Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Số Mệnh

Chương 47: Một Đôi Búp Bê Vợ Chồng



Thẩm Nguyên Gia lại nhìn xuống con búp bê.

Thoạt nhìn rất bình thường, thường thấy ở những cửa hàng bán đồ chơi cho trẻ em, được mặc váy đỏ xinh đẹp, không có chỗ nào đáng nghi.

Nhưng người bên kia lại nói ra những lời kỳ lạ như vậy, Thẩm Nguyên Gia vẫn cẩn thận không đụng vào con búp bê đó mà đi tới bên cạnh bồn hoa.

Cô nhẹ giọng hỏi, "Ông ơi, ông biết có chuyện gì sao?"

Ông cụ nâng mí mắt nhìn cô một cái, với tay lấy cái cân, "Mua một củ thì nói cho nghe, không mua không nói."

Thẩm Nguyên Gia: "..."

Mùi khoai nướng quả thật rất thơm nên cô cũng chọn một củ vừa vừa, lúc sờ túi lấy tiền thì phát hiện không có tiền mặt.

Ông cụ cũng không vội vàng, chỉ một tấm ảnh có mã QR bên cạnh bếp lò, "Trả qua Wechat cũng được."

Cũng rất biết dùng theo trào lưu nha.

Thẩm Nguyên Gia bị ông lão kỳ lạ này chọc cười, cô lấy di động ra quét mã thanh toán.

Cô lại lên tiếng lần nữa, "Bây giờ có thể nói được chưa ạ?"

Ông cụ thong thả mở bếp lò, lật lật mấy củ khoai đã được nướng tốt, mùi thơm lại lan tỏa cả con đường. Ông chậm rãi nói, "Đây là con búp bê thế mạng của cháu."

Tuy rằng chỉ nói một câu nhưng Thẩm Nguyên Gia nghe hiểu. Khoảng thời gian này cô bị cuốn vào rất nhiều chuyện, đối với chuyện này cũng không rõ lắm nhưng tra trên mạng là ra ngay.

Nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy hình dạng của một con búp bê âm hôn.

Trước kia trên mạng và thời sự hay nói trên đường hay xuất hiện nhưng bao lì xì đỏ. Mà những bao lì xì này không thể nhặt vì có thể bên trong là xui xẻo của người khác, hoặc là sức khỏe. Người ném bao sẽ càng ngày càng khỏe mạnh, trong khi người nhặt bao thì ngày càng ốm yếu hoặc xui xẻo.

Thẩm Nguyên Gia không ngờ có ngày mình bị chuyện này rơi trúng đầu.

Ông cụ đưa cô một cái bao nilon, chỉ con búp bê và nói: "Qua đó hốt con búp bê đó vào đây, nhớ là đừng xé ra."

Thẩm Nguyên Gia không hiểu, cách một lớp bao nilon là sẽ không có chuyện gì sao? Có điều cô vẫn nghe lời cầm lên, dù sao cũng không tổn hại gì đến mình.

Cầm trên tay rồi mới thấy con búp bê này nhỏ hơn mắt nhìn một chút, hơn nữa cũng là hàng thủ công thô, mặt chỉ vẫn còn trên người búp bê.

Vừa thấy đã biết là làm vội làm vàng.

"Lật búp bê lại." Ông lão lại nói.

Thẩm Nguyên Gia lật mặt búp bê lại, sau lưng có hơn nửa một chỗ trống hình chữ nhật.

Ông lão cười, "Đụng vào chỗ này thì cháu sẽ bị ràng buộc."

Một khi ngón tay đụng vào chỗ này thì búp bê sẽ tự động nhận định chủ nhân, mặc kệ xem người đó có tự nguyện hay không thì lúc đó cũng bất đắc dĩ trở thành chủ nhân của búp bê.

Khi đó sinh khí của người sống sẽ bị hút đi mất, dần dần đổ bệnh, ốm yếu, qua một khoảng thời gian sẽ nằm liệt giường chờ chết.

Xứng lứa vừa đôi với người chết muốn kết duyên.

Sắc mặt Thẩm Nguyên Gia lạnh đi, ngẩng đầu nhìn lên trên. Không biết từ khi nào mà người phía trên lại thò đầu nhìn ra, thấy cô cằm trên tay con búp bê thì kích động vô cùng.

Gia đình đó ở tầng ba, không cao.

Cũng may chỉ bị một con búp bê vải đập trúng đầu, hơi đau nhưng không chết. Đợt rồi trên TV còn có tin tức nói có người bị trứng gà rơi trúng đầu dẫn đến tử vong.

Thị lực của Thẩm Nguyên Gia không kém nên có thể thấy rõ người phía trên. Thấy mình bị phát hiện, bọn họ rụt người về, đóng cửa sổ không thò đầu ra nữa.

Vươn người ra xem hẳn là muốn xác nhận xem cô có nhặt búp bê không. Lần đầu tiên Thẩm Nguyên Gia cảm thấy tức giận như vậy.

Loại chuyện này rơi trúng trên đầu mình, cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua, nếu sau này còn ném nữa thì há chẳng phải cô gái khác sẽ chết yểu sao.

"Ông ơi, ông có muốn cùng cháu lên trên đó không?" Cô lên tiếng mời mọc.

Ông cụ bán khoai này vừa nhìn đã biết không phải là người thường, Thẩm Nguyên Gia chủ động giao hảo với đối phương, không chừng còn có thể học hỏi thêm chút gì đó.

Liếc mắt một cái đã biết con búp bê này có quỷ, thật sự rất tài ba.

Ông cụ suy nghĩ một chút, "Được thôi."

Ông cứ để cái sạp khoai ở đó mà đi cùng với Thẩm Nguyên Gia vào chung cư.

Chung cư này đã cũ cho nên cửa chống trộm có thể dễ dàng mở ra.

Thẩm Nguyên Gia đi thẳng vào trong, quay đầu nhìn thấy ông lão đi đường loạng choạng nên đi tới dìu ông.

"Gì vậy gì vậy, ta đâu có phải không đi được đâu." Ông lão bất mãn la lên.

Thẩm Nguyên Gia cạn lời.

Bất mãn thì thôi đi, nói tự mình đi được thế mà lại rất hưởng thụ sự dìu đi của cô. Câu nói đã thích rồi mà còn la làng là đây sao?

Đương nhiên cô không thể nói ra mấy lời này.

Đến chân cầu thang thì ông lão đứng lại, "Không đi, không đi nữa."

Ông không đi lên, Thẩm Nguyên Gia cũng không cưỡng ép, dù gì ông cũng đã từng cứu cô một mạng, giúp đỡ là ân tình, không phải nghĩa vụ.

Cô mỉm cười, "Vậy ông ở đây chờ cháu một chút nhé, xong chuyện rồi cháu sẽ mời ông ăn một bữa to."

Ông lão hừ hừ đáp ứng.

Lần đầu tiên Thẩm Nguyên Gia tiếp xúc với một ông lão đáng yêu như vậy, bị ông làm cho bật cười, xoay người lên lầu.

Lên đến lầu 3, cô đi dọc theo hành lang, đến trước cửa một nhà nọ, nhìn thấy trên cửa được dán hoa trắng, kế bên còn đặt một vòng hoa, xem ra là trong nhà vừa mới có người mất.

Cửa phòng trộm chỉ là hình thức thôi, che được một ít cho nên tiếng nói chuyện ở bên trong truyền ra được tới bên ngoài, Thẩm Nguyên Gia nghe không xót chữ nào.

"...Cô gái đó thật sự đã cầm con búp bê lên rồi sao? Bà có nhìn nhầm không đấy?"

"Sao tôi nhìn nhầm được? Tôi tận mắt thấy cô ấy cầm trên tay, còn ngẩng đầu lên nhìn. Con trai chúng ta đã tìm được một người vợ xinh đẹp rồi."

"Ai da, phương pháp này có tác dụng sao?"

"Đương nhiên, tôi đã hỏi đại sư rồi. Ông cũng chẳng muốn con trai ở dưới đó không ai bầu bạn đúng không? Nó chỉ mới 23 tuổi thôi mà..."

"Liệu cô gái kia có đến tìm chúng ta tính sổ không?"

"Không sao đâu, đại sư nói là cô ấy sẽ không biết, ông cứ yên tâm, tôi làm việc lúc nào cũng chắc chắn, liên quan đến con trai của chúng ta thì sao tôi có thể để xảy ra lỗi được."

Giọng nói của một nam một nữ đặt biệt rõ ràng.

Tiếng chuông di động reo lên, người đàn ông nhanh chóng bắt máy, "...Đại sư, chúng tôi làm theo phương pháp của ông, đã có một cô gái nhặt lên rồi... Đúng đúng, đã thành rồi sao?"

Không biết đầu dây bên kia nói gì đó mà giọng nói của người đàn ông nghe cực kỳ phấn khích, "Được được được, tôi sẽ chuẩn bị thật tốt."

Cô gái kia bây giờ là con dâu của ông rồi.

Lần đầu tiên Thẩm Nguyên Gia nghe thấy người cứ nhẹ nhàng vậy mà quyết định tương lai của cô, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.

Cô bỗng nhiên bình tĩnh hơn rất nhiều.

Hai người còn nói rất nhiều, mọi chuyện đều bị cô nắm gọn hết.

Gia đình này có một đứa con trai năm nay vừa tốt nghiệp đại học, một hôm đi ra ngoài chơi với bạn thì gặp phải tai nạn xe, không thể qua khỏi.

Bọn họ vốn đã sắp xếp cho con trai họ một cuộc hôn nhân, xảy ra việc thì đối phương lập tức bỏ đi mà tìm bạn trai mới, không nhận con trai của bọn họ nữa.

Bọn họ rất tức giận nhưng vẫn không buông được ý định tìm bạn gái cho con, tìm một người xuống dưới đó bầu bạn với con trai thì con họ sẽ không cô độc.

Âm hôn chia làm hai loại, một là một người sống một người chết, hai là cả hai người chết. Bọn họ cảm thấy người chết không tốt nên quyết định tìm người sống. Nhưng mà đi mua người thì đến mấy trăm ngàn tệ, chỉ có thể nghĩ cách khác.

Nhiều lần trằn trọc, bọn họ được giới thiệu cho một đại sư. Đại sư cho bọn họ hai biện pháp.

Một là dùng bao lì xì, bỏ ít tiền và giờ ngày tháng năm sinh của con họ vào trong. Sau đó ném trên đường, ai nhặt được thì sẽ kết thành đôi.

Hai là làm một đôi búp bê nam nữ giống nhau, một con khâu bằng ngày tháng năm sinh của con họ, một con để trống. Người nhặt được búp bê nữ sẽ tự động bị ràng buộc. Nhưng cách thứ hai không tốt bằng cách thứ nhất.

Chỉ cần chôn búp bê nam và người chết cùng nhau là xong chuyện.

Hai người cân nhắc rất nhiều, quyết định chọn cái thứ hai vì nó tốn ít chi phí hơn.

Vốn đã thực hiện cả tuần nay rồi nhưng các cô gái khác thấy búp bê là một đạp hai đá, không có tác dụng gì.

Đến hôm nay mới có một người nhặt lên.

Hai người nói đến chuyện này, không nhịn được mà cười, ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ nhà họ đang có chuyện vui.

Thẩm Nguyên Gia gõ lên cửa sắt phòng trộm.

Âm thanh bên trong ngừng lại, theo sau là tiếng bước chân, một người đàn ông nhìn ra hỏi, "Ai vậy? Có chuyện gì sao?"

Thẩm Nguyên Gia nheo mắt hỏi, "Xin hỏi nhà ông có đánh rơi đồ không?"

Người đàn ông bên trong cánh cửa cảnh giác nói: "Không rơi gì hết. Cô đang nói gì vậy? Tôi không quen cô, không biết cô muốn nói cái gì nữa, cô cứ như vậy là tôi báo cảnh sát đấy nhé."

Thẩm Nguyên Gia hừ lạnh một tiếng, ném con búp bê thông qua khe cửa vào trong, "Búp bê của các người, tự mình xử lý đi."

Thấy cái bao nilon trên tay cô, sắc mặt của người đàn ông liền thay đỏi.

"Tôi có nói là tôi đã chạm vào con búp bê này sao? Các người lo liệu cho tương lai của tôi cũng hay thật, tôi khó mà chấp nhận được." Thẩm Nguyên Gia không chút khách khí mà nói.

Người đàn bà đứng sau lưng chồng mình sốt sắng nhìn cô.

Con búp bê xinh đẹp nằm trên đất, hai người không ai dám nhặt, biểm cảm trên mặt hết trắng lại đen, xấu hổ ngượng ngập.

Người đàn ông đập cửa, "Cô mau nhặt đồ của cô đi mau, đây không phải của chúng tôi, đứng có ném vào đây, con gái nhà ai mà lại không có gia giáo như vậy hả?"

Ánh mắt ông ta luôn đặt lên người con búp bê, hơi thở dồn dập, dần mất kiên nhẫn.

Thẩm Nguyên Gia thong thả ném luôn bao nilon vào trong, sau đó bật cười, "Đương nhiên là đâu có gia giáo bằng các người, con trai đã chết còn muốn tìm người sống để kết hôn? Gia giáo của hai người cũng cao lắm đấy."

Bị vạch trừng thẳng thừng như vậy, sắc mặt người đàn ông biến đổi, người đàn bà sau lưng sắc mặt trắng bệch túm áo ông ta, sau đó đùng một cái, đóng cửa lại.

Thẩm Nguyên Gia nhún vai, không ngoảng đầu mà bước đi.

Vừa đi đến cuối hành lang, cô liền thấy ông lão hồi nãy còn ăn vạ không chịu lên lầu đang ngồi ở bậc thang vui vẻ ăn khoai lang.

Thấy cô quay lại rồi thì ông cục lập tức bỏ nửa củ khoai còn lại vào túi tiền.

*

#12032021.
Chương trước Chương tiếp
Loading...