Xin Lỗi Bởi Tôi Là Ác Quỷ Của Đời Em

Chương 27



“Thuốc mê”, đó chính là điều duy nhất Linh Hương kịp nhận ra khi chìm vào cơn mê. Ngủ cũng tốt, sẽ chẳng phải lo sợ nữa. Người ta nói, kết quả vốn dĩ không có gì đáng sợ, điều đáng sợ nhất chính là quãng thời gian chờ đợi kết quả. Thay vì tỉnh để lo cho số phận của mình, chi bằng ngủ một giấc và đến khi tỉnh lại thì kết cục đã định sẵn, có như vậy, con người mới dễ dàng chấp nhận nó.Cuộc đời sao lắm khúc ngoặt quá, và mỗi lối rẽ ấy lại khiến Linh Hương cảm thấy vất vả, vất vả bởi con đường không bằng phẳng, vất vả bởi không biết rằng sau khi đi hết đoạn đường này thì phía trước là một con đường như thế nào đang chờ đón. Ban đầu là Huỳnh Thư, tiếp sau đó là Cao Thiên Hựu, sau nữa là tên Bình này. Linh Hương không muốn dùng từ cuối cùng, bởi cô không biết đến khi nào cô mới được trả lại sự bình yên. Kiến Phong có lẽ đã đúng, cô phải làm quen với cuộc sống này, bởi như anh nói, nếu thực sự muốn trở thành một doanh nhân thành đạt, trở thành người có chỗ đứng trong xã hội thì cô phải đánh đổi, đánh đổi một cuộc sống bình yên, đánh đổi một tâm hồn lương thiện. Cô không biết mình có dám đánh cược hay không, lo sợ rằng một khi đã đem tâm hồn mình trao đổi thì sẽ chẳng thể nào lấy lại được nữa. Thế nhưng cô cũng căm ghét bản thân biết bao, căm ghét bởi mình nhỏ bé yếu đuối, không thể trả thù lại những người đã đảo lộn cuộc sống của mình.

“ÀO! ÀO”, Linh Hương cảm thấy toàn thân mát rượi, các giác quan được tác động mạnh. Tỉnh! Dù đang bị trói, Linh Hương vẫn bật cười, vậy mà cô cứ tưởng rằng mình sẽ phải bị nhốt trong một căn phòng tăm tối, nào ai có ngờ trước mắt bây giờ là một phòng căn phòng sang trọng, có lẽ là phòng tiếp khách, trước mắt cô hoàn toàn là những người mặc bộ đồ đen, chắc đó là những người vệ sĩ. Linh Hương đảo mắt tìm Thảo My và nhận ra cô cũng mới tỉnh, cũng đang nhìn quanh như mình.

-Cười cái gì?

Giọng đàn ông vừa lên tiếng, cô nhận ra ngay đó là Bình. Hắn kiêu hãnh nhìn cô, cũng phải thôi, cô đoán cảm giác của hắn bây giờ chính là hả hê vì mình cuối cùng là người chiến thắng. Hắn đang cười, bởi vì dù sao hắn cũng đã thực sự đang trả thù được cô. Còn cô, cô đang cười vì lẽ gì, chắc hẳn hắn đang thắc mắc điều đó. Linh Hương thôi cười, hắn đâu có phải là Cao Thiên Hựu, hắn đâu có khả năng kiềm chế cơn giận, hắn đâu có khả năng đoán được suy nghĩ của người khác, hắn đâu có khả năng tự mình làm chủ tình thế, và…hắn đâu có quân tử như Cao Thiên Hựu. Nghĩ đến đây, Linh Hương giật mình, sao cô lại nghĩ đến Cao Thiên Hựu vào lúc này, tại sao cô lại cho rằng Cao Thiên Hựu là quân tử, Cao Thiên Hựu chính là kẻ đại tiểu nhân, chuyện gì cũng để bụng cơ mà. Cô lại giật mình suy nghĩ, phải không, Cao Thiên Hựu có tiểu nhân không, chỉ là quan điểm đúng sai của Cao Thiên Hựu quá rõ ràng, anh ta muốn từng bước đi của mình phải hoàn hảo, anh ta tự đặt cho mình nguyên tắc và sống theo nó, và phải chăng anh ta sợ mình mềm lòng, sợ mình thay đổi quyết định nên nhất nhất phải làm cho mình những điều luật, và ép mình sống trong cái khuôn khổ ấy. Tiểu nhân, chưa hẳn đã là tiểu nhân, quân tử, ai dám chắc chính là người quân tử. Con người sống chẳng mấy ai vượt qua được hai chữ “thành kiến”, họ nhận định một con người bởi tiêu chí cơ bản đó là cách mà người kia thể hiện ra cho họ thấy, và người kia đối với họ thế nào? Vậy mà chẳng bao giờ có ai tự hỏi mình đã làm gì để nhận được cách cư xử từ người khác, và mình sẽ làm gì nếu thực sự có ngày mình rơi vào hoàn cảnh như họ. Linh Hương nhớ, cô đã nhiều khi nhìn thấy anh ta thần người nhìn xa xăm, lúc ấy cô cảm thấy anh ta cô độc lắm, anh tự mình tránh xa mọi người để ôm lấy những thứ gọi là quá khứ. Phải chăng quá khứ ấy anh đã từng có những bước đi sai lầm nghiêm trọng và không thể nào thay đổi, vì vậy giờ đây anh ép mình phải bước những bước đi hoàn hảo. Cao Thiên Hựu! Thiên Lôi! Cao Thiên Hựu……. Trong đầu Linh Hương bỗng hiện ra hình bóng của hắn, toàn bộ là hình dáng nhăn nhó không giống ai của hắn, rồi sau đó lại là những kiểu cười đười ươi của hắn.

-Đây là chuyện của tôi và cậu, Linh Hương vốn dĩ không liên quan. Để cho cô ấy đi!- Thảo My bất chợt lên tiếng

Bình nhìn Thảo My cười khểnh:

-Thảo My, nếu đơn giản chỉ là chuyện giữa anh và em, thì anh sẽ không phải tốn công sức như thế này. Bây giờ thả cô ta đi, cô ta lại gọi người đến thì sao?

Linh Hương hít một hơi thật sâu, lấy can đảm để nói:

-Cậu ngu hay giả vờ ngu thế hả. Đã bắt cóc rồi lại còn cho người ta thấy mặt, đưa đến nơi nào kín không kín lại đưa tới đây. Từ trung tâm dành cho trẻ thiểu năng về à?

Vừa nói cô vừa quắc mắt nhìn Bình, cô chưa bao giờ cảm thấy khinh bỉ thằng đàn ông nào nhiều như hắn, ngay cả đối với Cao Thiên hựu cô cũng chưa từng. Bình nhìn thấy thái độ của Linh Hương thì không hài lòng, cười thỏa mãn một hồi rồi đánh mắt cho đám vệ sĩ, ngay lập tức có vài người đàn ông khỏe mạnh tiến tới đạp thật mạnh vào người Linh Hương, và sau đó là những cú đạp liên tiếp và dồn dập. Lần đầu tiên Linh Hương càm nhận được lực của những cú đạp mà cô chỉ nghĩ rằng chỉ có trong phim. Lúc ấy, điều duy nhất cô nghĩ rằng: “Nếu đổi lại người mình chửi là Cao Thiên Hựu, hắn sẽ chẳng làm thế đâu”. Rồi lại có một tên bài hát vang vọng trong đầu: “mãi mãi tuổi hai mươi”. Linh Hương sợ rằng mình sẽ mãi mãi dừng lại ở tuổi này mất, nhưng rồi nghĩ mình đã qua tuổi hai mươi rồi, tức là tên bài hát này không linh ứng, cô thể nào cũng sống. Thầm than tên Bình này quả thật rất ngu ngốc, nếu là Cao Thiên Hựu, hắn chắc chắn chẳng bao giờ dùng vũ lực với con mồi, hắn có lẽ thừa hiểu rẳng, con người dù có yếu đuối nhút nhát đến đâu, khi bị đòn đau đến thế nào cũng có lúc vùng dậy, như vậy chỉ làm cho mình không những không trút được cơn giận mà còn phải thêm gánh vào người. Cô thấy phục Cao Thiên Hựu sát đất, hắn biết dù con người có máu lạnh đến đâu, dù có hoàn hảo và kiên cường đến đâu thì cũng có điểm yếu, đó chính là người thân. Người dắc tội với hắn sớm muộn cũng phải xin lỗi hắn, cũng phải nể sợ hắn chứ không thể khinh bỉ. Chết rồi, chết thật rồi, tại sao ngay cả những điểm xấu của Cao Thiên Hựu bây giờ cũng được Linh Hương đưa vào ưu điểm, và ưu điểm ấy có phần vượt trội cơ chứ.

-Á… Á…- một cú đạp trúng mắt khiến Linh Hương bật tiếng kêu

-Đủ rồi, dừng lại đi. Cậu có thể giết được chúng tôi hay sao?- Thảo My lạnh lùng lên tiếng, thật kì lạ dù trong hoàn cảnh như vậy, giọng nói của Thảo My vẫn lạnh như mọi ngày

Bình ra hiệu cho tên vệ sĩ kia dừng lại rồi cười rất to:

-Thảo My, anh không định giết em, nhưng để làm em đau khổ thì anh có thể đấy. Em nghĩ với địa vị của ông già anh, em và cô ta có thể làm gì được.

Thảo My cười nhẹ, cái cười của sự miệt thị và coi thường:

-Cậu nghĩ bố tôi có thể để cho cậu muốn làm gì làm sao? Cậu đeo đuổi tôi rất lâu rồi cũng không dám làm gì tôi, chẳng phải cũng sợ thế lực của gia đình tôi hay sao?

Bình tiến đến gần Thảo My, vuốt ve khuôn mặt cô rồi nói:

-Em tưởng anh không biết chuyện gì sao, công ty bố em đang gặp khó khăn, đang nợ ngân hàng một khoản tiền lớn. May ra nếu bây giờ là người của anh, thì bố anh sẽ giúp cho gia đình em. Bây giờ là anh chọn em, chứ em không có quyền!

Thảo My không thèm né ánh nhìn của Bình, trực tiếp nhìn vào hắn ta, khiến cho Bình bất chợt bật cười:

-Anh rất thích tính cách này của em

Linh Hương nhìn thấy cảnh tượng ấy thì máu Trương Phi dồn hết lên đỉnh đầu, cô rất chướng mắt khi nhìn những thằng đàn ông như này. Dù đang rất đau, cô vẫn cố ngẩng mặt lên nhìn về phía tên Bình và nói:

-Tiểu… nhân, bệ…nh ho…ạn!

Bình trừng mắt sang nhìn Linh Hương, hắn không nghĩ rằng đứa con gái này còn sức mà cất lời. Linh Hương vừa thở dốc vừa cố gắng nói từng chữ:

-Đồ… đồ… ngu…x…xua…xuẩn

Mắt Bình long sòng sọc, hắn ta ngay lập tức bóp chặt cổ Linh Hương:

-Tao ghét nhất là loại đàn bà lắm lời như mày. Đừng nghĩ rằng đàn ông không thể ra tay với phụ nữ. Đối với tao, chỉ cần bỏ ra chút tiền là mạng của mày chẳng đáng một xu.

Linh Hương sau khi bị đánh đã không còn sức lực, hô hấp không ổn định, cô ra sức hít thở để lấy lại sinh khí, thế nhưng bị Bình bóp chặt cổ, cô cảm thấy khó chịu, khó thở, bàn tay yếu ớt cào những vết chẳng thấm vào đâu trên tay Bình, cô muốn gạt tay hắn ra nhưng cổ lại càng bị bóp nghẹt hơn. Mắt Linh Hương dại đi, Bình nói đúng, hắn chỉ cần dùng tiền là có thể lo lót được tất cả, cô biến mất cũng chỉ khiến người thân đau lòng và bất lực, còn hắn thì sẽ chẳng có chuyện gì, sẽ lại càng ngạo mạn hơn mà thôi. Cô chợt ước, ước người trước mặt mình là Cao Thiên Hựu, bởi cô linh cảm, nếu đổi lại là hắn, hắn sẽ không đối xử với cô như vậy. Linh Hương mong Cao Thiên Hựu có thể xuất hiện, nhưng lại tuyệt vọng nhận ra, hắn và cô là gì của nhau, hắn sao có thể xuất hiện cứu một người không thân không thích, không quan hệ bạn bè như cô.

-Dừng lại đi! Cô ấy sẽ chết mất- Thảo My bỗng hoảng loạn

Bình vẫn tiếp tục xiết mạnh

-Xin cậu, dừng lại đi, dừng lại đi- Thảo My hét lên

Lúc này, Bình mới chịu buông tay khỏi cổ Linh Hương. Bình tiếp tục quay sang Thảo My cợt nhả:

-Thảo My, lần đầu tiên anh thấy em mất bình tĩnh như vậy, nó là gì của em mà khiến em như vậy!

Linh Hương gục xuống, cô thực sự chỉ muốn ngủ một giấc thật sâu, chỉ muốn thiếp đi để quên hết nỗi sợ hãi cùng quẫn, thế nhưng cô lại nhận ra, nếu lúc này mình ngủ, thì Thảo My sẽ cảm thấy cô độc biết bao, cô có thể ngủ để quên mọi thứ, còn Thảo My sẽ phải gánh tất cả nỗi sợ hãi và căng thẳng. Nếu là như vậy, thì cô phải tỉnh, ít ra để Thảo My cảm thấy vẫn có người đứng về phía cô ấy.

Bình lúc này cởi trói cho Thảo My, ra lệnh cho vệ sĩ kéo Thảo My lên tầng trên, Thảo My cuống cuồng không biết làm gì, lúc này cả hai cô gái đều cảm nhận Bình sắp làm chuyện gì đó với Thảo Mỳ. Hắn cười nói:

-Bố em chắc phải mừng lắm khi có một người con rể như anh!

Linh Hương muốn giúp đỡ nhưng cô đã không còn sức lực nữa rồi, để giữ cho mình không hôn mê đã là quá khó với cô, bây giờ Bình có mở cửa cho cô chạy, cô cũng không có khả năng đứng dậy. Bình đi lên tầng khiến Linh Hương cảm thấy đầu óc quay cuồng, giờ cô không thể nghĩ được gì nữa, cô không biết mình phải làm gì để cứu Thảo My, chỉ biết nhen nhóm một hi vọng rất nhỏ nhoi, rằng giám đốc Kiến Phong sẽ đến.

Chưa đầy 15 phút sau, Bình chạy vội xuống nhà, quát đám vệ sĩ:

-Mau đưa cô ta ra xe đằng sau nhà, ném cô ta tới một chỗ nào đó cho tôi

Có một giọng đàn ông ngại ngần:

-Cậu chủ, chúng tôi là vệ sĩ, tôi cảm thấy…

-Câm miệng- Bình quát- có chuyện gì tôi chịu, cô ta sau đó sống chết như thế nào không can hệ đến các người.

Hai tên vệ sĩ túm lấy người Linh Hương lôi xềnh xệch ra cửa sau, và nhanh chóng chúng ném cô ra phía sau xe. Xe chầm chậm lăn bánh, Linh Hương bỗng cảm thấy run sợ, sợ một cái chết chẳng rõ nguyên nhân, không tìm ra thủ phạm. Người ta nói đó là chết oan, mà những người chết oan oán khí rất nặng, như vậy càng khó siêu thoát. Cô cảm nhận được một cái chết im lặng đang chờ đón mình, ra đi khi mọi ước mơ và khao khát còn chưa thực hiện được. Cô sợ mình trở thành linh hồn vất vưởng lắm, sợ chẳng ai nhận ra sự có mặt của một linh hồn, sợ không cầm nắm được mọi vật, sợ không thể ôm bố mẹ một lần nào nữa, sợ sẽ chẳng còn cơ hội để trái tim mình đập loạn nhịp vì ai đó. Nghĩ đến đây, cô lại nhớ đến một cái tên quen thuộc: Cao Thiên Hựu. Cô chẳng rõ vì sao chỉ trong một đêm, cô lại nhớ tới hắn nhiều đến thế, vốn dĩ là ghét hắn vô cùng, vốn dĩ là ghét gặp mặt hắn, vốn dĩ là khinh bỉ hắn, vậy mà bây giờ lại đem lòng nhớ. Cô nhớ cái khuôn mặt hoàn mĩ của hắn khi đang cầm ly rượu vang trên tay, nhớ cái phong thái tự tin của hắn, nhớ cái con người có vẻ mặt thì tỏ ra nghiêm túc nhưng lại luôn vì những điều nhỏ nhoi mà cười vui vẻ, nhớ cái con người đã từng dùng thủ đoạn với cô và bạn bè mình nhưng rồi sau đó lại quan tâm đến cô mà đến bây giờ cô mới nhận ra. Cô muốn sống lắm, sống để được nhìn thấy người thân, sống để nhìn thấy Cao Thiên Hựu một lần nữa, để khẳng định lại xem mình đối với hắn rốt cuộc là như thế nào, thế nhưng cô có thể làm được gì, giờ đây cô chỉ giống như một con kiến đang trên đường đi kiếm thức ăn thì bị lạc đàn, cô sẽ bị những loài vật to lớn hơn giẫm nát cho dù ý chí phản kháng có lớn tới đâu. Nhận thức được tiếng động cơ xe, rồi sau đó cảm nhận được sự di chuyển thì cũng là khi cô cảm thấy sự sống của mình đang dần xa. Bọn họ rồi sẽ đưa cô đến một rừng cây hoang vu tít tắp, rồi thả cô ở đấy mặc cho sự sống chết. Cô không biết suy nghĩ đó có phải chỉ là một tưởng tượng ngu ngốc hay không, nhưng sự thực nếu có ai đó ở trong hoàn cảnh này giống cô, thì họ cũng sẽ nhạy cảm như cô bây giờ.

Linh Hương vừa dời khỏi phòng khách thì Cao Thiên Hựu cùng Kiến Phong xuất hiện. Bình ra vẻ thản nhiên tươi cười:

-Chẳng phải Cao tổng của Tân Thụy đây ư, lại còn anh Phong nữa. Sao hai người hôm nay rảnh rỗi đến căn nhà cũ nát ở ngoại thành của gia đình em thế này

Thiên Hựu thản nhiên tiến tới ngồi trên sa lông, cười nói:

-Bạn gái của tôi bị mất tích, nghe nói là ở chỗ Bình thiếu gia!

Bình chột dạ, tuy nhiên vẫn không hề lo sợ trả lời:

- Cao tổng, bạn gái của anh làm sao em dám cướp được chứ!

-Không phải là cướp, là bắt cóc!- Thiên Hựu nói từ từ từng từ một

Bình ngồi xuống:

-Cao tổng, em với anh nước sông không phạm nước giếng, bạn gái của anh không có ở đây.- giọng điệu có phần hống hách

Thiên Hựu cười nhạt:

-Bình thiếu gia, đến bây giờ tôi vẫn tôn trọng gọi cậu là Bình thiếu gia, cậu cho rằng tôi nể sợ địa vị của cậu hay sao. Cậu có biết khi cậu đang hoang phí tiêu tiền của bố mẹ cậu thì tôi đã ra ngoài đời đối phó với bao nhiêu loại người rồi không?

Bình đứng dậy đập bàn quát:

-Cao Thiên Hựu, anh cũng đừng cho rằng tôi sợ anh. Tôi tôn trọng anh vì anh là khách, nhưng anh đừng vì thế mà lên mặt dạy đời tôi.

Thiên hựu không nói gì, bình tĩnh phất tay cho người tiến vào, đám vệ sĩ của Thiên Hựu có khoảng năm người, họ vừa vào đến nơi thì khung cảnh trở nên hỗn loạn, hai bên vệ sĩ đánh nhau, nhưng có lẽ người của Cao Thiên Hựu được lựa chon kĩ càng, ai nấy đều rất giỏi võ, chỉ vài phút sau đám người của Bình bò rạp ra đất. Mặt Bình lúc này tái mét:

-Cao Thiên Hựu, anh dám vào nhà tôi, đánh người của tôi sao?

Thiên Hựu ngả người tựa vào ghế, thản nhiên nói:

-Cậu không phải không thích nói lý lẽ sao. Tôi muốn cậu cùng ngồi xuống nói chuyện, nên mới phải dùng cách này! Nếu cậu muốn gây chuyện, vệ sĩ của tôi bên ngoài cũng sẽ vào đây. Cậu muốn giải quyết theo kiểu giang hồ, tôi cũng sẽ chiều- Thiên Hựu quay sang Kiến Phong- Trần tổng cùng vài người lên trên tìm giúp tôi được chứ- Thiên Hựu vừa nói vừa chỉ tay lên bên trên.

Kiến Phong gật đầu, nhìn lướt qua Bình rồi cùng vài vệ sĩ lên trên tầng. Bình lúc này đỏ bừng mặt vì tức giận, nhưng bản thân không làm được gì. Hắn chỉ biết to mồm:

-Cao Thiên Hựu, tôi sẽ kiện….

Bình định nói tiếp nhưng nhìn thấy khuôn mặt thản nhiên của Cao Thiên Hựu, hắn ta bèn ngậm mồm lại và ngồi xuống.

Kiến Phong lên tầng, quả nhiên bên trên có một tên vệ sĩ đang đứng đó, anh vật lộn cùng tên vệ sĩ đó một hồi, rồi khi người của Cao Thiên Hựu vào giúp, anh mới mở cửa phòng. Trước mặt anh là Thảo My với mái tóc dài dính chặt vào làn da, gương mặt thất thần ngồi nhìn về phía cửa sổ. Anh nhìn thấy, trong đôi mắt ấy, có cả hi vọng lẫn tuyệt vọng. Cô tuy rằng thấy động tĩnh, nhưng cũng không hề giật mình, từ từ quay lại nhìn về phía anh,

ánh mắt dần dần đỏ hoe, ngập nước, và sau đó thì dừng lại, nước mắt không hề rơi. Kiến Phong sững sờ, anh chưa bao giờ gặp một người nào giống Thảo My, trước nguy hiểm như vậy, cô chẳng hề gào thét hay thậm chí có một biểu hiện bất bình căm phẫn nào, cô cứ thản nhiên đối mặt với chúng đem theo sự lo lắng trong tâm hồn, có lẽ cô đang tự đánh cược, đánh cược xem rốt cuộc cô có thể chế ngự sự sợ hãi của bản thân hay không? Anh tự hỏi tại sao cô không tìm cách trốn thoát, tại sao chỉ im lặng ngồi đó.

-Anh…

Từ “anh” ấy ngập ngừng xiết bao, Kiến Phong cảm thấy cô đang run rẩy, run rẩy vì không dám khẳng định người trước mặt là ai, anh nghĩ có lẽ cô đang sợ nhỡ đâu tất cả chỉ là ảo giác. Trong lòng anh thoáng một suy nghĩ: “anh muốn bảo vệ cô suốt đời”.

-Cô sợ không?

Thảo My lắc đầu. Kiến Phong ngây mặt, rõ ràng cô ấy đang lo sợ, tại sao lại nói dối. Dường như Thảo My nhận ra suy nghĩ của Kiến Phong, bèn cười:

-Là giả đấy, tôi rất sợ

-Vậy tại sao không kêu, biết đâu có người cứu cô!

-Hắn đã để tôi 1 mình, chứng tỏ hắn thừa biết tôi không thể trốn, cũng không thể kêu. Vậy sau tôi phải làm như vậy, đặt vận mệnh của mình vào hy vọng vô ích, thì tại sao không tin tưởng vào bản thân. Thà rằng dưỡng sức, biết đâu có thể tìm ra cách đối phó hắn

Kiến Phong lặng gật đầu, rồi sau đó như chợt nhận ra điều gì, bèn hỏi dồn:

-Thảo My à, còn Linh Hương, cô ấy đang ở đâu?

Thảo My lắc đầu, cô nói rằng cô và Linh Hương vừa bị tách nhau, lúc cô bị đưa lên trên này thì Linh Hương vẫn ở dưới tầng. Kiến Phong lo lắng, anh không rõ rốt cuộc tên Bình đó giấu Linh Hương ở đâu, Linh Hương không có địa vị, nếu không may Bình nhờ thế lực ngầm nhúng tay vào thì Linh Hương sẽ vĩnh viễn mất tích. Anh nhanh chóng dìu Thảo My xuống nhà, cần phải báo cho Cao THiên Hựu biết.

Thiên Hựu nhìn bóng người bước xuống cầu thang, ánh mắt tràn ngập cảm xúc. Thế nhưng khi bước xuống cầu thang là Kiến Phong và một cô gái, anh không muốn tập trung nhớ tên cô gái ấy, chỉ thấy rằng trong số đó thiếu mất một người, anh lạnh giọng nói với Bình:

-Linh Hương đâu?

Bình vênh mặt:

-Anh nói cái gì vậy, tôi chỉ biết Thảo My là hôn thê của tôi, chứ Linh Hương nào? Các người đến nhà tôi kéo vị hôn thê của tôi xuống, thật không coi ai ra gì.

Thiên Hựu điềm nhiên nói:

-Vậy được, tôi ở đây chờ Linh Hương xuất hiện. Khi cô ấy có tin tức là Tân Thụy và Bình Thái sẽ là kẻ thù của nhau. Hợp đòng lớn giữa Tân Thụy và Bình Thái lập tức hủy, công ty nhà cậu sẽ khốn đốn lắm đây!

-Anh…dám?

Tầm 15 phút sau, Minh vội vã bước vào:

-Giám đốc, Linh Hương đang ở ngoài kia.

Thiên Hựu nhanh chóng đứng dậy, liếc mắt qua Bình rồi bước ra ngoài. Kiến Phong, Thảo My và Bình cũng bước theo xem chuyện gì.

Cô không nhớ được có chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết rằng bỗng nhiên chếc xe cô ngồi phanh đột ngột, rồi một loạt tiếng động phát ra “bốp, bốp, bịch, bịch”. Phải chăng cô đã được cứu, có phải cô gặp được quý nhân, người ấy là ai vậy? Lát sau, không gian trở nên yên tĩnh, Linh Hương không hiểu sao lại cảm thấy bình yên vô cùng, cô như nhìn thấy bóng thần chết đang dời xa. Tâm hồn cô lúc ấy thảnh thơi đến lạ, tự nhắc nhở mình: “Linh Hương, mọi chuyện qua rồi. Mệt quá rồi, mày nên nghỉ ngơi đi”, và thế là Linh Hương chìm vào giấc ngủ. Giấc ngủ ấy không hề dài, Linh Hương biết, nhưng khoảng thời gian ngắn ngủi yên tĩnh ấy cũng đủ khiến cô cảm thấy thoải mái. Cô nghe thấy tiếng anh MInh gọi và tỉnh giấc, trước mắt cô bây giờ chính là Cao Thiên Hựu. Cô thều thào:

-Thiên…lôi… tôi… tôi…tôi… hoa…mắt…rồi!

-Đưa cô ấy đi cấp cứu- giọng Thiên Hựu dồn dập

Linh Hương không thể ngờ được, hình bóng trước mắt cô chính là Cao Thiên Hựu, cô thực sự không mơ, Cao Thiên Hựu quả thực đã đến cứu cô, hắn lại đang ở rất gần cô nữa. Cô cứ cho rằng mình đang đóng phim, Thiên Hựu làm gì ở đây, chỉ là tình cờ, hay là điều gì khác. Bỗng dưng cô òa khóc, khóc vì sợ, khóc vì mừng. Sợ vì mình đã đến Quỷ môn quan, mừng vì mình có thể đến đó mà vẫn có thể trở về. Nước mắt cô cứ trào ra, ôm chặt Cao THiên Hựu:

-Tôi… không.. cần đi bác sĩ… muốn…về…nhà…Thiên Lôi…huhu… là anh…là anh…

Thiên hựu cứ để Linh Hương khóc, chỉ biết ôm chặt cô vào lòng mà an ủi:

-Linh Hương đừng khóc, tôi đưa cô về!- Minh, anh lái xe về nhà tôi, gọi bác sĩ đến khám!

Trước khi đi, Thiên Hựu vẫn kịp chỉ tay về phía Bình:

-Ngày mai, nếu không phải là bố cậu, thì nhất thiết đừng nói gì với tôi!

Linh Hương thì thào rất nhỏ khi đang ngồi trên xe, mắt không ngừng díp lại:

-Thiên Lôi, tôi mệt lắm

Thiên Hựu nhìn Linh Hương, rồi để đầu cô tựa vào vai anh. Anh ghé tai cô và nói nhỏ:

-Ngủ đi, không có chuyện gì nữa rồi!

Linh Hương từ từ nhắm mắt lại, trong mơ cô mơ hồ cảm thấy ấm áp, cảm giác như được ai đó ôm vào lòng, rất an toàn.
Chương trước Chương tiếp
Loading...