Xấu Nhưng Kết Cấu Nó Đẹp, Vì Vậy Anh Vẫn Yêu Em - V.A

Chương 1: Một mảnh tuổi thơ



- Dừng tay!

Một cô nhóc có mái tóc xù, cặp mắt đen, lông mày rậm, lông mi cụp. Bận trên mình chiếc váy trắng lấm bẩn. Giọng nói của cô bé nhè nhẹ nhưng lại có sức công phá

Phía trước là 5 thằng con trai bắt nạt 1 thằng con trai khác. Cậu ta bị đánh đến tím bầm khắp mặt, máu nơi khóe miệng vẫn k ngừng dỉ, sự đáng thương bao tỏa

- Con nhỏ xấu xí, mau biến đi!_1 tên to tiếng

- Huỳnh Thiên Lâm! Tôi cấm cậu nói tôi như vậy!_Cô gái nhỏ chạy đến đấm túi bụi vào người cậu ta, khóe mắt cay cay

- Con mẹ điên, bỏ bố mày ra_Thiên Lâm tức tối hất mạnh cô gái nhỏ ra khiến cô bị té ngã vào vũng bùn, chiếc váy màu trắng đã chuyển màu

- Bọn mày muốn gì?_Cậu bé bị bắt nạt ban nãy cao giọng

- Mày im miệng, bọn tao chúa ghét nhưng đứa cùng lứa nhưng giàu có hơn_1 tên khác nói

- Đồ tệ hại, các cậu làm vậy là xúc phạm người ta đấy_Cô bé tuy bị đẩy ngã nhưng vẫn lớn giọng quát

- Còn k mau im mồm?_Thiên Lâm sồng sộc chạy đến giựt mái tóc bù sù của cô bé khiến cô bé khóc to lên

- Thả tớ ra Thiên Lâm!

- Mày là cái thá gì, k lo thân mình còn lo chuyện bao đồng?_Thiên Lâm k ngừng giật tóc cô bé, miệng quát to

- Mau dừng tay lại bọn mày đánh con gái mà k biết nhục sao?_Cậu bé nọ đứng bật dạy đi về phía cô và Thiên Lâm

- Bọn t còn là trẻ con biết cái gì là nhục?_1 tên khác xen vào

- Muốn đánh thì đánh t, k được đụng đến cô bé_Cậu bé kéo tay cô bé kia về phía sau lưng mình

- Cậu bị điên à, bọn nó đông người hơn lỡ bọn nó đánh cậu....!

- Yên tâm, có cậu bên cạnh tớ chẳng sợ gì nữa!_Cậu bé quệt tay lau vết lem trên má cô bé, nở nụ cười gượng gạo

- Mới quen mà đã tình cảm gớm_Thiên Lâm khinh bỉ nói

Cậu bé kia hùng hồn nói: ''Bọn mày đã quá ngang ngược rồi đó, muốn đánh thì lại

đây"

Vậy là cả lũ xông lên đánh cậu bé, nhưng ngược lại tình thế, bọn Thiên Lâm bị cậu bé đánh rã rời.

Cô bé đứng đó nhìn cậu ta, nở nụ cười hạnh phúc!

Sau khi cậu bé đánh bọn Thiên Lâm tơi bời liền chạy đến kéo tay cô bé chạy 1 mạch đến mảnh đất nhỏ trồng bồ công anh

- Cảm ơn cậu_Cậu bé kia mỉm cười nói

- Tớ có làm được gì đâu ngoài đứng nhìn?_Cô bé kia mếu máo nói

- Sao thế?

- Chiếc váy này là chiếc váy ba tớ mua cho, lem hết r_Cô bé bỗng khóc òa lên

- Hả? Vậy tớ đền cậu 1 bộ khác nhé?

- Thật k zậy?

- Cậu cho tớ biết tên trước đi

- Ờ....tớ là Phạm Như Nguyệt

- Tên cậu hay quá, còn tớ là Vũ Lâm Phong_Cậu bé tên Lâm Phong cười tươi

- Cậu mới đến đây ở hả?_Như Nguyệt hỏi

- Không, chỉ đến nghỉ mát cùng gia đình, có lẽ đây là lần đầu và cũng là lần cuối ta gặp mặt_Lâm Phong chán nản nói

- Chúng ta cùng chơi 1 trò chơi nhé?_Như Nguyệt bỗng tươi tỉnh

- Trò gì?_Lâm Phong tò mò

- Trốn tìm, nếu k tìm được đối phương trước 5h thì thua, người đó phải về nhà trước_Như Nguyệt cười

- Vậy chúng ta ai làm ai tìm?

- Tớ muốn cậu làm, chiếc váy này coi như xí xóa_Như Nguyệt chỉ vào chiếc váy nói

- Được, vậy hẹn nhau tại cây xoan già này!_Lâm Phong chỉ vào cây xoan gần đó

- Được!_Như Nguyệt quay người chạy thật nhanh, thật nhanh cố kìm nén nước mắt

Lâm Phong, coi như chúng ta có duyên k có phận, nếu tớ chơi với cậu thêm 1 lúc có lẽ tớ sẽ k nỡ dời xa cậu, vậy nên cho tớ xin lỗi.......
Chương tiếp
Loading...