Vương Phi Trùng Sinh Ký

Chương 5



Từ Minh Quang tự trở về, Thái phu nhân hỏi quẻ xăm.

Vì Mã thị không biết, Bùi Ngọc Anh trả lời:“Không đi giải.”

“Làm sao thế này?”. Thái phu nhân hỏi.

Hai tỷ muội này, một là vì Tư Đồ Tu, một là vì Hứa Đại Mi, chậm trễ chuyện chính, Bùi Ngọc Anh vội vàng nói: “ Quẻ xăm đều tốt, xăm của đại tỷ, con đã hỏi qua Trúc Linh, là xăm đặc biệt tốt, còn của con cũng không sai, chính là hơi khó hiểu, cũng có thể biết được đại khái ý tứ”. Nàng đem quẻ xăm đọc cho Thái phu nhân nghe.

Thái phu nhân gật gật đầu.

Mã thị cười tủm tỉm nói: “ Quẻ xăm tốt là ổn rồi, có đôi khi Đại Sư giải xăm miệng nói bậy còn không tin, chúng ta trong lòng có đáp số là được. Ta xem Ngọc Kiều từ lúc đụng phải chuyện, so với trước kia lanh lợi đáng yêu, sang năm chắc chắn có nhân duyên tốt”.

Thái phu nhân thích nghe lời này: “Kiều nhi so với trước kia nghe lời hơn, phu tử cũng khen nàng nghiêm túc, còn có thể đọc sách đọc thơ!”

Bùi Ngọc Kiều tựa bên cạnh bà, cười đến lông mi đều cong lên.

Trước kia nàng không biết việc học này có chút ích lợi gì. Hiện nay nhìn thấy tất cả mọi người khen nàng, nàng phát hiện, ưu việt rất nhiều, thứ nhất khiến người nhà đều vui vẻ, thứ hai có vẻ nàng thông minh lên một chút, cùng cô nương nhà các phu nhân khác lui tới mà nói, cũng không sợ quá mức mất mặt.

Mấy người nói được một lát, công tử Nhị phòng, Bùi Ứng Hồng, Bùi Ứng Lân từ thư viện trở lại, hai huynh đệ, một mười lăm tuổi, một mười tuổi, đều là tú tài.

Mã thị nhìn thấy các nhi tử, thân thiết nói: “Bên ngoài lạnh lẽo, các con một hai như thế nào ăn mặc ít như vậy?”. Lại răn dạy tùy tùng,“Hầu hạ ca nhi kiểu gì thế này? Bản thân ngược lại biết ăn mặc dày!”

Bùi Ứng Hồng vội nói: “Mẹ, chúng con vừa rồi ở bên ngoài đánh mã cầu ( cưỡi ngựa đánh cầu) một lát, toàn thân là mồ hôi, cho nên mới mặc ít chút.”

Bùi Ứng Lân thì cười nói: “Còn đi uống rượu……”

Lão Hầu gia Bùi Mạnh Kiên vốn ít nói, nghe được câu này, nhướn mày, lớn tiếng khiển trách: “Các ngươi mới mấy tuổi, cư nhiên đi uống rượu? Đi uống với ai, chơi mã cầu với ai? Phu tử trong thư viện từ khi nào dung túng các ngươi như thế?”

Bùi Ứng Lân tuổi còn nhỏ, bị hù dọa nói cũng không dám nói, cúi đầu xuống.

“Bẩm tổ phụ, hôm nay phu tử nghỉ sớm, chúng con vốn là muốn về, trên đường gặp được vài vị đồng học mời chúng con cùng đi đá mã cầu, tôn nhi cảm thấy thả lỏng cũng không có gì, sau này mới phát hiện là đi tới Tiết gia. Thì ra Tiết công tử thường cùng bọn hắn một chỗ chơi đùa, nghe nói có khi còn có quan viên tiểu lại cũng đi”. Bùi Ứng Hồng miệng lưỡi lanh lợi, “Nửa đường Tiết công tử sai người mang chút đồ nhắm rượu tới, tùy tiện uống một chút, mong tổ phụ thứ lỗi”.

Bọn họ Bùi gia tuy là Hầu Tước, con cháu đều được tập ấm (thời đại phong kiến, do cha ông có công mà đem lại quyền lợi cho con cháu được đi học và được bổ làm quan), nhưng vì đề phòng chuyện không hiểu biết, Bùi gia tôn tử khi còn bé trừ vũ đao làm kiếm, vẫn là muốn đọc sách, tú tài cũng phải thi, nhưng cử nhân, cơ bản là vô vọng, cũng không cần.

Cho nên đến tuổi này, Bùi Ứng Hồng, Bùi Ứng Lân sẽ lên thư viện, đợi Bùi Ứng Lân đến mười tám, hai mươi tuổi, liền muốn mưu chức ( mưu cầu chức vị).

Nghe tôn tử trả lời, Bùi Mạnh Kiên mày cau càng chặt.

Tiết gia là nhà bên ngoại tam hoàng tử Tấn Vương Tư Đồ Dập, Tiết công tử này là biểu đệ của hắn, thích nhất giao bằng kết hữu, không nghĩ tới, hiện tại tay còn thò đến các đại thư viện.

Này là vì Tư Đồ Dập bồi dưỡng hậu thuẫn!

“Về sau không được đi”. Bùi Mạnh Kiên nghiêm khắc nói, “Không thì đừng trách ta nghiêm trị!”

“Vâng”. Hai huynh đệ tuy rằng cảm thấy kỳ quái, chỉ là đánh mã cầu chơi đùa, tổ phụ cư nhiên tức giận, nhưng là đều cung kính nghe theo.

Bọn tiểu bối từ phóng chính đi ra, Bùi Ứng Hồng từ trong tay áo cầm thỏ ngọc cho Bùi Ngọc Kiều: “Kiều muội muội, cho muội.”

Mặc dù trong các cô nương, Bùi Ngọc Kiều lớn nhất, nhưng Bùi Ứng Hồng lại so với Bùi Ngọc Kiều lớn hơn ba tháng.

Đó là đường ca ca duy nhất của nàng.

Nhìn thấy tiểu thỏ, Bùi Ngọc Kiều hết sức vui vẻ, bởi vì đời trước nàng xác nhận Bùi Ngọc Họa làm chuyện đó, chọc Bùi Ứng Hồng tức giận, vì hắn không tin muội muội ruột hư hỏng như thế, sau này cùng Bùi Ngọc Kiều giống như là người lạ.

Nàng kích động sờ trong tay áo, lấy ra khối bánh đào tô đưa cho hắn: “Cho huynh ăn, muội mang về từ Minh Quang tự”.

Khách hành hương bọn họ hiến cho chùa nhiều hương khói, chùa miếu đương nhiên sẽ chuẩn bị điểm tâm.

Xem ánh mắt nàng nhấp nháy nhấp nháy, giống như sao nhỏ trên bầu trời, Bùi Ứng Hồng xì một tiếng nở nụ cười, đường muội này của hắn nha, thật sự là tùy thời tùy chỗ đều có thể từ trên người lấy ra đồ ăn.

Hắn tiếp nhận cắn một miếng, sờ sờ đầu nàng: “Rất ngon,thỏ nhi này muội lấy nhé, đặc biệt giống muội, còn có, đừng nói cho Ngọc Họa biết, không thì thế nào cũng phải quấn lấy huynh đòi mua một cái.”

So với muội muội ruột bốc đồng của bản thân, Bùi Ứng Hồng càng thích đường muội đơn thuần.

Bùi Ngọc Kiều gật gật đầu, cầm thỏ ngọc nhi vui vui vẻ vẻ trở về.

Qua được mấy ngày, theo ý của hai vị lão nhân, Mã thị phát thiệp mời cho Chu gia.

Mới sáng sớm, Bùi Ngọc Kiều đã thức dậy, Trúc Linh và Trạch Lan trang điểm cho nàng một chút, đi đến phòng chính.

Lão hầu gia, Thái phu nhân đang cùng phu nhân Chu gia hàn huyên.

Tào quốc công phủ, hai vị lão nhân liên tục qua đời, nay là Chu lão gia làm gia chủ, hắn cũng là con trai độc nhất, thay lời khác nói, Chu phu nhân liền là chủ mẫu duy nhất của Tào quốc công phủ, rất nhiều chuyện đều là do nàng quyết định, lần này Bùi gia mời, nàng trong lòng biết rõ ràng, tất là vì sự tình kết thân.

Nhưng hiện tại thế cục thay đổi, kết quả đương nhiên cũng thay đổi.

Mắt thấy Chu phu nhân khách khí, hai vị lão nhân gia cũng có chút rõ ràng.

Thái phu nhân giận dữ, thản nhiên cười nói: “Đáng tiếc bà bà ( mẹ chồng) ngươi mất sớm, ta hiện nay nhớ tới nàng, đều đau lòng! Chúng ta hai nhà giao tình vài thập niên, năm đó lão Công gia cùng Hầu gia sóng vai chống đỡ giặc ngoại, chiến trường tình thâm, không thua gì huynh đệ ruột. Hoàng Thượng ban thưởng xuống dưới, mỗi nhà một phương ngọc như ý, đều là thành đôi.”

Bà chỉ chỉ đàn mộc nói rõ: “Hiện còn bày ở trên”.

Chu lão gia không khỏi xấu hổ: “Ngài nói đúng, chúng ta hai nhà tình ý dài lâu…”

Chu phu nhân ho nhẹ một tiếng: “Thái phu nhân ngài thật là nhớ tình bạn cũ, cùng bà bà giống nhau, cho nên Bùi gia có chuyện, công công bà bà ( bố mẹ chồng) đều cường lực tương trợ.”

Là nói tình cũ mười năm trước.

Thái phu nhân mày thoáng nhướn, Chu phu nhân ý tứ là Chu gia cũng không nợ Bùi gia.

Hai người miên lí tàng châm (trong gối bông bọc kim châm – bề ngoài mềm mỏng nhưng bề trong có sự cứng rắn, nguy hiểm), Bùi Ngọc Anh đã nghe ra ý tứ, lòng trầm xuống, nguyên lai không chỉ Chu Dịch thay lòng đổi dạ, Chu phu nhân cũng không tán đồng chuyện hôn nhân này, nếu như thế, còn có cái gì phải nói? Nàng lạnh mặt, không muốn nhìn Chu Dịch ở đối diện, Chu Dịch lại sốt ruột, hận không thể đi lên cùng nàng nói chuyện.

Tình cảnh này ở trong mắt, Bùi Ngọc Họa nguyên là người thông minh, âm thầm cười, quả thực nàng đoán được không sai, Chu gia là ghét bỏ Bùi Ngọc Anh.

Nhưng ngẫm lại, sự tình này cũng không phải tốt.

Ghét bỏ Bùi Ngọc Anh, tất nhiên cũng ghét bỏ nàng, Bùi gia cô nương bọn họ, ở kinh thành liền không có địa vị như vậy?

Nàng nhăn mày.

Duy chỉ Bùi Ngọc Kiều mệt mỏi, nghiêng đầu, trong chốc lát nghe Thái phu nhân nói chuyện, trong chốc lát nghe Chu phu nhân nói nói, cân nhắc trong đó ý tứ, nhưng nề hà bọn họ nói chuyện mịt mờ, đúng là mơ mơ hồ hồ, không hiểu ý, nhưng có một chút, nàng nhìn ra, Chu phu nhân lần này tới, không có khen muội muội!

Nếu là trước kia, nàng luôn thấy muội muội cười, muội muội cũng sẽ lộ ra nụ cười ngượng ngùng.

Hiện tại, không khí lạnh lẽo.

Các trưởng bối có chuyện muốn nói, Thái phu nhân lệnh tiểu bối trở về.

Bùi Ngọc Kiều thấy muội muội lập tức rời đi, bất đắc dĩ trở về phòng, nhưng lòng không yên, hỏi Trúc Linh: “Hôm nay Chu phu nhân đến cùng là tới làm cái gì? Bà ấy, có thích muội muội hay không?”

Trúc Linh đối với loại sự tình này nào dám lắm miệng.

Nàng do do dự dự, Trạch Lan lại nói: “Cũng không phải là, Chu phu nhân tuyên bố không muốn kết thân.”

Bùi Ngọc Kiều ngơ ngần.

Chẳng lẽ đời trước muội muội không gả cho Chu Dịch, là vì Chu phu nhân không đồng ý?

Hiện tại Trạch Lan đều nhìn ra, muội muội khẳng định cũng giống nhau.

“Ta đi xem nàng một chút”.

Nàng muốn đi an ủi Bùi Ngọc Anh.

Ba người hướng viện của Bùi Ngọc Anh mà đi.

Kết quả đến, nha hoàn báo cho nàng biết người không ở đây, nói là ở trong vườn.

Bùi Ngọc Kiều lại đi tìm.

Trên đường, Trạch Lan nhẹ giọng nói: “Cô nương, Nhị cô nương ở đằng kia!”.

Nàng chỉ ngón tay hướng về phía trước mặt.

Quả nhiên cách đó không xa bên cạnh hòn giả sơn, Bùi Ngọc Anh đang đứng, đối diện nàng là Chu Dịch.

Bùi Ngọc Kiều vừa muốn phát ra âm thanh, lại nuốt trở vào.

Bọn họ định là có lời muốn nói, không tiện quấy rầy.

Nhưng nàng lại lo lắng muội muội, lặng lẽ ngồi xổm xuống, trốn ở phía sau lùm cây.

Hai nha hoàn cũng vội vàng ngồi xổm xuống.

Chu Dịch thấy cô nương mình mong nhớ ngày đêm ở trước mặt, một đôi mắt phượng tràn đầy nhu tình, nói nhỏ:“Anh nhi, nàng đừng oán ta, thật là mẫu thân có vẻ gắt gao, ta không tiện tới, nhưng ta mỗi ngày đều nhớ nàng. Nàng chờ chút thôi, ta cuối cùng sẽ có biện pháp thuyết phục mẫu thân, nàng đừng tức giận.”

Hắn hôm nay thân mặc cẩm bào, dáng thẳng như ngọc dựng, anh khí bừng bừng, là nam nhi lý tưởng của nàng.

Có thể tưởng tượng vẻ mặt xa cách của Chu phu nhân, Bùi Ngọc Anh cười mỉa mai nói: “Ngươi khuyên như thế nào? Lệnh của phụ mẫu lời của mai mối, nếu Chu phu nhân chướng mắt ta, ta cũng không quấn quýt si mê ngươi, chúng ta về sau nhất đao lưỡng đoạn ( không còn tình nghĩa)!”

Nàng xoay người liền đi.

Quyết tuyệt như thế!

Chu Dịch tiến lên một bước giữ chặt nàng: “Nàng như thế nào vội vàng xao động như vậy? Tuy nói có lệnh của phụ mẫu, nhưng chúng ta cũng không phải không thể tranh thủ, chỉ cần nàng tin tưởng ta!”

Bên trong con ngươi đen nhánh phản chiếu ra bóng dáng của nàng.

Khoảng cách hai người gần gũi, lòng bàn tay truyền đến cường độ không nặng không nhẹ, đúng là hắn không tha, Bùi Ngọc Anh thiếu chút nữa mềm lòng, nhưng nàng ngay sau đó nhớ đến khối ngọc bội kia, cười lạnh nói: “Ngươi muốn ta tin tưởng ngươi? Tốt, ta đây hỏi ngươi, ngọc bội của ngươi, vì sao không đeo bên ngườii. Không phải đã nói, nó là độc nhất vô nhị, ngươi ngày ngày không rời sao?”

Chu Dịch ngẩn ra.

Bùi Ngọc Anh nhìn hắn không đáp được, lòng giống như bị kiếm đâm một chút, từ từ chảy máu, nàng hơi hơi ngẩng đầu lên, thản nhiên nói: “Ở chỗ của Hứa Đại Mi, phải không?”

“Cái gì?” Chu Dịch ánh mắt trợn to,“Ta không có……”

“Ngươi đừng gạt ta nữa!”. Bùi Ngọc Anh nhìn thấy hắn chột dạ, nàng khinh thường sự che đậy của nam nhi, nhướn mày nói, “Ta chính mắt nhìn thấy, ngươi còn không thừa nhận?”

Chu Dịch vội nói: “Ta lần trước đi Hứa gia, rơi trên mặt đất, bị nàng ta nhặt.”

“Hứa gia?”, Bùi Ngọc Anh cười nhạo nói,“Ngươi không có việc gì thường đến nhà nàng ta đi? Cũng thế, ta cần gì muốn ngươi giải thích, ta nguyên cũng không nên truy vấn, về sau ngươi đừng tới!”

Nàng tránh thoát tay hắn.

Chu Dịch nơi nào chịu thả, thề nói: “Ta như thế nào sẽ đem ngọc bội cho nàng ta, nàng tin tưởng ta, ngọc bội này…” Hắn nóng lòng thổ lộ, hai tay đều đưa lên, ôm eo nhỏ của nàng, môi thiếu chút nữa đụng tới mặt.

“Bốp” một tiếng, Bùi Ngọc Anh hung hăng cho hắn một cái tát.

Bùi Ngọc Kiều nhìn thấy, cả kinh bưng miệng.
Chương trước Chương tiếp
Loading...