[Xạ Điêu] Đào Hoa Ngọc Tiêu

Chương 33: Tranh Thiên Hạ (Tiếp)



Editor: Phù Dung Sương

Hoàng Dược Sư nhìn nàng vui vẻ, nói:”Tiểu tử này xác thực không tồi, tuổi còn trẻ, võ công lại cực cao, bất quá, hắn như thế nào lợi hại, cũng là được sư phụ là nàng dạy tốt.”

Vân Thanh nghe thấy Hoàng Dược Sư khích lệ chính mình, trong lòng cao hứng, tuyệt thế dung nhan lại càng tăng thêm vài phần ý nhị.

Hai người vừa nhìn vừa nói, thỉnh thoảng lại giao lưu với nhau một ánh mắt, trong sân, Dương Quá đã liên tiếp thắng Hoắc Đô cùng Đạt Nhĩ Ba.

Toàn bộ Trung nguyên võ lâm đều hoan hô dị thường, chỉ có đám người Kim Luân Pháp Sư sắc mặt âm trầm. Nguyên lai sự tình tiến triển vô cùng thuận lợi, lại bị tên tiểu tử trẻ tuổi trước mặt này phá hỏng.

Muốn Kim Luân hắn như vậy cam tâm, là không có khả năng đâu.

“Tiểu tử kia, sư phụ ngươi rốt cuộc là ai?” Ngay cả Quách Tĩnh Hoàng Dung cũng khẩn trương nhìn Dương Quá, bọn họ cũng muốn biết sư phụ Dương Quá là ai!

Dương Quá thắng hai trận, ở trước mặt Trung nguyên võ lâm lập nên đại danh, tâm cảnh thiếu niên như hắn, như thế nào không khoái hoạt?!

“Sư phụ ta chính là cô cô ta. Nàng hôm nay không có đến nhưng phân phó ta tới đây, chính là biết nhóm người các ngươi muốn đến Trung Nguyên gây chuyện, cho nên mới muốn ta tới thu thập các ngươi.”

Kim Luân Pháp Sư tự xưng là thiên hạ đệ nhất võ học, nhưng thiếu niên trước mắt này, mỗi chiêu thức đều đẹp đến cực điểm, mà uy lực lại như vậy cực lớn, nhưng Kim Luân hắn lại một chút cũng không biết lai lịch của tên tiểu tử.

Nếu tiểu tử này thực sự là đệ tử của cao nhân ẩn sĩ, chính Kim Luân hắn đúng là gặp phải cái khó khăn.

“Tiểu tử, võ công ngươi thật là không tồi, ta cũng thừa nhận, bất quá, ngươi vẫn còn không phải là đối thủ của ta. Nếu hôm nay là đồ đệ thay mặt sư phụ tranh đấu Võ lâm minh chủ, ngươi muốn làm lão nạp tâm phục khẩu phục, liền lấy ra bản lĩnh đi, hoặc là kêu sư phụ ngươi ra đây.”

Dương Quá nhớ tới Vân Thanh, suy nghĩ sâu xa lại có chút thương cảm:”Đại hòa thượng, ta nói cho ngươi rồi, sư phụ ta không có ở đây, nếu sư phụ ta có tới, ngươi khẳng định không phải là đối thủ của nàng.”

“Tuy ta đánh không lại ngươi, nhưng ta dám khẳng định, ngươi cũng không đả thương được ta, mà sư phụ ta lại càng lợi hại, ngươi muốn lấy tính mạng của ta, như lấy đồ trong túi.”

Kim Luân Pháp Sư nghe hắn nói như vậy, nhịn không được cười:”Tiểu tử kia, ngươi nói lão nạp không có biện pháp bắt được ngươi? Tốt, một khi đã như vậy, hôm nay lão nạp đây liền bắt tên tiểu tử mồm miệng xảo trá như ngươi lại, sau đó làm sư phụ ngươi tới lãnh ngươi.”

Quách Tĩnh ở một bên, nguyên bản nhìn thấy võ công của Dương Quá như vậy, trong lòng đại đại vui vẻ, nhưng nhìn đến tình hình hiện tại, lại là không thể không lên tiếng.

Dương Quá mặc dù võ công lợi hại, nhưng cũng mới mười mấy tuổi đầu, sao có thể là đối thủ của tên hòa thượng này?

Vì vậy, Quách Tĩnh nói:”Lấy thân phận của đại sư lại ra tay đối phó với một hậu bối tuổi còn trẻ, liền không sợ người trong giang hồ nhạo báng sao? Nếu đại sư muốn tìm người tỷ thí chút, liền tìm ta đi.”

Vân Thanh nhìn biến hóa bên dưới, nhìn không được cầm tay Hoàng Dược Sư.

Hoàng Dược Sư biết nàng lo lắng, chỉ phải nhu thanh tế ngữ:”Chớ sợ, sẽ không có việc gì. Lão hòa thượng này tuy rằng lợi hại, nhưng còn chưa phải tiên thiên cao thủ.”

Trong sân, Dương Quá cảm kích nhìn Quách Tĩnh, nhưng hắn không muốn tránh phía sau lưng Quách Tĩnh, lại nói, Dương Quá cũng muốn biết, võ công chính mình so với lão hòa thượng trước mắt này tột cùng chênh lệch đến bao nhiêu.

Từ khi rời khỏi Cổ Mộ, Dương Quá gặp được duy nhất một người không đánh lại mà chỉ có thể chạy, chính là Lý Mạc Sầu.

Hơn nữa, không địch lại Lý Mạc Sầu, nguyên nhất lớn nhất chính là kiêng kỵ Băng Phách Ngân Châm cùng Ngũ Độc thần chưởng của nàng ta.

Cho nên, trong lòng Dương Quá thực sự rất tò mò, cũng có suy nghĩ muốn trở thành anh hùng thiên hạ.

………………………

Dương Quá cuối cùng vẫn cùng Kim Luân chính diện giao đấu!

Cho dù Quách Tĩnh có một mực lo lắng như thế nào, Dương Quá vẫn cứ khăng khăng, nên cũng không còn cách nào.

Kim Luân Pháp Sư đối với Dương Quá tức giận đến cực điểm, bởi vậy ra tay càng không khách khí, không quá một hồi, Dương Quá liền hiện rõ sơ hở và sự yếu thế.

Dương Quá ngày một nguy hiểm, chỉ đem Vân Thanh gấp đến độ hận không thể đi xuống ngay.

Hoàng Dược Sư lại khẩn trương lôi kéo nàng, nhẹ giọng nói:”Yên tâm, tiểu tử kia còn chưa có chuyện đâu.”

Kim Luân giao đấu ngày càng lâu, càng nảy sinh ác độc, năm bánh răng cưa đồng thời xuất hiện, uy lực tức khắc tăng cao.

Dương Quá tránh thoát khỏi sự tấn công của bốn cái bánh răng cưa, mà một cái thứ năm lại là tránh không kịp, chiếc này thẳng ngực mà công đến.

Lần này một khi bị đánh trúng, không chết cũng muốn lấy đi nửa cái mạng.

Quách Tĩnh khẩn trương, muốn cứu viện lại không kịp, mắt thấy Dương Quá sắp bị thương trong tay Kim Luân, lại chợt thấy một hòn đá nhỏ từ trên nóc nhà bắn nhanh mà ra.

Tiếng xé gió đánh tới, bánh xe răng cưa của Kim Luân Pháp Sư liền bị đánh văng ra ngoài, trực tiếp rơi xuống sân.
Chương trước Chương tiếp
Loading...