Vương Phi Trắng Nõn

Chương 20: Mộng Xuân Các



Xe ngựa càng đi càng xa, Miên Miên khóc không ngừng, theo cảnh sắc bên ngoài màn xe ngoái lại nhìn người nhà nói Say-goodbye.**

Cung nữ thái giám chịu trách nhiệm bế nàng đi đều cảm thấy đứa nhỏ này thật sự hiểu biết, hoàng cung là nơi nào? hoàng cung là nơi cực kỳ vô tình vô nghĩa.

Tương lai của đứa nhỏ này, chỉ có thể trông chờ vào tạo hóa của nàng .

Đường xóc nảy lên nảy xuống, Miên Miên khóc mệt rốt cục cũng yên ổn lại, nàng bắt đầu suy nghĩ đến một vấn đề vô cùng quan trọng: tương lai của nàng sẽ ra sao?

Vào cung, điểm tốt duy nhất đối với nàng chính là có thể tiếp cận con mèo tròn, để xem nó có thể đem nàng trở về hiện đại hay không?

Nếu không được, chả lẽ nàng thật sự phải ở hoàng cung cả đời sao?

Ai…… rắc rối…… nàng duỗi tứ chi, ngáp một cái, sau đó nặng nề ngủ.

Nghĩ nhiều người dễ già, tuy rằng ta chỉ có một tuổi, nhưng là để bảo dưỡng làn da thì nên bắt đầu từ lúc còn nhỏ.

Lúc mở mắt tỉnh táo đã thấy được một cung nữ ôm, nghe nói là tới tẩm cung riêng của nàng do hoàng đế ban cho.

Lúc mở mắt tỉnh táo đã thấy được một cung nữ ôm, nghe nói là tới tẩm cung riêng của nàng do hoàng đế ban cho.

Một tuổi đã có tẩm cung riêng à? Đãi ngộ này thật không tồi, nhưng mà khi nhìn thấy tấm hoành phi ở trên cao, Nguyễn Miên Miên thiếu chút nữa rớt quai hàm.

Tẩm cung của nàng tên gọi là — Mộng Xuân các!!!

Đồ đểu nào lại đặt cái tên này vậy nhỉ? Đặt tên Mộng Xuân các, chả lẽ là mong nàng mỗi ngày ngủ trong giấc mộng hư ảo không bao giờ có thực sao? Ngụ ý thật thâm sâu, độc ác.

Nàng bất mãn lắc đầu, giãy dụa trong lòng cung nữ , nàng không muốn ở trong tẩm cung này.

“Thái tử phi dường như rất thích tẩm cung này nha…… tấm hoành phi này nghe nói là Hoàng Thượng tự mình đề .” Cung nữ cười hì hì nói một mình, không cần biết tới suy nghĩ của nàng, ngáng nhiên ôm nàng đi vào trong.

Thiết kế cùng bài biện trong tẩm cung thật không làm nàng thất vọng, trang trí đơn giản, khí phái tao nhã.

Vốn tưởng rằng hoàng đế sẽ ném nàng vào nơi này để nàng tự sinh tự diệt, nàng những tưởng có thể tự do tự tại trải qua cuộc sống sâu gạo, thế nhưng kết quả thực làm cho nàng thất vọng.

Từ ngày đầu tiên đem nàng vào Mộng Xuân các, hoàng đế mỗi ngày đều đến thăm nàng, mà tần suất càng ngày càng cao đến cuối cùng, quả thực hận không thể nhét nàng vào túi để ở bên mình, mang theo vào triều.

Mỗi lần đến, đều ở trên người nàng sờ tới sờ lui, nhéo mặt nàng, sau đó buộc nàng cùng hắn nói chuyện, bình thường tình huống là như vậy:

Mỗi lần đến, đều ở trên người nàng sờ tới sờ lui, nhéo mặt nàng, sau đó buộc nàng cùng hắn nói chuyện, bình thường tình huống là như vậy:

“Tiểu Miên nhi thích hôm nay phụ hoàng kêu ngự thiện phòng làm ngọ thiện món gì nào? Tiểu miên nhi thích phụ hoàng ban cho ngươi thứ gì? Tiểu miên nhi có thích phụ hoàng không?”

Thích thích thích…… Thích ngươi cái đầu ông ấy,bộ ông bị bệnh thiếu thốn tình yêu thương hả?

Miên Miên mân môi, không thèm trả lời, đôi mắt đen nhìn hoàng đế với ý miệt thị.

Nhưng hoàng đế lại hiểu nhầm ra thành: “Tiểu miên nhi không thoải mái sao…… muốn đi vệ sinh hả? Phụ hoàng giúp ngươi.”

Này này…… Ngươi làm cái gì thế hả…… Đừng cởi quần của ta…… Nam nữ thụ thụ bất thân…… Này …… Ngươi là hoàng đế nha!…… Ta tự mình làm……!

Một hoàng đế cao cao tại thượng lại xi tiểu cho một bé gái hơn 1 tuổi.

Ách…… Việc này nếu như truyền đi ra ngoài……
Chương trước Chương tiếp
Loading...