Vứt Đi Nương Nương

Chương 4



Không biết qua bao lâu, Mục Tiểu Văn lo lắng tỉnh lại. Cô chậm rãi mở mắt, chớp chớp hàng mi, đây không phải là trần nhà quen thuộc mà là văn trướng . Đầu óc có chút mơ hồ, tựa hồ thời gian quay trở về, cô nhớ tới hồi còn bé trong phòng luôn tràn ngập mùi an tâm từ người bà ngoại phát ra.. Con ngươi chuyển động, vô thức đánh giá bôn phía xung quanh, nào chiếc bàn màu cổ, nào tủ quần áo lại còn cây nến đang còn cháy lách tách. Cửa sổ bằng gỗ chạm khắc hình hoa mở ra, gió đêm nhè nhẹ thổi vào, lúc này Mục Tiểu Văn mới thanh tỉnh đôi chút.

-Đây là chỗ nào? – cô vẫn có chút mơ hồ, nhìn xem bên ngoài trông như một khu rừng trúc. Tình cảnh bị rớt từ trên núi xuống thoáng cái ập về trong đầu cô. Đúng rồi, ta gặp nạn. Ta được cứu sao? Vách núi cao như vậy mà cũng có người ở sao? Hay là một khách sạn đặc biệt? Cô duỗi tay chân ra kiểm tra một chút, tựa hồ không có thương tổn. Vận khí thật tốt.

-Lúc này một người ăn vận trang phục cổ trang… trông như là một nha hoàn bước vào khiến cô bừng tỉnh hẳn, dụi dụi mắt chống tay ngồi lên. Nhìn thấy Mục Tiểu Văn tỉnh dậy, nha hoàn kia kinh hỉ mà thốt lên:

- Tiểu thư! Người đã tỉnh!

-Chuyện gì đây? Chơi trò COSPLAY sao?

-Chào bạn! – Mục tiểu Văn xé ra một cái tươi cười hướng nàng ta hỏi rồi nhìn sang bốn phía hỏi. – Đây là chỗ nào thế ?

-Tiểu thư! Người đừng dọa Dực nhi chứ. Người làm sao vậy? – nữ tử giống như bị bộ dáng của Mục Tiểu Văn hù dọa, nước mắt thoáng chảy ra, hoảng sợ không thôi.

Cô gái này sao lại khóc nhanh như vậy? Hay là cô ấy đang diễn cảnh phim nào sao? Mục Tiểu Văn nghi hoặc nhìn bốn phía, chẳng có người nào hết, cũng không có thấy nơi nào đặt camera.. Chuyện gì đang diễn ra thế trời?

-Vậy thì.. Dực nhi, là bạn đã cứu tôi có phải không? Đây có phải là chân núi không? Các ngươi có một khách sạn đặc biệt ở đây sao?

-Dực nhi nghi hoặc mà nhìn nàng, không hiểu tiểu thư đang nói cái gì, ánh mắt cũng mơ hồ. Ngữ khí Dực nhi thực khổ sở:

-Tiểu thư! Người làm sao vậy? Đây chính là phủ nhị hoàng tử, người không nhận ra sao? Dực nhi cứ tưởng người đã.. tưởng người đã… – nước mắt của Dực nhi lại chảy ra.

-Phủ nhị hoàng tử? – Mục Tiểu Văn ngây ngốc – Đây là quốc gia nào?

- Lưu Vân quốc! – nước mắt Dực nhi rơi xuống lợi hại hơn, khổ sở mà nhìn nàng.

Mục Tiểu Văn cảm thấy thực mơ hồ không hiểu tý nào, muốn cười mà cười không nổi. Lưu Vân quốc? Đó là cái gì chứ? Rõ ràng vẫn là đang ở Trung Quốc nhưng Lưu Vân quốc.. đó là nước nào chứ?

Một suy nghĩ quỷ dị xông vào đầu nàng nhưng nàng lập tức lắc lắc đầu, bỏ qua ý nghĩ này đi! Cả người đột nhiên không tự chủ mà rùng mình nổi da gà.

Dực nhi bước tới dìu nàng ngồi xuống ghế, nàng nghi hoặc tiếp tục đánh giá bốn phía. Kiểu này hình như là… xuyên không? Nàng từng thấy trong tiểu thuyết luôn có loại mô típ này. Nhưng là… không có thái y, không có một đống nha hoàn quỳ gối, cũng không có một nam tử xa lạ..

Nàng tự giễu mà cười cười rồi đột nhiên cứng đờ. Chợt một tia chớp xẹt qua trong đầu, đỉnh đầu có một tiếng sấm bùng nổ, hình như những mảnh ký ức vỡ vụn rơi lả tả. Khi rơi xuống vách núi, giữa không trung nàng lờ mờ nhận ra cảnh sắc biến ảo… rơi xuống từ độ cao như vậy mà không có lấy một vết thương, phòng cổ đại, nữ tử cổ trang.. thì ra không phải là bọn họ đang đùa hay COSPLAY mà là … nàng xuyên qua rồi!

Xuyên qua rồi! Ba chữ này khiến đỉnh đầu nàng nổ tung ong ong loạn hết cả lên. Tại sao? Lưu Vân quốc là nước nào? Có phải nó chỉ là một tiểu quốc của Trung Quốc hay không mà sử sách không hề ghi lại, cho nên nàng không có lấy một chút kiến thức nào về nó>-Xung quanh còn có những nước nào? – thanh âm nàng khàn khàn, ngay cả mở miệng thôi cũng trở nên dị thường khó khăn.

-Xung quang có Thương quốc – một trong hai đại quốc nhưng Lưu Vân Quốc là nước có lực lượng cường thịnh nhất. Mặt khác còn có một số nước lân bang…

Dực nhi vừa nói cái gì Mục Tiểu Văn cũng không nghe rõ nữa bởi vì trong đầu đang có ba chữ hiện lên to đùng đùng, “Ta chết rồi?”

Là xuyên thời gian là chết là xuyên thời gian là chết là xuyên thời gian là chết…. Một chuỗi chữ cứ xoay mòng mòng trong đầu Mục Tiểu Văn, ta chui vào trong tiểu thuyết lúc nào hả trời? Thân thể nàng bỗng mềm nhũn muốn ngất xỉu, Dực nhi bên cạnh vội nhanh đỡ lấy nàng.
Chương trước Chương tiếp
Loading...