Xin Chú Ý, Có Một Nhóc Con Rất Biết Làm Nũng
Chương 15: |Hoàn|
Xin chú ý, có một nhóc con rất biết làm nũngTrans: Ying Ying–Chương 15 Đề tài này quá nặng nề, Cố Trác Sâm cũng không đành lòng nghe tiếp. Hiện tại hắn đang rất hối hận vì đã không biết đến tình cảm của Tống Nhiễm Niên sớm hơn. Thậm chí còn cảm thấy bản thân thật chẳng ra gì, khi đã do dự quá lâu về quyết định qua lại với Tống Nhiễm Niên. Một người tốt như vậy, còn chần chừ cái gì? Bây giờ Cố Trác Sâm nhớ tới liền hận không thể tự tát hai cái vào mặt. "Niên Niên, anh sẽ không để em phải một mình tưởng niệm cả đời." Cố Trác Sâm nhìn Tống Nhiễm Niên, ánh mắt tràn đầy yêu thương, "Cuộc sống của chúng ta không phải gắn liền với nhau sao? Anh đã buộc một nút thắt, em chỉ có thể bên cạnh anh suốt đời." "Anh là người rất ích kỷ, nếu em đã chọn ở bên anh thì sẽ không thể rời đi được nữa." Đêm nay Cố Trác Sâm nói rất nhiều vào tai Tống Nhiễm Niên, lúc nằm trên giường môi luôn kề sát tai cậu. Từng cái chạm bỏng rát như muốn thiêu đốt người Tống Nhiễm Niên. Cậu quấn lấy Cố Trác Sâm, chỉ muốn ôm anh như vậy cả đời. Tối qua về quá khuya, ban đêm trời lạnh còn có gió, khiến lúc ngủ cả người Tống Nhiễm Niên toát đầy mồ hôi, còn lúc nóng lúc lạnh. Sáng hôm sau tỉnh dậy, cậu bắt đầu sốt cao, đã uống thuốc nhưng vẫn không giảm. Cố Trác Sâm vội vàng giúp Tống Nhiễm Niên xin nghỉ, chở cậu cùng tới bệnh viện. Tống Nhiễm Niên đang nằm truyền dịch một mình trong phòng. Sợ cậu buồn chán, hễ cứ rảnh tay là Cố Trác Sâm liền đến tìm cậu, trong vòng một tiếng hắn đã đi tới đi lui rất nhiều lần. Lúc thì tới đưa nước, sau lại mang thêm đồ ăn vặt, khiến các đồng nghiệp bên cạnh cười lớn chọc ghẹo, nói bác sĩ Cố bây giờ chân cún nịnh nọt bạn trai nhỏ. "Mọi người thì biết cái gì!" Cố Trác Sâm mặc kệ bọn họ, đưa tay sờ trán Tống Nhiễm Niên kiểm tra nhiệt độ, "Bảo bối của tôi nên tôi đau lòng, không đến lượt mọi người ồn ào đâu." Tống Nhiễm Niên cười trộm trong lòng, nếu không phải do đang truyền dịch cậu nhất định sẽ cầm tay Cố Trác Sâm lắc lư cả ngày. Hai người vui vẻ chưa bao lâu, Tống viện trưởng đã tìm tới nơi. Thấy con trai mình cứ dính lấy Cố Trác Sâm, Tống viện trưởng rất muốn đập Tống Nhiễm Niên mấy cái. Đứa con này một chút tiền đồ cũng không có, nhìn thấy Cố Trác Sâm là cười hi hi ha ha như thằng ngốc vậy, mặt mũi gì cũng vứt sạch! Mọi người xung quanh thức thời, thấy Tống viện trưởng đến liền tản hết ra ngoài, trong phòng bây giờ chỉ còn lại ba người. "Ba!" Tống Nhiễm Niên cười hì hì gọi. "Còn biết tới người ba này sao?" Tống viện trưởng không thèm để ý Tống Nhiễm Niên đang bệnh, sắc mặt không tốt chỉ tay vào Cố Trác Sâm, "Mỗi ngày con đều đến nhà cậu ta phải không? Đã bao lâu rồi con không về nhà hả? Phòng trong ký túc xá cũng chẳng ở, điểm thì lèo tèo, sao con lại ngoan cố như vậy?" "Phòng ký túc xá có gì tốt đâu! Ở nhà Trác Sâm ca ca tốt hơn nhiều! Có phải con không về nhà nên ba thấy nhớ con hả?" Tống Nhiễm Niên lôi tay Tống viện trưởng để ông ngồi xuống cạnh cậu, "Vậy thì sau này con với Trác Sâm ca ca sẽ thường xuyên về thăm ba nha!" Sắc mặt Tống viện trưởng ngày càng kém, Tống Nhiễm Niên nhịn cười tiếp tục nói: "Ba không cần lo về điểm số đâu, con và Trác Sâm ca ca đã bàn với nhau rồi, trước mắt con sẽ đi nghe các buổi tọa đàm đầy đủ, còn hai tín chỉ cuối thì trực tiếp kết hôn rồi nộp giấy công chứng cho trường ạ!" Tống viện trưởng nổi giận, trừng mắt nhìn Cố Trác Sâm, hận không thể ngàn đao chém chết hắn: "Lãnh giấy công chứng? Tôi có đồng ý à! Cố Trác Sâm, nhìn xem cậu đã làm gì con trai tôi!" "Ba!" Tống Nhiễm Niên khó chịu khi Tống viện trưởng quát Cố Trác Sâm, cậu cau mày nghiêm túc nói, "Việc này đã bàn xong, con không phải đang thương lượng với ba, đây là thông báo cho ba một tiếng!" Tống viện trưởng định đánh lên đầu Tống Nhiễm Niên, nhưng may mắn có Cố Trác Sâm cản lại, hắn ôm người vào lòng che chở. "Sao phải động tay như vậy?" Cố Trác Sâm ôm chặt Tống Nhiễm Niên, khiến Tống viện trưởng không tìm thấy đầu con trai, "Niên Niên còn đang bệnh, bác cứ trút giận lên con." Tình huống chồng hát vợ theo này khiến Tống viện trưởng mù mắt, ông đã vất vả nuôi con trai khôn lớn vậy mà nó lại bị lừa đi mất, đây là nỗi lòng chung của người làm ba! Vấn đề này cũng qua lâu rồi, ông đã sớm chấp nhận sự thật. Nhưng tận mắt nhìn thấy hai đứa ở gần nhau lại là một chuyện khác, nếu ông không tức giận trong lòng sẽ cảm thấy khó chịu! Cố Trác Sâm biết được người ba này chỉ tỏ ra cáu kỉnh thôi. Hắn dùng thái độ nghiêm túc, đảm bảo với Tống viện trưởng rất nhiều điều, miệng lưỡi sắp bị mài hỏng. Cuối cùng cũng thành công xoa dịu Tống viện trưởng, lúc tiễn ông ra cửa Cố Trác Sâm không quên nhìn theo bóng lưng kính trọng nói: "Ba đi thong thả!" Bước chân Tống viện trưởng cứng đờ, thiếu chút nữa đã té ngã, ông quay đầu trừng mắt nhìn Cố Trác Sâm: "Bây giờ không cho gọi! Lãnh được giấy công chứng rồi nói!" Cố Trác Sâm gật đầu, cười cười hai tiếng: "Để bác làm quen trước ạ!" Thời gian trôi nhanh như cún chạy ngoài đồng, mới đó đã qua hai năm. Tống Nhiễm Niên đang học năm ba, cậu vẫn còn thiếu hai tín chỉ. Giáo viên phụ trách đã tìm cậu nói chuyện rất nhiều lần, nhưng Tống Nhiễm Niên chỉ trả lời qua loa là không vội. Lúc nghỉ hè, Tống Nhiễm Niên muốn nói với Cố Trác Sâm về chuyện này, nhưng mỗi lần vừa đề cập đến đều bị Cố Trác Sâm vô tình chen ngang, khiến Tống Nhiễm Niên hận đến mức muốn cắn chết tên khốn kiếp này! Đêm nay, Tống Nhiễm Niên không nhịn được nữa, ngồi trên ghế sô pha úp mặt vào ngực Cố Trác Sâm vừa khóc vừa ậm ừ: "Trác Sâm ca ca, anh không còn yêu em!" Cố Trác Sâm bị chọc cười, nâng cằm Tống Nhiễm Niên lên: "Nói bậy gì đó? Không yêu em thì yêu ai?" "Vậy là anh không muốn kết hôn với em nữa? Tại sao mỗi lần nói đến vấn đề này anh đều không trả lời em?" Tống Nhiễm Niên đáng thương, đôi mắt đỏ hoe. "Lại đây." Cố Trác Sâm để Tống Nhiễm Niên ngồi vào lòng mình, "Sắp tới sinh nhật của em, có phải quên mất rồi không?" Tống Nhiễm Niên lắc đầu: "Không có quên, nhưng chuyện tụi mình kết hôn thì có liên quan gì đến sinh nhật em!" "Em ngốc rồi à?" Cố Trác Sâm đã sớm đặt vé máy bay ra nước ngoài, chỉ chờ đến ngày sinh nhật Tống Nhiễm Niên sẽ cầu hôn. Tống Nhiễm Niên nghe xong, qua nửa ngày mới tỉnh ngộ, kích động vùi mặt vào ngực Cố Trác Sâm trả lời: "Đồng ý, em đồng ý, em đồng ý đến chết!" Không còn gì bất ngờ, Cố Trác Sâm vẫn chưa nói lời câu hôn thì Tống Nhiễm Niên đã không chờ được đồng ý luôn. Hắn thở dài nâng mặt Tống Nhiễm Niên lên, nhìn thẳng vào mắt cậu nghiêm túc nói: "Thu hồi lời khi nãy đi, đến lúc anh cầu hôn hãy nói ra!" Tống Nhiễm Niên gật gật đầu: "Thu lại! Em thu hồi lại hết!" Lúc này Cố Trác Sâm mới thoả mãn hôn cậu một cái, có điều hắn cũng không để Tống Nhiễm Niên chờ lâu, trực tiếp nói nhỏ vào tai cậu, giọng điệu vừa cưng chiều vừa yêu thương: "Niên Niên, bây giờ Trác Sâm ca ca hỏi em. Dù sau này giàu sang hay nghèo khổ, khi khỏe mạnh cũng như lúc ốm đau, em sẽ đồng ý vĩnh viễn ở bên anh chứ?" Tống Nhiễm Niên nắm tay Cố Trác Sâm, mười ngón đan chặt vào nhau, cậu nói: "Em đồng ý!" Câu nói này đáng giá hơn bất kì thứ gì trên đời, gắn kết hai người chặt chẽ với nhau. Vâng, em đồng ý. Và đây là lời hứa của em, từ nay về sau, em vẫn luôn bên anh, bầu bạn cùng anh. Cuộc sống này rất tầm thường, nhưng nếu trải qua với anh sẽ thật thú vị. Đời người rất dài và em nguyện ý cùng anh già đi. Câu nói em yêu anh, cũng chỉ dành cho mỗi anh.HoànTác giả có lời muốn nói: Hoàn rồi! Cảm ơn các bạn đã xem, nghiêng mình ~– Yeahhhh ~ Đã hoàn rồi nhaaaaaa ~ ~ ~ Cảm ơn các bạn đã theo dõi bộ truyện ngắn ngủn này hihi Có lẽ sẽ còn nhiều thiếu sót, mong các bạn bỏ qua ~
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương