Xin Em Đừng Quá Quyến Rũ

Chương 41:



“Đương nhiên sẽ không! Con không phải loại người như cô ta. Bẩn!"

"Ăn nói đàng hoàng một chút.” Ngụy Hương Lê có chút mất hứng, càng không vui khi nghĩ đến những scandal của Đường Vãn.

Rốt cuộc là con gái lớn rồi cũng không chung sống cùng mẹ, không nghĩ tới lại nó lại dựa vào nhan sắc để đổi lấy thành công, trong lòng Ngụy Hương Lê thở dài, nhìn Tiêu Quân mới cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Tiêu Quân ném bát ra, bắt đầu sờ soạng quần áo của bà..

"Con làm gì?"

"Cho con tiền mua thuốc lá."

“Một tháng con hút bao nhiêu? Tiền trong nhà đều phải cho con lấy sạch, thuốc lá gì lại đắt như vậy, hút hai ngụm lại hết."

“Bà thì biết cái gì!" Tiêu Như Sơn bất mãn Đường Vãn, tự nhiên cũng có chút bất mãn với vợ của mình, cho dù là không thích con gái hút thuốc, lúc này cũng giúp Tiêu Quân: "Quân Quân học chính là học viện điện ảnh, về sau chính là muốn trở thành đại minh tinh, khẳng định từ bây giờ bắt đầu học hỏi, người khác hút thuốc được, con gái tôi cũng không thể tụt lại phía sau, Quân nhi lại đây, ba ba cho con tiền."

Tiêu Quân vui vẻ ôm lấy cánh tay của Tiêu Như Sơn, thè lưỡi với mẹ: "Mẹ, mẹ lo lắng cái gì, Đường Vãn không phải đáp ứng bố trí nhân vật cho con rồi sao, con nhất định sẽ nổi tiếng!"

Ngụy Hương Lê bất đắc dĩ cười cười, cũng thật sự mong con gái này có thể nổi tiếng, Đường Vãn tuy rằng cũng là con gái của bà, bất quá so với tiêu Quân là “áo bông nhỏ”, vẫn không giống nhau.

Nhớ tới scandal của Đường Vãn, bà không thích nhíu mày, quyết định tìm một thời gian nói chuyện với Đường Vãn, bảo cô đừng vì lợi ích mà bán đứng mình, nếu truyền ra ngoài thì lại mất mặt!

**

Ngày hôm sau Tiêu Quân vào đoàn làm phim, cô ta mang theo rất nhiều thứ, giống như một thiên kim tiểu thư đến nghỉ ngơi.

Bây giờ là mùa hè, quay phim vô cùng nóng, bởi vì là sản xuất lớn, từ đạo diễn đến mỗi nhân viên trong đoàn làm phim đều đặc biệt bận rộn, không ai để ý tới Tiêu Quân, cô ta tùy tiện kéo một người: "Đạo diễn ở đâu? Tôi muốn tìm đạo diễn."

Vừa lúc cô kéo chính là công việc của đoàn làm phim, trận đấu đánh giá cô từ đầu đến chân một lần, nhíu mày hỏi: “Cô là ai?"

"Tôi là em gái của sản xuất Đường, tôi đến để quay phim."

"Sản xuất Đường ?"

Đây chính là một nhân vật không thể đắc tội, nhưng mà: "Cô nói cô là em gái của cô Đường, tôi chưa từng nghe qua sản xuất Đường nói có một em gái nha."

Tiêu Quân không tin: "Anh giúp tôi tìm đạo diễn một chút, đạo diễn khẳng định biết, chị tôi đã sắp xếp tốt vai diễn cho tôi, tôi thật sự là em gái của nhà sản xuất Đường!"

Anh ta cũng lười dài dòng với cô, cười lạnh đẩy cô ra, anh rất bận rộn, không có thời gian nói thêm một câu nào với cô gái này.

Tiêu Quân dậm chân hậm hực đi tìm đạo diễn trong đoàn làm phim, cho dù là cầm ô che nắng, nhưng chịu nhiệt độ ba mươi mấy độ này vẫn nóng đến không chịu nổi, trong lòng cô ta có lửa, cảm thấy Đường Vãn không coi trọng mình, cô ta vừa mới gọi điện thoại cho Đường Vãn, nhưng mà cô không nghe máy.

Sau khi ngồi ở đoàn làm phim chờ đợi một hồi, cuối cùng cũng có người đi tới: "Cô là Tiêu Quân?"

Tiêu Quân vội vàng gật đầu: "Tôi là em gái của nhà sản xuất Đường, Tiêu Quân! Tôi đến đây để quay phim, chị gái tôi đã sắp xếp một vai diễn cho tôi!”

Đây là lời mà cả buổi chiều cô ta gặp ai cũng phải nói, nhân viên công tác trước mặt ý tứ không rõ cười một chút: "Đi thôi, đạo diễn của chúng tôi đang tìm cô."

Tiêu Quân cao hứng đi qua tiểu ca này, đạo diễn là một người đàn ông trung niên, bởi vì thời tiết nóng chỉ mặc một chiếc áo thun trắng, đang cầm quạt thổi gió, vừa quạt vừa đọc kịch bản, đầu cũng không ngẩng lên: "Cô là Tiêu Quân?"

"Đúng vậy, đạo diễn, tôi là..." Cô lại muốn lấy câu thoại "Tôi là em gái của nhà sản xuất Đường" ra, nhưng đạo diễn giơ tay ngăn cô lại, chỉ chỉ cảnh trước máy quay: "Chúng ta lập tức muốn quay cảnh nhân vật chính rơi xuống vách núi, cô đến."

Nhân vật chính!?

Tiêu Quân không nghĩ tới mình lại được đóng vai chính, nhất thời kích động không biết làm thế nào mới tốt.

Phó đạo diễn bảo sân khấu tới: "Dẫn cô ấy thay quần áo, nhanh tiến độ, nhanh lên."

Tiêu Quân được dẫn xuống thay quần áo, lại bị người đưa đến trước máy quay, cô ta đứng ở bên vách núi nhìn xuống, vách núi là thật, độ cao hơn ba mét, dưới vách núi có đệm rất dày cùng với rất nhiều nhân viên công tác, để đảm bảo diễn viên không có bất kỳ người nào là không được an toàn, bất quá khoảng cách cao như vậy nhảy xuống, cho dù có đệm cũng sẽ cảm thấy không thoải mái.

Tiêu Quân lại không sợ, trong lòng nhảy nhót lo lắng đan xen, tuyệt đối không nghĩ tới mình có thể diễn vai chính! Xem ra Đường Vãn này coi như cũng có chút bản lĩnh.

Cô đứng trên vách đá, chờ đợi để bắt đầu quay phim.

Đạo diễn lười biếng ngồi trước mặt máy móc, nhân viên đánh bảng: "Action!".

Tiêu Quân lên tiếng thét chói tai, nhảy xuống vách núi, nặng nề ngã trên đệm.

Đạo diễn cau mày: "Làm lại."

Tiêu Quân lại nhảy một lần nữa.

Đạo diễn biểu tình lạnh lùng: "Lại một lần nữa."

Tiêu Quân không có biện pháp nào khác, đành phải nhảy lại.

Sau đó nhảy đi nhảy lại hơn mười lần, đạo diễn luôn không hài lòng, cuối cùng tức giận đứng lên, chỉ vào Tiêu Quân mắng to: "Cô lấy đâu ra diễn viên thế thân!? Ngay cả một động tác cũng không làm ra trò! Tiếng kêu thảm thiết một chút. Giống như một con robot máy móc vậy, đi! Không biết làm thì biến!"

Cái gì? Tiêu Quân mở to hai mắt, thế thân?

Không phải nhân vật chính sao? Không phải là một vở kịch lớn?
Chương trước Chương tiếp
Loading...