Vương Phi Gả Sai
Chương 6: Săn Bắn
10 ngày sau, trong cuộc săn bắn mùa thu Hoàng gia ——Cố Lăng nhìn thấy từ phía xa xa, Nam Cung Hiên trong trang phục đen đang bước tới, đẹp như một vị tiên. "A Lăng, chẳng phải nàng nói khi còn nhỏ nàng thích cưỡi ngựa nhất sao? Bây giờ nhân lúc cuộc thi săn bắn còn chưa bắt đầu, bản vương đưa nàng cưỡi một vòng." Nam Cung Hiên đứng trước mặt Cố Lăng, bàn tay dắt ngựa, trong mắt cất chứa ý cười nhè nhẹ. Cố Lăng đi đến trước ngựa, đưa tay cẩn thận vuốt ve nó. Thật là một con ngựa tốt —— Nét phấn khích hiện ra trong đôi mắt nàng. Đột nhiên nàng đạp một chân lên yên ngựa, tay kéo dây cương, một cú xoay người xinh đẹp đã dễ dàng nhảy lên lưng ngựa, động tác liền mạch lưu loát. Nam Cung Hiên nhìn đến ngây ngẩn cả người, hắn chưa bao giờ được thấy một Cố Lăng như thế. Cô gái đồ đỏ trên lưng ngựa, hăng hái khí phách, khiến người ta phải mê mẩn. Chỉ thấy nàng cười tươi như hoa, môi đỏ khẽ mở nói: "Vương gia, còn chưa lên sao?" Lúc này Nam Cung Hiên mới lấy lại tinh thần, nở nụ cười: "Được!" Rồi sau đó cũng xoay người nhảy lên, vung roi dài, trên cỏ chỉ để lại từng hàng vó ngựa. Trên lưng ngựa, Nam Cung Hiên ngồi phía sau Cố Lăng, hai tay giữ dây cương, vòng lấy Cố Lăng ở trước ngực, cằm đặt trên đầu nàng, chỉ cần hơi cúi đầu đã có thể ngửi được hương thơm thoang thoảng trên tóc nàng. "A Lăng, nàng có từng trách ta không?" Cố Lăng sửng sốt, trách hắn ư? Nàng đương nhiên trách, nàng trách hắn bảy năm trước bỏ rơi mình, trách hắn vứt bỏ ước định ba năm trước đây, trách hắn cưới mình mà lại không yêu mình, mọi chuyện đều rành rành trước mắt, thử hỏi sao nàng lại không trách chứ? Nàng mở miệng, sắc mặt có chút u ám nói: "Vương gia, A Lăng không hiểu chàng đang nói gì." Nam Cung Hiên nhận thấy người trong lồng ngực cứng đờ, thở dài: "Trách ta có thể cho nàng tất cả, nhưng lại thiếu một thứ duy nhất là tình yêu." Cố Lăng chỉ cảm thấy xót xa trong lòng. Đúng vậy, chàng đối đãi mình rất tốt, gần như là muốn gì được nấy. Song hết thảy đều là bởi gương mặt này có bảy phần tương tự với Cố Tiêm Tiêm. Thế nhưng mỗi khi đôi mắt thâm tình của hắn chăm chú nhìn mình, xuyên qua khuôn mặt bản thân để thấy một người khác, nàng luôn tự lừa gạt bản thân: Có lẽ chàng vẫn có chút rung động nào đó với mình đi? Nàng quay đầu lại nhìn Nam Cung Hiên, thầm nghĩ: Vương gia, chàng cũng biết mà, ngoại trừ tình yêu của chàng, A Lăng không còn mong muốn gì hơn. Không chờ Cố Lăng đáp lại, con ngựa dưới thân đột nhiên hoảng sợ, gào rống điên cuồng chạy đi khắp nơi. Nam Cung Hiên muốn chế ngự, nhưng chẳng hiểu sao con ngựa lại không nghe sai bảo. Con ngựa đưa theo bọn họ đến một chỗ rừng rậm rồi dần dần bình tĩnh lại. Nam Cung Hiên ngạc nhiên trong lòng, chỗ này cách xa đám đông, nếu như có người muốn giết hắn ở đây thì có thể nói là thần không biết quỷ không hay. Quả nhiên, một đám người áo đen chạy ra từ bốn phía, trong tay cầm thiết kiếm sắc bén. Cảnh tượng này thật quen thuộc biết bao, trận tàn sát bảy năm trước tựa như tái hiện lại ở trước mắt Cố Lăng. Nàng tận mắt nhìn thấy nha hoàn vừa rồi còn chuyện trò vui vẻ với mình mà ngay sau đó đã người ta bị chém thành hai nửa. Nàng bắt đầu run rẩy, hai tay ôm đầu, vẻ mặt có chút điên dại. Nam Cung Hiên liếc nhìn Cố Lăng, tự hỏi không biết nàng đang bị làm sao. Kẻ áo đen ở trước mặt dần dần tới gần, Nam Cung Hiên lạnh lẽo trong lòng, mục tiêu của chúng chính là mình! Hắn nhảy xuống ngựa, đồng thời vỗ một chưởng trên mông ngựa, con ngựa bị đau chạy về phía xa. Hắn rút nhuyễn kiếm trên eo ra, bắt đầu chém giết với đám người áo đen. Cố Lăng ở trên lưng ngựa, dần dần khôi phục ý thức. Giờ đây nàng mới nhận thức được Nam Cung Hiên đã làm gì. "Khốn nạn, Nam Cung Hiên chàng chống đỡ cho ta. Không có sự cho phép của ta chàng không được chết." Lúc này, Nam Cung Hiên đang chém giết lộ vẻ mặt khó xử. Đối phương nhân số đông đảo, cho dù võ nghệ hắn cao cường nhưng cũng không thể địch lại chúng. Đối phương luôn sử dụng chiến thuật thay phiên nhau đánh khiến hắn hao hết sức lực, giờ hắn đã là nỏ mạnh hết đà. "Shhh ——" Trong giây phút sơ ý, lưng Nam Cung Hiên bị chém một đao, hắn thấy hơi đau đớn. "Vương gia ——" Một tiếng kêu mềm mại truyền đến, Nam Cung Hiên nhìn lại, chỉ thấy Cố Lăng cưỡi ngựa chạy tới từ phía xa, quần áo đỏ thẫm tung bay trong gió, tựa như hy vọng chợt hiện ra. "Leo lên!" Một bàn tay nhỏ trắng nõn xuất hiện ở trước mặt Nam Cung Hiên. Hắn nhếch miệng, nắm lấy cái tay kia, xoay người nhảy lên lưng ngựa... ... Lúc tỉnh lại, Nam Cung Hiên phát hiện mình đang ở trong một gian nhà tranh. Hắn muốn ngồi dậy, không ngờ sau lưng lại truyền đến một cơn đau dữ dội. Hắn quay đầu lại nhìn xem, vết thương trên lưng đã được băng bó lại bằng một dải tơ lụa màu đỏ. Hắn híp mắt, dải tơ lụa này trông có hơi quen quen. "Vương gia, chàng tỉnh rồi..." Nam Cung Hiên nhìn Cố Lăng đang chầm chậm bước đến, hỏi: "Đây là đâu?" Cố Lăng ngồi vào mép giường nhẹ giọng nói: "Chẳng lẽ vương gia đã quên rồi ư? Đám thích khách kia dồn chúng ta đến vách đá, con ngựa bị hoảng sợ chở chúng ta ngã xuống dưới. May mắn là vách đá kia không quá cao, lúc rơi xuống cũng có nhiều tán lá cản bớt lực và giảm xóc, nhưng cuối cùng chủ yếu vẫn là con ngựa làm đệm lót cho chúng ta." "Lúc thiếp tỉnh lại thì vương gia vẫn còn hôn mê. Thiếp sợ đám thích khách đó sẽ xuống dưới tìm chúng ta, nên đã kéo vương gia đi suốt một đêm, cuối cùng tìm được căn nhà tranh này. Thiếp có quan sát qua, chỗ này có treo cung tiễn trên tường nên hẳn là chỗ nghỉ chân của một thợ săn nào đó. Trong chum còn ít gạo vụn, thiếp đã nấu cháo." Cố Lăng đưa bát cháo đang cầm trong tay cho hắn. Nam Cung Hiên không nói gì, bắt đầu ăn cháo, nhìn thoáng qua thì thấy làn váy rách của nàng. "Thơm quá." Nam Cung Hiên chỉ chỉ những hạt nhỏ màu vàng trong bát: "Đây là cái gì?" "Là hoa quế." Nàng nhìn Nam Cung Hiên một hồi rồi nói tiếp: "Vương gia không cảm thấy lần bị ám sát này có gì đó kỳ lạ hay sao?" Nam Cung Hiên không nói, thật lâu sau mới mở miệng: "Đại Sở có người nào động vào bản vương được?" Cố Lăng khẽ thay đổi sắc mặt: "Chẳng lẽ là vị ở trên kia..." Ý trên mặt chữ không cần nói cũng biết. Nam Cung Hiên gật đầu: "Ta với y là một mẹ sinh ra. Lúc trước người tiên đế muốn chọn làm thái tử là ta mà không phải y. Chẳng qua ta không phải là người say mê quyền thế, chỉ một lòng muốn ra trận giết địch bảo vệ quốc gia. Không ngờ đã nhiều năm trôi qua như thế mà y vẫn không yên tâm với ta..." Nhìn Nam Cung Hiên vẻ mặt bi ai, Cố Lăng lập tức hiểu rõ trong lòng, khó trách hắn từng nói: "Từ xưa nhà đế vương bạc tình." Nam Cung Hiên sờ soạng trong ngực chốc lát rồi nói: "Ở chỗ ta có một quả đạn tín hiệu, nàng đi ra ngoài châm lửa, không quá hai canh giờ chắc chắn có người tới cứu chúng ta." Cố Lăng nhận lấy đạn tín hiệu, gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài, một lát sau lại đi vào. "Thần thiếp làm bánh hoa quế, vương gia có muốn nếm thử không?" Nam Cung Hiên duỗi tay lấy một miếng, đặt trong miệng nhấm nháp: "Ngon hơn ta làm." "Vương gia cũng biết làm bánh hoa quế sao?" Cố Lăng hơi kinh ngạc. "Ừ, không lâu trước đã từng làm một lần cho một người bạn cũ ăn..." "Nếu vương gia bằng lòng, về sau mỗi ngày thần thiếp sẽ làm cho chàng ăn!" Lời nói này của nàng còn có ý nghĩa khác: Chỉ cần chàng bằng lòng, thiếp sẽ luôn bên cạnh chàng —— Nam Cung Hiên khựng lại một lát, dường như nghe ra hàm ý trong lời nàng: "A Lăng, nàng cũng biết mà, ta không thể cho nàng tình yêu. Ở bên ta nàng sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm. Nàng là một cô gái tốt, ta không hy vọng nàng sẽ vì ta mà bị thương. Sau khi trở về chúng ta hòa li đi!" Hòa li?! Lời nói của hắn đối với Cố Lăng như thể sét đánh giữa trời quang. Nàng hơi hoảng loạn lảo đảo chạy ra ngoài. Nam Cung Hiên nhìn bóng dáng nàng, vẻ mặt trở nên ảm đạm, nhưng vẫn không đuổi theo. Tới khi gần chạng vạng, Cố Lăng ở trong rừng được binh lính vương phủ tìm thấy, "Vương phi, vương gia đã rời đi trước, phái ta đợi hộ tống vương phi hồi phủ." Nàng gật đầu, nhưng không từ chối.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương