Vương Phi! Nàng Háo Sắc
Chương 30: Thành Thân
Vất vả một đêm, Hiện tại Lăng Gia đang nhộn nhịp chuẩn đón kiệu hoa để đưa Lăng Lạc Nhân vào Quân Bình vương phủ. Mà nhân vật chính vẫn không hề có chút động tĩnh, ôm chăn đắm chìm trong mộng đẹp, đến khi...."Tiểu thư, gần đến giờ, người dậy nhanh chóng sửa soạn đi" Tiểu Hỉ cùng Dương Tinh Linh phụ trách chuẩn bị cho tân nương. Gọi từ nãy đến giờ vẫn chưa đánh thức được, nha đầu Tiểu Hỉ kia liền không chút tình, dùng khăn ướt để lên mặt.Tiểu thư đắc tội, vì người quá khó bảo đi."Á...ma" Lạnh, là lạnh đó. Dường như thấy cái xác trắng ngắt của Hàn Lãnh Thiên xuất hiện, hắn dùng bàn tay lạnh lẽo chạm vào mặt nàng, thật khiếp sợ. Bật ngồi dậy làm rơi chiếc khăn, hơi thở mãnh liệt. Chẳng phải không thù oán sao? Tới giấc mơ còn bị ám như vậy, ngày tháng sau này...thê thảm ="="Tiểu thư người sao vậy?" Phản ứng của Lăng Lạc Nhân cũng làm Dương Tinh Linh giật mình. Nếu để vương gia biết được các nàng đối xử chủ nhân như thế...không biết có nhận được ánh mắt đông chết người không, chỉ mong những ngày sống kế tiếp đừng có thêm việc gì, thật sự tinh thần của nàng sắp quá tải rồi."Ta..không sao, hai người đang cầm gì vậy?" Lăng Lạc Nhân vuốt nhẹ ngực tự mình trấn an, lại quay sang nhìn Dương Tinh Linh và Tiểu Hỉ.Lại thấy trên tay những thứ gì đó kỳ lạ, chắc là vải vóc để may đồ mới, tại sao lại là màu đỏ? Có biết nàng không ưa màu như vậy? Còn vật kia có khá nhiều viên tròn tròn như ngọc trai đính trên cái bát to, mấy thứ đó quá cầu kì đi?"Tiểu thư,đây là y phục tân nương và mũ phượng" Đừng nói là tiểu thư lại chưa từng thấy qua nha, ở Nam Việt quốc này đâu phải chưa có người thành thân, ngạc nhiên như thế là sao chứ?"Để làm gì?" Chỉ cần biết tác dụng, đâu cần tìm hiểu những thứ không liên quan. Và câu hỏi cũng thành công khiến Tiểu Hỉ cùng Dương Tinh Linh té ngửa chấn động vì độ sốc >"<"Tiểu thư, người quên hôm nay là ngày thành thân của người?" Ôi trời, thật sự quá đã kích. Chuyện lớn như vậy mà bị nàng cho vào danh sách không bận tâm? Nên khen tiểu thư có định kiến cao, hay sự vô tâm tột độ?"A...ta không nhớ" Phải rồi, thành thân, là thành thân đó. Nàng phải làm vương phi bất đắc dĩ. Người ta nói hồng nhan thường bạc phận, mà nàng chắc cũng được xem nàng mỹ nhân nên nó bạc đến như vậy, sự so sánh quá lợi hại đi."Người..." Cả hai điều không thể thốt nên lời, địa vị có một không hai, ai mà không mơ ước? Vậy mà...vậy mà đối với tiểu thư không đáng để nhớ trong lòng? Hay phải nói nội lực của người rất cao thâm, nên không bị sắc tài kia mê hoặc?"Ta...có nói gì sai" Lời thật lòng chẳng lẽ không được quan nghênh? Quả thật là nàng chỉ quên khi chưa được nhắc, chẳng phải nhắc rồi thì đã nhớ hay sao? Vậy thì vẻ mặt trách hờn kia đưa ra làm gì?"Tiểu thư, người rất có cốt cách cho sự đã kích" Dứt câu, cả hai không nói thêm gì, bắt tay vào tạo tác phẩm của mình là hoàn thành một tân nương tử để tống lên kiệu hoa.Cũng đừng trách gì hai nàng, Dương Tinh Linh rất biết sự lợi hại của vương gia nhà nàng, có mất lòng ai cũng đừng nên làm hắn phật ý, hậu quả chỉ có một chữ chết mới giải thoát được.Còn Tiểu Hỉ, thời gian qua đã mắc vào lưới tình. Nếu tiểu thư vào vương phủ chẳng phải sẽ giúp nàng có cơ hộ tiếp cận người ấy sao? Dù gì cũng là lợi cho cả hai, dại gì không nỗ lực để thực hiện?******Sau một hồi chịu cực hình, Lăng Lạc Nhân chính thức bị đá lên kiệu hoa =.=. Thảm thương số phận nàng. Có ăn nhiều lắm đâu? Hay gây phiền phức hay rắc rối gì khác? Hoặc làm ai giận hờn hay buồn phiền? Mà tại sao người Lăng Gia ai cũng muốn nhanh chóng đưa nàngđi? Cảm thấy quá thương tâm, quá phũ phàng.Ngồi trong kiệu cảm thấy uất ức, cầm chiếc khăn đội đầu ném vào một góc, hậm hực lấy những cái bánh ngọt cất giấu trong người ra ăn. Vì sao số nàng đen đủi đến như vậy? Thiên định quá bất công.Một trận vật vã ăn uống, suy cho cùng tất cả cũng tại cái tên mặt đá, ai dám đắc tội? Bị chém ngay. Nói chung, không thể trách, chỉ trách vận nàng không được may mắn. Nên cầu trời khẩn thêm phật cho mọi chuyện được theo ý nguyện.Một canh giờ sau (2 tiếng) cuối cùng cũng đến nơi cần đến. Kiệu không còn khập khiễng, hạ nhẹ nhàng. Bỏ hết tất cả những thứ cầm trong tay, Lăng Lạc Nhân nhanh chóng lấy khăn che phủ đầu, nghiêm trang như một vị tân nương quý tộc.Mặc dù mắt không thấy, âm thanh rộn rã kia cũng khiến người ta cảm nhận được sự náo nhiệt như thế nào. Ngày thành thân của Nhị Vương gia, không long trọng mới là chuyện lạ.Cửa được mở, chỉ thấy một bàn tay chờ phía trước, Lăng Lạc Nhân chẳng biết làm như thế nào, ngập ngừng một lát cũng đưa tay ra. Không biết tay ai mà to quá, bao chặt cả bàn nhỏ bé của nàng. Cảm giác ấm áp khiến Lăng Lạc Nhân ngỡ ngàng, có cái gì đó rất kỳ lạ,cứ như có sợi dây đang buộc chặt nàng cùng định mệnh. Đêm nay là đêm thành thân, cũng là đêm mở ra cuộc đời mới của nàng!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương