Vương Gia, Vương Phi Muốn Cưới Thêm Người Khác

Chương 14



"Đó không phải là còn lại một mình ta sao? Ta không muốn!" Lăng Tuyết Mạn nghe vậy liền vội kêu to lên, ôm Mạc Ly Hiên chặt hơn.

"Vương phi, nô tài đưa tiểu Vương gia đi Liễu Hương Cư trước, sau đó sẽ trở lại cùng Vương phi túc trực bên linh cữu Vương gia!" Quản gia hơi nhíu mày nói.

"A... Oa... Ngươi đi bao lâu?" Lăng Tuyết Mạn mang vẻ mặt cầu xin hỏi.

Quản gia giật giật khóe miệng muốn ổn định cảm xúc Lăng Tuyết Mạn, "Rất nhanh, Vương phi không cần sợ hãi Vương gia."

"Đừng nhắc đến người chết có được không?" Lăng Tuyết Mạn theo phản xạ thét lên, cũng bất chấp tất cả bật thốt lên: "Hắn là cái nam nhân cực phẩm gì chứ? Sớm không chết muộn không chết, cố tình chết ngay lúc này làm cho ta thành quả phụ. Ta thật là xui xẻo!"

"Mẫu thân!" Mạc Ly Hiên kinh hãi bịt kín Lăng Tuyết Mạn, không an tâm nhìn quản gia.

Quản gia mang sắc mặt khó coi, trong giọng nhó mang theo phẫn nộ rõ ràng, "Vương phi, mặc dù ngài là chủ tử, nhưng xin vương phi nói năng thận trọng! Vương gia của chúng ta vừa mất, thi thể chưa lạnh. Sao ngài có thể nói ra lời nói vô tình vô nghĩa như thế? Nếu truyền đến Hoàng Thượng..."

"Quản gia!"

Mạc Ly Hiên vội vàng ngắt lời, khẩn thiết nói: "Mẫu thân do bị dọa sợ mới nói hưu nói vượn. Quản gia không thể đem lời này truyền đi, việc này rất nghiêm trọng!"

"Tiểu Vương gia, Vương phi đối đãi Vương gia như thế, tiểu Vương gia muốn bao che sao?" Quản gia tức giận nói.

Lăng Tuyết Mạn nói không ra lời nhưng cũng hiểu được hậu quả, dùng sức mở tay Mạc Ly Hiên, đáng thương kêu khóc: "Ly Hiên, miệng của ta lại chuốc họa. Thực xin lỗi, ta không phải cố ý. Ta thật sự là rất sợ thôi!"

Mạc Ly Hiên nghe vậy, nhìn quản gia, giọng nói có chút cường ngạnh: "Quản gia, ta không cho phép ngươi nói ra! Đây là mẫu thân mà Hoàng gia gia ban cho ta, ta phải bảo vệ ngài. Huống chi ngài cũng chỉ là nhìn đời chưa sâu, nói chuyện không suy nghĩ cẩn thận, nhất thời xúc động mà thôi. Phụ vương nhân từ sẽ không trách tội ngài. Ngươi không cần so đo!"

"Tiểu Vương gia!" Quản gia chưa lường trước Mạc Ly Hiên sẽ kiên định che chở Lăng Tuyết Mạn như vậy, nghĩ đến chủ tử vẫn đang chờ, liền cau mày nói: "Nô tài nghe theo tiểu Vương gia. Chỉ là xin vương phi ngày sau không cần nói lời như vậy nữa."

"Nhất định! Nhất định!" Lăng Tuyết Mạn vội vàng gật đầu đáp ứng, thở nhẹ một hơi.

Quản gia dùng tay ra dấu, "Mời tiểu Vương gia đi cùng nô tài!"

Mạc Ly Hiên lại lắc đầu nói: "Không cần. Ta ở nơi này cùng mẫu thân túc trực bên linh cữu phụ vương. Phụ vương lúc còn sống đối với ta rất tốt, ta muốn tận tâm báo hiếu!"

Quản gia nghe vậy nóng nảy, "Tiểu Vương gia, đêm nay nếu ngài quỳ đến hừng đông, ngày mai làm sao có thể thay vương phi?"

"Nếu không đêm nay ta túc trực, để mẫu thân đi ngủ trước." Mạc Ly Hiên kiên trì nói.

Lăng Tuyết Mạn cảm thấy đau xót, nước mắt tràn mi. Nàng chưa từng có anh chị em, mẹ muốn bảo vệ nàng lại hữu tâm vô lực. Xuyên qua lại khiến nàng gặp đứa nhỏ chín tuổi đối xử tốt với nàng như vậy, làm sao không khiến nàng rơi lệ?

"Mẫu thân, ngài làm sao vậy?" Mặc dù Mạc Ly Hiên thấy không rõ mặt Lăng Tuyết Mạn, lại nghe đến tiếng khóc rất nhỏ của nàng, lo lắng hỏi.

Lăng Tuyết Mạn hít mũi một cái, "Không có việc gì. Ly Hiên, con cùng quản gia đi thôi. Ta ở một mình không sao. Ta muốn kiên cường lên, về sau không chỉ có con bảo vệ ta, ta cũng muốn bảo vệ con!"

"Mẫu thân, không cần, con là nam tử hán!"

"Ly Hiên đi đi. Một mình ta cùng phu quân nói chuyện một chút." Lăng Tuyết Mạn ngắt lời Mạc Ly Hiên, nói với quản gia: "Mang Ly Hiên đi thôi."

"Vâng, Vương phi!"

Mạc Ly Hiên cắn môi, lo lắng dặn dò: "Mẫu thân, ngài cùng phụ vương dù sao cũng có nhân duyên, nói chuyện tri kỷ, phụ vương sẽ không trách tội ngài."

"Ừ, ta đã biết. Ha ha... Đi đi."

"Vâng."
Chương trước Chương tiếp
Loading...