Vương Phi Bướng Bỉnh
Chương 12: Oan Gia Ngõ hẹp
Sáng sớm hôm sau sứ giả các nước được dẫn đi thăm quan hoàng cung Thiên Long Quốc. Chia làm hai nhóm Một Nhóm là các quan thần của các nước do Tể Tướng, Tướng Quân, quan nữ nhất phẩm dẫn sứ thần các nước, còn nhóm hai là nhóm của Vương gia và công chúa là thái tử, Nhị Hoàng Tử, Tam Hoàng tử, và các hoàng tử,công chúa khác cùng các hoàng tộc trong các quốc khác đi thăm quan“Hôm nay ta sẽ dẫn vương gia, công chúa đi xem các công việc dạy học trước nga” Thái Tử Thiên Long Quốc mỉn cườirồi nói phe phẩy cánh quạt như hoa hoa công tử rồi bước về phía trước dẫn đường cho mọi người.“Đây là trang trại nuôi trong hoàng cung, những Động vật gia xúc, được chăn nuôi rất cẩn thận thức ăn hay rau cỏ toàn thực xanh tươi được cắt mang về,nước uống phải sạch qua hết những quy trình này nên động vật ở đây thịt lúc nào cũng tươi ngon hơn động vật ở ngoài hoàng cung” Nhị hoàng tử Lăng Lưỡng Minh đi vừa nói và giải thích quá trình quy mô chăn nuôi của Thiên Long Quốc làm mọi người rất hứng thú ai cũng chăm chú lắng nghe.Thái Tử Tây Tạng cười nhẹ tay phe phẩy phiến quạt liền nói: “Tại sao phải tốt công chăn nuôi vậy chứ, động vật ở ngoài cũng chả khác gì động vật nuôi trong hoàng cung này cả, có lẽ hoàng cung Thiên Long Quốc muốn trở thành một trang trại đi, chứ không phải là hoàng cung nữa”Lăng Hoa Nhị nghe Thái Tử Tây Tạng Càng nói càng khó nghe không thể nào nuốt trôi được,nàng liền bỏ hết thục nữ, uy nghiêm của công chúa hoàng thất chỉ tay thẳng vào mặt thái tử Tây Tạng: “Ngươi ý, sao não không hoạt động một chút mà suy nghĩ. Động vật ở ngoài cóthịt ngon sao.hôm qua ngươi ăn món cải xào thịt bò chẳng lẽ ngươi không thấy ngon sao. Thịt, rau củ trong hoàng cung toàn tươi sống lúc nhổ lên sẽ không bị mất vitamin còn giữ được những chất dinh dưỡng, mà còn đảm bảo những thịt, rau sạch nên sẽ tốt cho sức khoẻ. Còn tiết kiệm một khoản chi tiêu ngân khố của quốc nữa,cho nên nước ta phát triển nhanh chóng như vậy là biết cách phát triển, đâu như nước ngươi ngày càng suy sụp chứ. Đúng là trong đầu chả có gì chỉ chứ đựng tính háo sắc” Lăng Hoa Nhị nói xong Thái Tử Tây Tạng mặt đỏ bừng tức giận nghẹn trong cổ không thể nào mà nó được thành lời làm hắn sắp thổ huyết rồi. Lăng Trung Anh (Thái Tử Thiên Long Quốc) thất Thái Tử Tây Tạng và Thất hoàng muội mình đấu chọi gay gắt quá liền lên tiếng làm giảm không khí không vui này.“Giờ ta sẽ dẫn mọi người đi Quốc Tự An nơi học vào dạy những sau này trở thành những trụ cột của Thiên Long Quốc của chúng ta” Thái Tử Lăng Trung Anh dẫn mọi người đi Quốc Tự An đi nửa canh giờ thì tới nơi đúng lúc Lăng Ngọc Châu đang giảng bài cho mấy tiểu đồng“Theo như các họ trò đã biết Thiên Long Quốc của chúng ta rất nghèo nàn là do không biết các phát triển vì vậy hôm nay ta sẽ dạy mọi người tìm hiểu về cải tạo đất ,trồng trọt, chăn nuôi........” Lăng Ngọc Châu giảng dạy theo phương thức thực hành ở hiện đại và cải tiến để mọi người hiểu.“Không ngờ Ngọc Châu công chúa lại có thể giảng một cách độc đáo và học không thấy nhàn chán ta đứng xem mà cũng bị cuốn hút rồi đây này” Công Chúa Mãn Yên là một người rất ham học hỏi, nên khi nhìn phương thức dạy học của Lăng Ngọc Châu mà cũng khiến cho nàng bỡ ngỡ muốn nàng tham gia lớp học này.“Ngọc Châu Công chúa làm cho bổn vương phải mở rộng tầm mắt” Nam Cung Thần đi đến chỗ Lăng Ngọc Châu đang đứng, hắn lần đầu tiên thấy cách học này thật mới mẻ, học mà không thấy chán ngán mà còn muốn tìm hiểu cận kẽ hơn. Hắn giờ đây rất muốn biết trong hồ lô của Lăng Ngọc Châu chứa những gì, hắn muốn lột từng bí mật ẩn sâu trong người của nàng xuống.“công chúa Mãn Yên và Chiến Thần Vương gia đã quá khen rồi, ta chỉ áp dụng thực tiễn để giảng dạy thôi để cho những tiểu đồng học không bị chán ghét việc học, để mang lại hứng thú và tiếp thu dễ dàng cho bọn chúng thôi” Lăng Ngọc Châu đứng phe phẩy chiếc quạt trả lời không kiêu ngạo, chỉ đạm bạc câu trước được người cho vào lỗ tai dễ nghe câu sau người nghe như kiểu chửi người: “với lại ta cũng không có thông minh gì, chỉ cần động não là có thể nghĩ ra được hết. Với tri thông minh của chiến thần vương như ngày làm sao mà không nghĩ ra được phải không vương gia. Mà ta thấy ngài chỉ cần dù khuôn mặt yêu nghiệt này của ngài là có thể dạy hay rồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương