ Ly bước vào, gương mặt tuấn tú quá gần gũi, Tô Khả Nhi thấy mình như bị lóa mắt, cô bị kích động đến nỗi gần như quên luôn bên ngoài xe ngựa còn có ba cẩm y vệ.

Thấy xe ngựa đã đi, trên mặt ba cẩm y vệ đều lộ vẻ nghi ngờ, họ biết, Tô Khả Nhi rõ ràng là ở trong xe ngựa, nhưng vì sao Mạc Dạ Ly tướng quân lại nói không có ai? Bọn họ làm sao về ăn nói với Vương gia đây? Mà bọn họ lại không muốn đắc tội với cả hai.
Chương trước Chương tiếp
Loading...