Vương Gia, Hãy Để Ta Bảo Vệ Ngươi

Chương 9-2



Chuyến du ngoạn bằng thuyền trên sông Thụy Khuê cuối cùng đành gác lại, đương lúc Hồ Hiểu Minh cùng Phụng Phi Vũ chuẩn bị bước xuống thuyền, một thuộc hạ của hắn liền xuất hiện bẩm báo gì đó. Khuôn mặt lạnh nhạt của Phụng Phi Vũ có chút bất ngờ lại xen lẫn một nét vui mừng hiếm thấy. Hồ Hiểu Minh đứng gần đó, chỉ vì một chút biến hóa nho nhỏ trên khuôn mặt luôn phủ sương mù kia mà khiến tim nàng nảy lên một cái.

Thì ra Phụng Phi Vũ cũng có một mặt nhu hòa, ôn nhuận như thế, ánh mắt không lạnh lẽo khó đoán mà trong veo như nước hồ thu, bên trong là muôn vàn ấm áp cùng nhu tình. Dù chỉ một thoáng biến hóa rất nhanh nhưng nàng vẫn kịp nhận ra. Chỉ biết bản thân mình đứng hóa đá nhìn hắn, nghe hắn nói mơ hồ gì đó rồi bất tri bất giác mà theo hắn hồi phủ. Nàng chậm rãi theo sau nhìn dáng đi có chút hấp tấp của hắn thì càng ngây ngẩn. Là chuyện gì, hay nói chính xác hơn là ai khiến hắn biến đổi như thế? Chắc chắn là một người nào đó vô cùng quan trọng.

Vừa nghĩ đến đây, trong đầu nàng liền hiện lên hình ảnh một nữ tử yểu điệu, khuôn mặt xinh đẹp ẩn hiện sau chiếc quạt lông vũ mềm mại, ánh mắt tràn ngập nụ cười. Hồ Hiểu Minh bất giác khẽ “À” lên một tiếng, nàng quên mất một việc, Định Vương vốn có một vị chính phi, nghe đồn rất được sủng ái, có lẽ chính là người đó.

“Hồ đệ, sao vậy?”

Phụng Phi Vũ đang sải từng bước dài hướng về phía phủ đệ thì chợt thấy không ổn, hắn liền dừng bước quay đầu lại nhìn, liền thấy Hồ Hiểu Minh đứng lơ ngơ ở mãi đằng sau, khuôn mặt có chút buồn bã khó hiểu. Hồ Hiểu Minh nghe gọi liền giật mình nhìn lên mới biết mình đã vô thức đứng lại, nàng chớp mắt định thần, thầm trách bản thân sao bỗng dưng ngơ ngơ ngác ngác một cách khó hiểu như thế, sau đó liền cười giả lả, sải từng bước dài đến cạnh Phụng Phi Vũ, le lưỡi rụt đầu.

“Đệ… ha ha… vừa nãy có cô nương rất xinh đẹp đi ngang nên…”

Phụng Phi Vũ nhướng mày nhìn khuôn mặt hơi đỏ hồng ở gần mình, bất giác đưa tay vỗ nhẹ lên đầu Hồ Hiểu Minh, đôi mắt phượng hơi nheo lại như cười như không trách khẽ.

“Tiểu tử này… Đi thôi.”

Về đến phủ đệ, Hồ Hiểu Minh định quay về tiểu viện của mình tự kiểm điểm bản thân thì đã bị Phụng Phi Vũ ngăn lại, ra lệnh cho nàng phải đi theo hắn gặp một người. Lòng nàng liền đánh thót lên một cái, rầu rĩ cúi đầu đi theo. Thực sự nàng đang không hiểu cảm giác của mình vào giờ phút này. Tại sao nàng lại thấy khó chịu không vui trong lòng? Chỉ là đi gặp một nữ nhân nào đó, chào hỏi xã giao vài câu thôi mà. Hơn nữa, bản tính nàng rất yêu cái đẹp, thấy gái đẹp nhiều khi còn thưởng thức hơn cả nam nhân nhìn mỹ nữ, nếu là nàng trước kia, chỉ cần nghe nói được gặp đệ nhất mỹ nhân Lạc Thiên quốc thì đã vui mừng hớn hở không thôi. Tại sao giờ phút này lại một mực buồn bã, đắn đo, chân bước mà như đeo chì, càng đến gần cửa thư phòng, tâm trạng lại càng tệ hại vô cùng.

Hồ Hiểu Minh cúi đầu bước đi, mãi chìm đắm trong dòng suy nghĩ vẩn vơ nên không để ý đến người đang đi qua đi lại một cách sốt ruột trong thư phòng. Người đó vừa thấy Phụng Phi Vũ bước vào, khuôn mặt căng thẳng có chút hồi hộp liền giãn ra, vui mừng hớn hở thốt lên.

“Vũ Nhi!”

“Hoàng huynh!”

Hồ Hiểu Minh đi chậm, bước vào sau, đầu cúi thấp, tai vọng lại rất rõ ràng tiếng gọi trầm thấp của một nam nhân nào đó, bản thân lại mãi suy nghĩ nên không để ý, trong đầu vẫn một mực nghĩ về một vị mỹ nhân khuynh thành yểu điệu thướt tha. Ôi cái tâm trạng chết tiệt từ trên trời rơi xuống này, nếu không phải có rất nhiều người ở quanh đây, có lẽ nàng đã giãy nãy lên mà la hét thật to, chỉ tay lên trời, hung hăng hỏi “Tại sao?”

“Hồ Hiểu Minh, này, ngươi bị sao thế?”

Tiếng nói quen thuộc của Mạc Kỳ Phong chẳng khác nào bom dội bên tai khiến nàng đang mãi gào thét giãy giụa trong lòng liền giật mình tỉnh mộng. Hồ Hiểu Minh chớp mắt nhìn bàn tay Mạc Kỳ Phong đang quơ loạn xạ trước mặt, len lén nuốt một ngụm nước miếng rồi ngẩng đầu nhìn hắn, cười ngượng.

“Ha ha… tiểu đệ mãi nghĩ…”

“Mãi nghĩ cái đầu ngươi, còn không mau quỳ xuống tham kiến hoàng thượng.”

Hai chữ Hoàng thượng như sét đánh ngang tai, ầm một tiếng khiến cái đầu đang mờ mịt của nàng như thanh tỉnh hẳn. Nàng ngây ngốc trợn mắt nhìn Mạc Kỳ Phong, lắp bắp.

“Hoàng… hoàng… hoàng thượng?”

Đôi mắt nhanh như chớp quét một lượt xung quanh, trong thư phòng rộng rãi trang nhã không có bất kỳ một mỹ nhân yểu điệu nào, chỉ có hai nam nhân lạ mặt đang đứng cạnh Phụng Phi Vũ. Một người có khuôn mặt nghiêm nghị lạnh như băng, đôi mắt sáng quắc đầy cảnh giác bắn về phía nàng dò xét. Một người mặc trường bào sa đen thêu hoa văn đơn giản bằng chỉ bạc, dáng vẻ hao hao giống Phụng Phi Vũ nhưng khuôn mặt không góc cạnh nam tính mà là thư sinh nho nhã, ánh mắt ấm áp như làn gió mùa xuân, đôi môi vẽ một đường cong duyên dáng tạo thành một nụ cười ôn nhu đầy thu hút. Nam nhân kia ôn nhuận như ngọc, đứng cạnh một Phụng Phi Vũ lạnh lùng khí khái lại không hề bị lấn át, mà ngược lại, phong thái đĩnh đạc hiên ngang, mỗi cử chỉ đều mang theo khí phách của bậc đế vương. Chính là Vân Thuận Đế Phụng Phi Thiên – đệ nhất mỹ nam trong mộng của hàng ngàn thiếu nữ tại Lạc Thiên quốc.

“Thảo dân tham kiến hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”

Hồ Hiểu Minh nhanh như chớp hiểu ra tình hình, vội vàng quỳ xuống hành lễ, lòng hung hăng mắng nhiếc bản thân nghĩ ngợi vớ vẩn. Một bàn tay thon dài chợt đưa ra đỡ nàng đứng dậy, Phụng Phi Thiên cười hiền lành.

“Ở đây không cần đa lễ. Ngươi chính là người trị độc cho Vũ Nhi?”

Cách xưng hô thân mật khi nói về huynh đệ của mình của Vân Thuận Đế đủ để người khác hiểu mối quan hệ mật thiết giữa họ như thế nào. Hồ Hiểu Minh cũng hiểu Vân Thuận Đế chính là muốn nhấn mạnh cho nàng rõ về tầm trọng của Phụng Phi Vũ đối với hắn, lặng lẽ đặt một gánh nặng lên vai nàng, buộc nàng phải toàn tâm toàn ý chữa trị cho hoàng đệ yêu quý của hắn. 

“Muôn tâu Hoàng thượng, chính là thảo dân.”

“Vũ Nhi của ta đành nhờ vào ngươi.”

“Thảo dân nguyện dốc hết sức lực.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...