Vương Gia Cực Sủng Thần Y Vương Phi

Chương 13: Đánh bạc (3)



Lục Hoàng Ca cẩn thận quan sát người trước mặt. Một thân hắc y, bên người phát ra một luồn tức khí cao quý mà kiêu ngạo. Điều này hắn chỉ nhận thấy trên người người kia.

Cẩn thận dò xét Lục Hoàng Ca phát hiện người này không có một chút nội lực nào. Nhíu mày không hiểu . Hắn đang ngồi trên bàn viện tính toán sổ sách liền có người đập cửa nói là có kẻ đến đây chơi bạc tuy nhiên người này chưa chơi đã ra tay giết một mạng người. Mà nghe hạ nhân nói là ra tay rất nhanh tuyệt đối hiểm ác hắn mới vội chạy xuống đây.

Sòng bạc Tứ Quý này là của hắn. Nhưng hắn không muốn kết phiền phức giăng lên người. Liền lấy danh hiệu Đệ nhất đổ thuật ở lại sòng bạc Tứ Quý này.

“ Ngươi muốn đánh như thế nào ” Lục Hoàng Ca thấy người đối diện tư thế lấy im lặng làm chủ buộc lòng phải mở lời trước

“ Tùy ” Lời ngọc nhẹ nhàng thốt ra, lạnh đến cực hạn

Khóe miệng hơi giật giật. Lục Hoàng Ca nhìn tức khí của nàng không tự chủ mà nhớ tới người kia. Sao lại giống nhau đến như vậy. Không lẽ hắn còn có con riêng ở ngoài. Để hắn từ chiến trường trở về phải hảo hảo thu thập mới được ( =_= trí tưởng tượng người này hơi phong phú )

“ Vậy Đổ lớn nhỏ đi ” Lục Hoàng Ca khoát tay. Lát sau liền có hạ nhân bê một khay có sáu viên xúc xắc làm bằng phỉ thúy thượng hạng .

“ Các hạ muốn tính như thế nào ” Hắn cầm sáu viên xúc xắc lên nhìn Bạch Lung Nguyệt ý kiến. Phải nói hắn từ ‘ngươi’ chuyển thành xưng hô ‘các hạ’ chứng tỏ người này nhất định không tầm thường. Mặt khác hắn cho dù có mười lá gan. Không, phải nói là ngàn lá gan cũng không dám động vào nhi tử của người kia.=_=

Bạch Lung Nguyệt không thèm để ý vẻ mặt khó hiểu của hắn, cực kỳ kiệm lời “ Nhỏ ”

“ Được. Ta đổ trước” Lục Hoàng Ca không hề khách khí bắt đầu. Người khác không hiểu nhưng hắn hiểu rất rõ a. Nhỏ - người kia thắng. Lớn – hắn thắng. Quả nhiên mấy năm đi cùng với người kia cũng không uổng phí nga

Lục Hoàng Ca bắt đầu lắc xúc xắc. Nhưng viên xúc xắc như có sinh mạng liên tục di chuyển tạo ra những âm thanh thanh túy trong chén. Động tác vừa đẹp mắt vừa điêu luyện. Chỉ cần nhìn qua liền biết là người trong nghề.

Dân cờ bạc đứng xung quanh xem không ngại thở dài. Quả nhiên là cao thủ trong nghề có khác

Phịch một tiếng, trong mắt tràn ngập sự kiêu ngạo nhìn Bạch Lung Nguyệt. Trước sự trước kiến của mọi người, chén ngọc dần dần được mở ra. Sáu viên xúc xắc, mỗi viên một hạt đỏ như chu sa.

Nhất nhất nhất nhất nhất nhất

“ Quá lợi hại” Một vài người không nhịn được kinh hô. Phải nói danh hiệu Đệ nhất đổ thuật không phải ba hoa

Lục Hoàng Ca ném xúc xắc về phía Bạch Lung Nguyệt. Bạch Lung Nguyệt thuận tiện vươn tay bắt lấy động tác thập phần gọn gàng. Làm hắn có một tia tán thưởng “ Các hạ, mời ”

Bốn phía chỉ còn một mảnh ánh mắt thương cảm. Nàng cho dù là lão tiên gia cũng làm sao có thể thắng được Đệ nhất đổ thuật.

Tuy nhiên, Bạch Lung Nguyệt chính xác là lão tiên gia . Tay ngọc ném xúc xắc lên, đập bàn một cái, chén ngọc cũng như vậy mà bay lên. Khẽ vung tay, chén ngọc như nhận thức được hoàn toàn đem sáu viên xúc xắc thu lại úp trên bàn. Động tác so với Đệ nhất đổ thuật kia càng đẹp mắt hơn.

Bạch Lung Nguyệt không thèm để ý đến chén ngọc, hướng Lục Hoàng Ca chìa tay “ Tiền ”

Lục Hoàng Ca nhìn thấy động tác của nàng hơi giật mình. Đến khi định hình thì nàng đã hướng bản thân đòi tiền. Bật cười “ Các hạ chắc chắn”

“ Ngươi tự xem” Bạch Lung Nguyệt nói xong liền đi qua bàn tự rót một ly trà từ từ uống

Lục Hoàng Ca nhíu mày, nàng đây không phải là quá tự tin đi chứ. Bước chân nhanh chóng hướng tới chén ngọc kia. Dân cờ bạc bên dưới cũng nhao nhao. Không lẽ người lạ mặt kia có thể thắng đổ thuật vương.

Bạch Lung Nguyệt ngồi thưởng trà nhếch môi nhìn hắn đang từ từ mở chén
Chương trước Chương tiếp
Loading...