Vương Phi Muốn Soán Ngôi
Chương 7: Thoại Bản Chiến Trường
edit: Cá Mực 99 Ba người trở lại khách điếm trong thành Vu Châu, sắc trời đã chuyển tối, Lâm Chỉ không trở về gian phòng của mình mà đi theo vào phòng của đại ca, Lâm Như Mộ nhìn thấy muội muội đi theo phía sau mình, nghi ngờ hỏi: "Chỉ nhi, muội có việc tìm ta?" Lâm Chỉ đưa tay đóng cửa phòng lại đi vào trong, "Muội có chuyện muốn cùng đại ca thương lượng. . . . . ." Sau khi Lâm Chỉ đem quyết định của mình nói xong, Lâm Như Mộ nhíu mày thật lâu sau mới cười nói: "Ta vốn tưởng rằng muội nhất thời nảy lòng muốn quyền thế nên mới đồng ý quay về đế đô, hiện giờ xem ra muội quả thật sớm đã có tính toán này?" Lâm Chỉ trừng mắt nhìn, thật lòng nói: "Sớm có tính toán thì chưa nói tới, chẳng qua hiện giờ nếu phải quay về, vậy nhất định phải chuẩn bị vẹn toàn mọi việc, muội cũng không phải người đánh trận mà không chuẩn bị trước." Lâm Như Mộ không khỏi bật cười, đưa tay vỗ nhẹ trên đầu Lâm Chỉ, "Nếu như thế, vậy liền theo lời muội nói đi chuẩn bị đi." Lâm Chỉ lập tức cười tủm tỉm đáp ứng, "Đa tạ đại ca." Chưa đi được hai bước nàng quay người lại nhìn đại ca nói, "Trong đế đô Bạch Lộ không quen thuộc hành sự, Bạch Lộ một người đi muội rất lo lắng, nếu không để cho Niệm An ca ca cùng đi theo nàng?" Mặc dù không phải việc gì nguy hiểm, nhưng nghĩ đến kết cục của Bạch Lộ ở kiếp trước, Lâm Chỉ không muốn Bạch Lộ sẽ gặp một chút nguy hiểm gì. Lâm Như Mộ gật đầu đồng ý, "Muội có thể trực tiếp đi nói cho Niệm An một chút tình hình." Đêm đó, ngoài thành Vu Châu có hai hắc y nhân thừa dịp bóng đêm ra roi thúc ngựa vội vã đi tới đế đô. Mấy ngày sau bên trong đế đô, Yên Vũ lâu ngày thường đã náo nhiệt nhưng nhiều ngày gần đây càng náo nhiệt hơn, ba tầng lầu trong trà lâu lúc này đã chật kính khách ngồi, trên sân khấu kịch ở lầu một có một thư sinh mặt tươi cười đang phấn khích kể về thoại bản được lưu truyền gần đây, dưới đài thường truyền đến tiếng ủng hộ làm cho người kể chuyện trên đài cảm xúc càng dâng cao. Bên trong gian phòng ở lầu ba, một nam tử mặc y phục nhạt màu đứng ở cửa sổ nhìn xuống sân khấu kịch dưới lầu, phía sau đột nhiên truyền đến một đạo tiếng cười: "Xem ra người kể chuyện này kể khá tốt, ngay cả Thành Vương điện hạ cũng đến ngồi nghe." Ngụy Trạc nghe tiếng quay đầu lại, thấy nam tử vừa đi vào lập tức quan sát hắn từ trên xuống dưới, hỏi: "Nghe lão Ngô nói ngươi bị thương, có phải gặp trở ngại?" "Không sao, là do ta sơ suất." Nam tử kia vừa nói vừa đi tới bên cạnh Ngụy Trạc, gập lại quạt giấy nhìn lầu dưới tiếng người huyên náo, một bộ dáng tiêu sái không có gì đáng lo, đây chính là nam tử ngày đó Lâm Chỉ ở trong núi cứu giúp. Người này tên Giang Văn Bạch chính là lão bản của Yên Vũ lâu, ánh mắt của hắn theo Ngụy Trạc dừng trên người kể chuyện ở dưới lầu, hơi nhíu mày hứng thú hỏi: "Có phải rất hiếu kì vì sao người này lại đột nhiên bắt đầu nói đến Trấn Quốc tướng quân ở đây không?" Từ mấy ngày trước người kể chuyện này đột ngột thay đổi cách kể chuyện bình thường về hồ yêu cùng thư sinh và đủ loại nữ nhi tình trường của mình, bắt đầu trông sống động như thật mà giảng đạo lý về chiến tích một nhà ba người Trấn Quốc tướng quân Lâm Hướng Thanh bình định Tây Nam trấn giữ Mạc Bắc, chuyện xưa chinh chiến đầy nhiệt huyết dẫn đến một đám khách ngồi uống trà đều khen ngợi, người kể chuyện cũng nhờ vậy mà nhiều ngày qua bạc được thưởng tăng lên nhiều lần, vì thế hắn liền ngừng những câu chuyện khác, chuyên tâm nói về quân Lâm gia đánh đâu thắng đó không gì cản nổi này. Hôm qua bộ hạ cũ của Lâm Hướng Thanh hiện giờ phụ trách quân sự trong bộ binh được giao cho chức quan Lý Đức Thắng, ở Yên Vũ lâu nghe xong một đoạn lúc sau kích động không thôi, lập tức sai người đưa trăm lượng bạc làm phần thưởng cho người kể chuyện này, hành động này dẫn đến một trận xôn xao, đối mặt với nghi hoặc của mọi người Lý Đức Thắng chỉ nói: Nếu như không có một nhà Lâm tướng quân mười năm nay ở biên cương trấn giữ thi làm sao trong đế đô có cảnh thái bình yên vui, ăn quả nhớ kẻ trồng cây, Lâm tướng quân mặc dù không để ý hư danh như thế, nhưng dưới sự bảo vệ của Lâm tướng quân với bách tính hẳn phải nhớ rõ danh hiệu của Trấn Quốc đại tướng quân. Lý Đức Thắng lời vừa nói ra, người nghe kể chuyện trước đài Yên Vũ lâu càng thêm náo nhiệt, phủ Trấn Quốc đại tướng quân hàng năm bỏ trống, bách tính bình thường không thể nhìn xem vị Lâm tướng quân này, nhưng khi đến Yên Vũ lâu uống một bình trà nghe một chút chuyện xưa cảm động lẫn một chút cảm kích. Bất cứ lúc nào mọi người luôn kính trọng anh hùng, vì thế sự kiện trong một đêm của những năm trước quân Lâm gia canh giữ biên cương đánh mấy trận chiến hoàn toàn giành thắng lợi thành chủ đè nóng nhất trong đế đô. Ngụy Trạc vừa nghe người lầu dưới kể chuyện xưa, vừa một bên trả lời Giang Văn Bạch, "Ta nghe nói một tháng trước Thẩm Thiện Tư tới thành Nhật Quang." Giang Văn Bạch vết thương trên eo chưa lành không đứng lâu được, đi tới một bên ghế có lót miếng đệm êm ngồi xuống, chuyển động quạt giấy tiếp lời: "Thẩm Thiện Tư phụng mệnh Thẩm thái phó đi thành Nhật Quang đón ba đứa con của Lâm gia quay về đế đô, hiện giờ xem động tĩnh này hẳn đã đem người đón trở về." Nói đến đây Giang Văn Bạch dừng một chút, lại tiếp tục cười nói, "Chỉ không biết người kể chuyện được ai nói cho biết chuyện xưa này." Ngụy Trạc hiển nhiên đối với đề tài này không cảm thấy hứng thú, vẫy tay gọi gã sai vặt ở cửa phân phó nói: "Đi cho người kể chuyện phía dưới một chút bạc." Giang Văn Bạch ngoài ý muốn nhìn hành động của Ngụy Trạc, nhất thời không đoán ra dụng ý của hắn, "Ngươi đang chuẩn bị cùng Lâm gia giao hảo?" Ngụy Trạc tiếp tục đứng chắp tay ở bên cửa sổ, khuôn mặt tuấn mỹ như được khắc ra không có chút biểu cảm, chỉ nghe hắn thản nhiên nói: "Ta chỉ là cảm thấy được chuyện chinh chiến ở chiến trường nghe vào so với vũng nước đọng trên triều đình còn thú vị hơn một chút." Giang Văn Bạch nâng trán, thời gian rời đi đế đô nhiều ngày, hắn thiếu chút nữa đã quên vị Vương gia này, tác phong làm việc chỉ dựa vào tâm trạng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương