Wang Jun Kai Wo Ai Ni
Chương 2: Sét Ái Tình Với Fan Girl
- Ôi trời ơi, hôm nay là ngày gì mà may dữ vậy trời. hihi mình được gặp Vương Tuấn Khải_ My Idol. Hí Hí hạnh phúc quá đi. Ế lát nữa mình phải xin chữ kí chụp ảnh chung mới được.- Gặp được Vương Tuấn Khải vui vậy sao?- Tất nhiên thần tượng của tôi mà_ Tiên Dung tự nhiên đáp.- Có cần xin chữ kí, chụp ảnh ngay bây giờ không? - Có chứ_ Tiên Dung vẫn hồn nhiên trả lời mà không quay đầu lại.- Đưa điện thoại cho tôi.- Đây_ Tiên Dung quay lại_ HỚ_ Cô ngạc nhiên bước hụt về đằng sau, điện thoại rơi xuống đất, miệng lắp bắp:- Vư… Vương… Tuâ… Tuấn… Khải_ Mắt cô trợn to lên lộ rõ vẻ kinh ngạc.- Sao vậy, gặp tôi em vui vậy sao?_ Tuấn Khải vừa nói vừa nhìn điện thoại cô.- Là..làm… Gì có chứ_ Cô cố dấu đi sự ngại ngùng.- Thật á? Vậy sao em lại nói lắp bắp như vậy?_ Tay anh vẫn lướt trên điện thoại của cô, mắt không rời.- Thì tôi vẫn thế mà_ Cô lấy một lí do quá là vớ vẩn. Trông nhà cô là người nói nhanh và lưu loát nhất, có thể nói là đệ nhất. Vậy mà cô lại nói với Tuấn Khải rằng cô vẫn thế.- Em là fan TFBoys à?- Ờm.- Em thích tôi nhất à ?_ Tuấn Khải lúc này mới chịu rời khỏi chiếc điện thoại nhưng tay vẫn cầm không buông.- Không… Tôi thích cả nhóm chứ không riêng ai cả_ Tiên Dung biện hộ.- Thật không ?_ Tuấn Khải nghi ngờ.- Thật_ Tiên Dung nói chắc nịch.- Ồ, vậy tại sao trong điện toại em toàn ảnh của tôi vậy. Mà ngay cái màn hình cũng đã là ảnh tôi rồi._ Anh nhìn cô chằm chằm.Hết chỗ nói, Tiên Dung chỉ còn cách cúi đầu xuống che dấu đi sự ngại ngùng.- Trả em này_ Tuấn Khải phá tan đi sự yên tĩnh, Tiên Dung chỉ biết đưa tay ra nhận về, còn cái đầu vẫn cúi xuống.- Sao em cứ cúi đầu như đứa trẻ nhận lỗi vậy, ngẩng đầu lên xem nào ?_ Vừa nói anh vừa đưa tay nâng đầu cô lên rồi cười nhẹ. Thấy vậy cô càng bối rối hơn.- Em gặp thần tượng mà như gặp cọp thế à. Chắc là em không muốn nói gì, vậy tôi vào trước đây._ Tuấn Khải định quay đi thì cô lên tiếng.- Hì, Tuấn Khải chụp ảnh chung với tôi nhá_ Tiên Dung đáp lại, mặt cười như ngố.- Ok.« tách tách ». Cô cầm điện thoại lên cười mãn nguyện.- Xem mặt như thế này, kiểu gì bố mẹ cũng bắt chúng ta lấy nhau đấy._ Tuấn Khải khơi chuyện- HẢ ? LẤY NHAU_ Cô nói như hét vào tai anh.- Kiểu gì chẳng vậy ?_ Anh bịp tai lại nhìn cô- Hờ, nếu anh không muốn thì ai ép được cơ chứ, mà anh với tôi mới gặp nhau lần đầu sao mà ép được ngay._ Nói vậy nhưng cô rất mong điều này thành sự thật. Có lẽ điều đó quá xa vời bởi anh là ngôi sao sáng, còn cô chỉ là thường dân làm sao có thể lấy nhau cơ chứ. Đúng là ảo tưởng.- Nhưng nếu tôi muốn thì chắc chẳng cần ai ép nhỉ ?_ Anh bình thản trả lời. Nghe anh nói cô có chút sửng sốt. Rồi anh rút điện thoại, một tay cầm điện thoại của mình một tay chìa ra :- Điện thoại của em đâu đưa cho tôi.- Đây_ Theo phản xạ cô đưa điện thoại cho anh. Bấm bấm 1 lát, anh đưa điện thoại cho cô:- Đây là số của tôi, có gì thì mình nói chuyện sau nhé. Có lẽ bây giờ chúng ta phải về rồi. À, em không được cho ai số của tôi đâu đấy. Em mà đưa bất kì cho ai, tôi sẽ phạt em đó._ Anh cười nhẹ rồi bước vào trong để lại mình cô chưa hết bàng hoàng. 1 lúc sau cô mới bừng tỉnh :- Tuấn Khải cho mình số ư ? Hơ có thật không vậy_ Cô cầm điện thoại trong tay nhảy lên vui mừng. Khải đứng sau bức tường nhìn cô cười tủm. Anh không biết tại sao mình lại làm thế. Hình như anh trúng tiếng sét ái tình với một « fan girl » rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương