Vương Gia! Ngươi Thật Bỉ Ổi

Chương 24: Nhìn lầm các ngươi



Edit: Thủy Lưu Ly

Thái tử sai người lấy nước nóng, bất chấp chuyện nam nữ khác biệt, tự mình ra tay cởi quần áo nàng. Chu Vô Tâm cũng không còn sức lực đâu mà quan tâm mấy chuyện này, trong lòng nàng thầm nghĩ có người cứu nàng thì đã tốt lắm rồi, cho nên cũng mặc kệ hắn. Nhưng dù hắn muốn cởi, thì máu thịt chỗ vết thương cũng đã dính chặt vào vải vóc, làm cách nào cũng không cởi ra được, chỉ có thể kéo ra từng chút, từng chút.

Thái tử một bên kéo, hai tay lại run rẩy. Từ cổ trở xuống, trên người nàng hầu như không có một nơi nào là lành lặn, tất cả đều là vết thương to nhỏ không giống nhau. Chứng tỏ chuyện nàng bị ngược đãi không phải là chuyện ngày một ngày hai.

Người chết, hắn đã gặp qua không ít, cũng từng giết rất nhiều người, thế nhưng không có người nào tác động mạnh tới hắn như vậy.

Hắn sờ được, trên thân thể nàng không có chỗ nào là có da có thịt, hoàn toàn có thể dùng hình ảnh ‘gầy trơ xương’ để hình dung.

Trong phòng có chong đèn, hơn nữa bọn nha hoàn đang chuẩn bị nước ấm, cho nên trong phòng có một tầng hơi nước nóng ấm lượn lờ, khiến người ta cảm thấy mơ màng.

Thái tử thấy nàng muốn ngủ quên, vội vàng gọi: “Cô nương, cô nương, ngươi tỉnh lại đi.”

Chu Vô Tâm bị hắn đánh thức, lầm bầm: “Ta, ta rất đói.”

Bàn tay đặt trên mặt nàng của Thái tử bỗng dưng run rẩy: “Ngươi chờ một chút.” Sau đó hắn vội vàng quay đầu nhìn người phía sau, lạnh lùng hạ lệnh: “Các ngươi đi chuẩn bị chút đồ ăn đến đây.”

Nói xong, lại xoay đầu nhìn Chu Vô Tâm: “Cô nương, ngươi chờ một lát, thức ăn sẽ lập tức tới ngay. Ngươi đừng ngủ, tuyệt đối không được ngủ. Ngươi có nghe thấy những gì ta nói không?”

Chu Vô Tâm bị hắn lắc qua lắc lại, không thể không gật đầu.

Thái tử không muốn cho nàng ngủ nên bắt đầu hỏi này nọ: “Ngươi là ai? Vì sao lại bị giam trong phòng chứa củi?”

“Ta? Ta là Chu Vô Tâm, cha ta nói ta đắc tội với quận chúa Ninh An, cho nên muốn để ta chết đói.”

“Vết thương trên người ngươi thì sao? Cũng do cha ngươi đánh?” Hỏi đến đây, giọng nói của hắn hơi run nhẹ.

“Ừ.”

Thái tử nghe xong, đang muốn nổi bão, thì một đứa nha hoàn đi tới, cẩn thận bẩm báo: “Thái tử điện hạ, nước nóng đã chuẩn bị xong.”

Thái tử gật đầu, nhịn xuống con tức trong ngực, ôm lấy nàng, trực tiếp bỏ vào trong nước, lúc này, hắn mới có thể cởi bỏ lớp áo cuối cùng trên người nàng ra.

Nói cho cùng thì Thái tử cũng là khách quý của Chu phủ, cho nên những hành động của hắn tất nhiên sẽ gây ra không ít sự chú ý. Dù Chu Hậu có bận rộn thế nào thì lúc này lão cũng không thể làm ngơ được.

Chu Hậu dặn dò mấy vị phu nhân ở lại tiếp đãi khách khứa, con lão thì dẫn người, chạy đến chỗ Thái tử.

Thái tử giúp nàng cọ rửa sơ, rồi nhẹ nhàng ôm nàng về giường. Đến khi nhìn rõ vết thương thê thảm không nỡ nhìn sau lưng nàng, mày hắn càng nhíu chặt. Bởi ngự y còn chưa tới, hắn lo lắng nếu mặc quần áo vào sẽ động chạm vào vết thương của nàng, khiến vết thương nặng hơn, cho nên, hắn chỉ có thể đặt nàng nằm sấp trên giường, dùng chăn nhẹ nhàng giữ ấm cho nàng. Tuy bây giờ là mùa hè, nhưng sức khỏe của nàng suy yếu như vậy, không thể không cẩn thận được.

Mà ngay cả nha hoàn bị Thái tử gọi đến hầu hạ, khi nhìn thoáng qua vết thương sau lưng Chu Vô Tâm cũng hoảng sợ, nhắm mắt lại không dám nhìn nữa.

Thái tử nghe tiếng Chu Hậu tới, hắn cắn răng nghiến lợi bước qua, rống giận: “Chu Hậu a Chu Hậu! Thân là thủ phủ đứng đầu Kinh thành, quốc gia gặp nạn thì ngươi quyên tiền xuất lực, trước mặt người khác làm đủ các loại việc thiện, khiến bách tính ai ai cũng nghĩ ngươi là một đại thiện nhân*. Nhưng sau lưng thì sao, không ngờ ngươi lại có thể ra tay độc ác như vậy với con gái mình!”

(*người chuyên làm việc thiện, mà còn là thường xuyên làm)

Ninh Hoàng thấy Thái tử phát hỏa, có chút không hiểu ra sao. Nàng ta không nhịn được mở miệng chấp vấn, nói ngày vui không nên cáu kỉnh, nhưng khi Thái tử chỉ người trong phòng cho nàng ta nhìn, nàng ta lập tức ngậm chặt miệng.

Mấy vị phu nhân của Chu Hậu có thể ngăn cản một nhóm người, nhưng lại không ngăn cản được hết, lúc này, ngoài cửa đã tụ tập không ít người, mà còn có xu hướng càng lúc càng tăng.

Giọng nói của Thái tử càng lớn: “Bên ngoài thì bày yến thiết đãi khác khứa, rượu thịt duề huề, còn trong này thì âm thầm bỏ đói con gái mình? Ngươi nhìn đi, nhìn xem trên người nàng có bao nhiêu cân thịt! Nàng còn không bằng mấy tên ăn mày ngoài phố nữa! Bổn cung vừa đi qua phòng bếp trong phủ người, không ngờ ngươi thà rằng ăn không hết thì ném đi chứ không cho con gái mình ăn. Rốt cuộc ngươi có tính người hay không!”

Ngày thường quan hệ của Ninh An và Chu Kỷ Lam không tệ, sau lại nghe Chu Kỷ Lam nói, thật ra người đánh Ninh An là tỷ tỷ ruột của Chu Kỷ Lam, cho nên hôm nay hắn mới đến đây, định dạy dỗ nàng một trận. Có điều sau khi gặp được nàng, lần đầu tiên hắn bùng phát cơn giận lớn như vậy. Không ai dám chọc vào ổ kiến lửa, cho nên đều im lặng đứng một bên xem náo nhiệt.

Mà lúc này, sắc mặt Chu Hậu lại lúc đỏ lúc trắng. Chu Kỷ Lam bị mọi người hấp dẫn đến đây, nàng ta rướn người, đến khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, cũng không nhịn được kêu lên thành tiếng.

Ninh Hoàng và Thái tử dù sao cũng cùng từ một bụng mẹ mà ra, cho nên tính tình tương đối giống nhau. Ninh Hoàng nhìn Chu Vô Tâm yếu ớt nằm trên giường, viền mắt lập tức đỏ ửng, không khỏi cầm tay Chu Vô Tâm, nhẹ giọng hỏi: “Vô Tâm muội muội, muội còn nhớ ta không? Ta là Ninh Hoàng tỷ tỷ.”

Chu Vô Tâm nhẹ nhéo lại tay nàng, ý bảo mình nhớ kỹ, nhưng trên thực thế Ninh Hoàng là củ hành tây nào, Chu Vô Tâm đâu có biết. Nàng bây giờ đang vô cùng chăm chú lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Ninh Hoàng dụi mắt một cái, đột nhiên lao ra ngoài: “Cha, sao người có thể đối xử với muội ấy như vậy!”

Thái tử nghiêng đầu qua chỗ khác hỏi Ninh Hoàng: “Muội quen biết nàng?”

“Quen biết. Lúc muội gả tới Chu phủ, có gặp qua muội ấy một lần. Nhưng lúc đó muội ấy lại bị người khác bắt nạt. Muội nhớ rõ, khi đó, muội ấy còn rất nhỏ, bây giờ thì đã thành một đại cô nương rồi.” Ninh Hoàng nói tới đây, nàng xoay đầu nhìn về phía Chu Hậu: “Cha, lúc đầu người đã hứa với ta như thế nào? Người nói sẽ không để ai bắt nạt muội ấy nữa, vậy chuyện này, cha định giải thích thế nào đây?”

Chu Mặc cau mày: Việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, hắn không hy vọng Ninh Hoàng làm Chu Hậu khó xử trước mặt mọi người. Hắn tiến lên kéo Ninh Hoàng lại, Ninh Hoàng nặng nề hất tay hắn ra: “Chu Mặc, chàng có nhớ lúc thiếp hỏi chàng Vô Tâm đi đâu không? Lúc đó chàng đã trả lời thiếp thế nào? Chàng nói, muội ấy đã được gả vào một đại hộ, cuộc sống rất tốt, rất hạnh phúc. Bây giờ thì tự chàng xem đi, bộ dạng muội ấy bây giờ thế nào? Đây là kiểu hạnh phúc mà chàng nói sao?”

“Ninh Hoàng, ta...”

Ninh Hoàng cắt đứt lời hắn: “Chu Mặc, bản công chúa nhìn lầm phụ tử các ngươi rồi.” Nói xong, cũng không thèm nhìn bọn hắn thêm nữa, Ninh Hoàng quay đầu nói với Thái tử: “Ca, chúng ta hồi cung trị liệu cho muội ấy đi.”

Thái tử gật đầu, chờ Ninh Hoàng phủ thêm áo khoác cho nàng rồi mới mang người hồi cung.

Trước khi đi, Thái tử đặc biệt ngừng lại trước mặt Chu Hậu một lút, cụ thể hắn đã nói gì thì mọi người không nghe được, thế nhưng, sau khi đoàn người Thái tử rời khỏi, sắc mặt của Chu Hậu lại đột nhiên trắng bệch.

Một bữa tiệc sinh thần long trọng như vậy đã hoàn toàn bị hủy.

“Cha, không phải ngài nói với ta Vô Tâm đã lập gia đình sao? Vậy chuyện hôm nay là thế nào?” Chu Mặc chờ mọi người giải tán hết mới chạy lại chất vấn Chu Hậu.

Chu Hậu trầm giọng trả lời: “Mấy ngày nay bận rộn sinh thần của Kỷ Lam nên ta quên mất chuyện của nó. Lão phu hoàn toàn không nghĩ tới chuyện Thái tử sẽ tìm được nó.”

Chu Mặc hừ lạnh một tiếng, không nói lời nào.

Chu Hậu nhìn hắn: “Ngươi mau đi dỗ dành Ninh Hoàng đi, không thể vì chuyện của nha đầu Vô Tâm chết tiệt kia mà đắc tội nàng (Ninh Hoàng) được.”

Im lặng một lúc lâu, Chu Mặc mới mở miệng tiếp lời: “Cha, không phải ngài không biết Ninh Hoàng là một người rất nhiệt tình, vì lúc trước nàng ấy đã cứu Vô Tâm một lần nên trong lòng luôn nhớ kỹ nó. Trước đây mặc kệ ngài cho phép hạ nhân bắt nạt nó thế nào, ta đều mắt nhắm mắt mở, bởi vì ta cũng chán ghét nó giống ngài, hơn nữa chuyện đó cũng chỉ là chuyện vặt vãnh, sẽ không gây ra chuyện lớn gì. Nhưng bây giờ thì khác, chuyện ngài làm lúc này là mưu sát, ngài có biết không! Với lại, ngay cả ta mà ngài cũng kéo vào!”
Chương trước Chương tiếp
Loading...