Vương Phi 18 Tuổi Mang Tâm Hồn 13 Tuổi

Chương 50: Ngoại truyện 8 (p1)



[ Tôi sinh ra không phải để làm gì cho các bạn hài lòng,mà là để thỏa mãn đam mê của tôi...Truyện có thể ngày càng nhạt,nhưng đam mê của tôi thì không thể bớt.Bạn nào nghĩ truyện dở - vậy có thể dừng đọc.) - Tiểu Yên - ]

Ngày đăng: 1/2/2016

* * *

'' Huynh lên đường bình an,caca '' Trong sơn động,tiếng nói của Vũ Phong vang lên,không khí u ám hòa quyện với tiếng nấc nghẹn ngào của y. Cơ thể y quấn lấy caca mình ôm ấp,như là không muốn xa caca.

Điều đó chứng tỏ rằng y đang rất buồn vì phải tạm thời xa caca của mình....Nó rất tệ,đối với những cặp anh em mới gặp lại đã phải chia ly.

Nhưng y đâu hay....

Đây cũng là lần cuối hai người gặp nhau. ( một câu nói ẩn ý).

- Đệ giữ gìn sức khỏe. Ba người cũng tiếp tục trải nghiệm trò chơi đi. - Lôi Tử hơi cười,khuôn mặt u sầu méo mó nhìn y,sau đó đẩy nhẹ y ra,vỗ vai y,đồng thời nhìn qua Nhược Thiên và Nguyệt Minh trong trạng thái tín nhiệm nhiệm vụ.

Nàng và Thiên đều nghe,nàng mỉm cười, nhìn hắn ta mở lời:

- Ta tự biết mà.

- Ừ. Ta đi đây.

* * *

Một lát sau.

'' Nơi này là chỗ nào nhỉ ''?

Thoát ra khỏi vòng xoáy ánh sáng ấy,ba người họ yên tâm đặt chân xuống mảnh đất màu mỡ tươi đẹp,lẳng lặng nhìn xung quanh...

Quả nhiên đúng là thiên cảnh!

Khắp nơi rải rác nhìn toàn là hoa,hoa hồng,một loài hoa chính là nữ hoàng của mọi loài hoa.Có rất nhiều màu sắc sặc sỡ,hoa hồng vàng,hoa hồng trắng,hoa hồng đen...và cả hoa hồng đỏ,cam,xanh...

Điều đặc biệt hơn,ở đây, bầu trời trong xanh,tiết trời mát lành,nắng ấm áp chiếu rọi xuống,làm những bông hoa kia lấp lánh đầy ánh kim cương,nhưng nhìn lại thực sự không phải kim cương.

Hắn và y lúc đầu còn nhìn nàng,nhưng lúc sau nàng đi nhiều chỗ quá,khiến hai người họ không thể nào kiểm soát nổi hành động của nàng chỉ dựa vào mắt của mình...

Nguyệt Minh đi lòng vòng một đoạn,dừng lại trước một chỗ kỳ lạ,nàng bước đến và xăm soi rất kỹ càng,nàng nhìn bên phải,ngó nghiêng bên trái,rồi chạm vào bông hoa trước mắt, nàng thốt lên bất ngờ:

'' Ax, nó phát sáng ''

Nhưng ngay sau khi nàng kêu lên,thì ánh sáng ấy bắn ra một luồng khí,tinh khiết nhưng độc hại,nàng chính xác đã bị hít phải khí độc của hoa này....

Hoa hồng đen,tuy vậy nhưng rất độc.

Nàng mơ màng trong khung cảnh,ngã gục xuống,chạm đúng công tắc bật một cánh cửa,đường hầm bỗng mở ra nhanh,làm nàng bị rơi xuống đó....

Tiếng vọng lại vang mãi trong hầm,nhưng....chỉ có hắn và y là không nghe được...Và rồi...

- Có chuyện không ổn. - Vũ Phong đi một đoạn khá dài,bỗng không thấy bóng dáng nàng đâu,vội vàng quay qua nói với hắn,hắn cũng nhìn y mà khó hiểu thay.

Hắn nheo mắt lại,cất tiếng đáp trả:

- Chuyện gì?!

- Nguyệt Minh đâu rồi? Ta không thấy.. - Kèm theo biểu cảm nhăn mày rất bá đạo.

- Nàng ấy chẳng phải là...ở... - Hắn nói rồi nhìn qua phía nàng lúc nãy đang đứng,đột nhiên sửng sốt....

'' Nàng ấy biến mất rồi '' Hắn cũng không tin vào mắt mình.

- Là do ngươi không trông coi nàng ấy tốt - Y hừ lạnh,rồi lườm hắn,nét mặt mang rõ sự thù hờn.Y phẩy tay lăm le với hắn,trong đầu hiện lên hình ảnh lửa thù rất dữ..

Nhưng chuyện đã đến mức này? Còn có thời gian để cãi nhau sao?

Hai người này đúng là ''điềm tĩnh''! ''Điềm tĩnh'' quá.

( Điềm tĩnh ở đây có hai nghĩa nhé: Điềm tĩnh khi mà nàng mất tích,vẫn còn thản nhiên cãi nhau. Và'' điềm tĩnh '', với ý nói đặc biệt,là dễ tức giận)

Hắn im lặng không nói gì trước câu nói đó,bởi lẽ hắn không muốn nói nhiều với loại chỉ biết đổ lỗi cho người khác mà đặt bản thân lên cao thế này,hắn lại thản nhiên đi tiếp,rồi một đoạn quay sang y:

- Cái này cũng là do ngươi,cả hai ta đều không quản được chân nàng mà!- Một câu nói hết sức là...có lý.

- Không nói nữa.Mau đi tìm.

Vũ Phong đã chán với những câu nói trong lúc tức giận này,thôi làm theo cảm xúc mà để lý trí chi phối đi tìm nàng về....Nhưng nàng đang ở đâu rồi? Có phải...

- Ta nghi ngờ nàng đã bị ''háo sắc'' tặc bắt đi... - Thiên suy nghĩ,trong chốc lát nói.

Thật là...đen tối -.- Lúc nào Thiên cũng có thể nghĩ đến....

Chắc Thiên coi nàng là người rất dễ bị... làm đối tượng của kẻ tấn công..!

- Thôi đi,ngươi coi chừng cái miệng thối của ngươi đấy. Ta nghi ở đây có hố ngầm,mau tìm công tắc để tìm nàng đi... - Vũ Phong lằng nhằng,nhìn nhìn dưới đất và bảo hắn.

Hắn gật nhẹ đầu,bỗng đi qua chỗ y thì đạp phải một công tắc,hắn lập tức bị rớt xuống đó,trước đấy còn để lại tiếng gọi,và rồi hắn cẩn thận nhìn trong hố nói ra...:

- Hình như ta bị rớt xuống hố rồi...Vũ Phong! Trong đây có...con gì đấy....!

- Đúng là...ta xuống cùng ngươi - Y phát hiện ra hắn bị rơi,thì khẽ cười nhếch một cái,bước chân dồn dập đến cái hố kia,và nhảy xuống...

'' Là sói sao...Vui đấy '' - Y bất giác mỉm cười,khi vừa đặt chân xuống hố.

* * *

Nàng.

'' Yaaa ~ Dừng '' Trên một con ngựa đi qua,một nam nhân tuấn tú đang cưỡi ngựa bỗng kéo cổ con ngựa cho dừng lại,dây cương được kéo cứng thì con ngựa cũng tự dừng...

Nam nhân ấy ngạc nhiên,nhảy vội xuống ngựa,đến gần chỗ trước mắt...

Ở nơi đó,có một cô nương xinh đẹp đang bị ngất xỉu....Hắn ta nghĩ là chắc do người ngoại quốc đến đây hít phải hoa độc nên bị rơi xuống tầng hầm và đến ngoại thành quốc này...

Hắn nhìn kỹ,rồi đưa tay mình đặt lên trán nàng....Có vẻ là vẫn bình thường,chưa phát sốt,nam nhân ấy mỉm cười khi thấy khuôn mặt nàng rất hoàn hảo,khi ngủ rất đẹp.....

Hắn ta bế nàng,đặt lên con ngựa,phi vội về kinh....

* * *

Kinh đô Vương Quốc Hoa.

'' Chào mừng đức vua đã về cung '' Tất cả các binh lính cúi đầu,quỳ rạp xuống khi thấy hình bóng anh dũng của vị vua trẻ tuổi bước qua cánh cổng kinh thành...

Vị đức vua mang nét mặt vui tươi,phẩy tay ra lệnh miễn lễ,rồi nhanh chóng ra lệnh tiếp,vội nhảy xuống ngựa,nhìn cô nương đang bế trên tay,cất tiếng:

- Truyền thái y vào cung của ta.

- Đã rõ,thưa điện hạ.

* * *
Chương trước Chương tiếp
Loading...