Xin Lỗi Bởi Tôi Là Ác Quỷ Của Đời Em

Chương 7



Nó quyết định không nghĩ nữa và tiếp tục trở lại công việc. Giám đốc và chị Lan hôm nay phải ở lại làm việc tới muộn, chị Lan bảo nó là nó không cần ở lại, mọi việc cứ để chị làm cho hết. Trong lòng thầm cảm ơn chị lắm, căn bản là lười nên không muốn ở lại. Nó quyết định đi mua đồ ăn tối cho chị, đồng thời mua luôn cho giám đốc để nịnh nọt. Nhưng mà sau khi đưa cho chị, định vào gặp giám đốc thì chị ngăn lại bẽn lẽn nói:

- Hay là em cho chị gửi tiền được không, chị muốn đem vào cho giám đốc, chị muốn…

Nó tuy vào sau nhưng cũng hiểu trong công ty này từ lâu đã có lắm người thương thầm trộm nhớ giám đốc, và chị Lan thì không ngoại lệ, dù sao thì chị cũng tốt với nó, chị Lan mà trở thành người yêu giám đốc thì nó cũng được phúc lây, vì thế nó vừa nhìn chị vừa cười cười:

- Thôi, em về vậy, không cản trở 2 người bên nhau nữa. Nhưng mà chị nhớ sau này chị với giám đốc thành đôi thì nhớ nói tốt giúp em nhé. Bye chị.

Nó cất bước ra về trong lòng vui sướng lắm, dù sao thì nó cũng đã làm được việc tốt đáp lại ân tình chị Lan dành cho nó.

Sáng hôm sau, nó đến công ty khá là đúng giờ, nếu không nói là sớm 10 phút. Cũng phải thôi, hôm qua nhờ phúc của chị Lan mà nó có một giấc ngủ tốt như vậy, hôm nay nó tự nhủ nhất định sẽ không để giám đốc trách vì tội đến muộn nữa. Nhưng vừa đến thì chị Lan đã gọi nó:

- Linh Hương à, giám đốc muốn em vào phòng gặp giám đốc ngay.

Nó lúc này cũng không để tâm lắm, chắc tại giám đốc có việc gấp thôi, chứ đâu phải hôm nay nó đi muộn đâu.

- Giám đốc, chị Lan nói anh có việc tìm em gấp phải không ạ?

Giám đốc nhìn Linh Hương, khuôn mặt biểu hiện sự không hài lòng, anh cứ nhìn như vậy cho tới khi Linh Hương phải tự thấy có lỗi mà nhận, mặc dù chả biết là vì lý do gì nhưng nghĩ đến việc lại bị trừ 3 tháng lương nữa thì lập tức nó hoảng sợ:

- Dạ giám đốc em biết là em đã làm sai gì đó, mong anh tha lỗi cho em tuổi trẻ non dạ

Kiến Phong không thể lấy lại khuôn mặt bình thường được nữa, con bé này cứ càng thấy anh dễ dãi thì lại càng làm bậy, anh phải cho nó một trận, anh quát:

- Tại sao hôm qua tôi đã bảo thư kí Lan gọi cô ở lại mà cô lại đi về. Đã thế lại còn không nói gì với tôi nữa, cô nghĩ là đùn việc cho thư kí Lan là tốt ư, cô ấy vốn không thông thạo lĩnh vực này, làm sao có thể giúp tôi. Cô nghĩ mình là trợ lý giám đốc thì muốn làm gì cũng được à?

Nó giật mình trước tiếng quát của giám đốc, hốt hoảng thanh minh:

- Giám đốc à thực tình em không cố ý, tại chị Lan sợ em mới vào không kham nổi nên muốn làm giúp em, thế là em…em…

- Thế là cô ngay lập tức ra về, mừng thầm vì có người chịu làm việc thay chứ gì. Nếu cô thực sự có trách nhiệm thì đã từ chối sự giúp đỡ của người khác rồi. Trước đây tôi chọn cô là vì nghĩ cô là người có trách nhiệm, ai dè cô thực sự không có những ưu điểm như tôi nghĩ, nếu vậy tôi giữ cô lại làm gì?

Nó im lặng nghe và đến câu cuối cùng của giám đốc, nó thật sự thấy việc này đã trở nên nghiêm trọng. Phải rồi, ngay từ khi mới vào giám đốc đã nói cho nó biết lý do vì sao nó trở thành trợ lý, những ưu điểm mà giám đốc nghĩ về nó thực chất không tồn tại, vậy thì làm sao nó có thể ở lại đây, nó sẽ bị đuổi việc thật ư. Trong hoàn cảnh này nó hoàn toàn không biết nói gì cả, tất cả những bản lĩnh chém gió với giám đốc trước đây bay đi mất tiêu, thế là quyết định để cho ra sao thì ra.Kiến Phong cuối cùng cũng là người không chịu nổi sự im lặng của nó, anh cất tiếng:

- Thôi cô ra ngoài đi.

Nó cúi đầu chào giám đốc rồi từ từ đi ra ngoài. Kiến Phong vô cùng ngạc nhiên khi thấy nó hôm nay không chống đối anh như trước, chắc lần này anh làm nó sợ thật rồi. Thật ra anh không hề nghĩ nó không có tương lai, trái lại là rất có tiềm năng. Nhưng cô bé ấy lại không nhận ra mà lúc nào cũng chỉ chú tâm dùng sự thông minh của mình cho những trò nghịch ngợm tinh quái. Tuy rằng lần này anh quả thật có hơi mạnh tay nhưng lại tin chắc sau chuyện này con bé sẽ thay đổi.

Linh Hương vừa ra ngoài đã gặp bao ánh mắt đổ dồn về mình, cũng phải thôi, ở công ty họ đã thấy giám đốc to tiếng với nhân viên bao giờ đâu. Chị Lan chạy ra hỏi thăm nó:

- Linh HƯơng à, em có sao không, bọn chị ngoài này cũng nghe tiếng quát của giám đốc, có chuyện gì mà giám đốc giận vậy?

Nó không trả lời chị, giờ nó không đủ sức trả lời bất kì câu hỏi gì. Việc đầu tiên bây giờ nó muốn là gặp những đứa bạn của nó, chỉ có chúng nó mới khiến tâm trạng nó tốt hơn. Nó nhắn tin rất ngắn cho lũ bạn: ” gap nhau di. Cafe doi dien cong ty t”

Không quá 20 phút sau lũ bạn ngay lập tức ở bên cạnh nó, có lẽ chúng nó cũng linh cảm thấy Linh Hương gặp chuyện. Nó kể lại chuyện chị Lan giúp nó ở lại làm ra sao, giám đốc mắng nó ra sao. Linh, Nhi, Tinh im lặng lắng nghe. Nó đặc biệt quan sát Linh, tuy rằng muốn giãi bày tâm sự nhưng Linh là người sâu sắc nhất bọn, luôn giống như chị cả chăm lo cho lũ nhóc lít nhít như nó. Tinh nghe xong cất tiếng:

- Tao không nghĩ ông giám đốc ấy tức giận với mày vì chuyện ấy đâu.

- Sao chứ, tao là khắc tinh của ông ý rồi, lúc nào cũng làm cho ông ý tức giận đc mới tài.

- Tao nghĩ m nên tập trung vào lời ông ý nói thì đúng hơn, tại sao m lại đồng ý để bà Lan kia giúp chứ. Mày mới vào không biết đã đành, chả nhẽ bà Lan ấy ngu ngốc tới mức không biết chuyên môn mình ra sao, bà ấy là thư kí, làm sao kham nổi?- Linh bất ngờ lên tiếng

Lời Linh nói bất chợt khiến nó suy nghĩ, nhưng ngay sau đó nó đáp:

- Chị ấy rất tốt với tao, chắc là do thương t mới vào, ở công ty cũng hay quan tâm hỏi han tao mà.

- Đấy mới chính là điều quan trọng, có phải nhân viên mới vào nào bà ấy cũng hỏi han không, hay bởi m là trợ lý, còn bà làm thư kí nên bà mới đối đãi ngoài mặt tốt với m.

Nó im lặng, thôi cứ để xem Linh nói gì, dù sao thì người ngoài cuộc bao giờ cũng tỏ.

- Tại sao lúc m bị giám đốc mắng bà Lan không vào xin cho m, hay bởi bà ấy cũng muốn m bị chửi.

- Nhưng chị ta làm thế làm gì?- nó hỏi

- Ngốc quá, m là trợ lý thì có thể kiêm luôn công việc của chị ta, tức là chị ta có thể bị thay thế bất cứ lúc nào, làm sao chị ta lại để mất việc làm của mình được- cả ba con đồng bạn đồng thanh trả lời

NÓ chợt nhớ ra chi tiết rất nhỏ hôm nó vào phòng giám đốc. Rõ ràng nếu muốn tốt cho nó thì dù nó không nghe thấy cũng phải kéo nó lại, vậy thì tại sao lại không làm thế, chả nhẽ Linh nói đúng.

- Vậy thì rõ rồi nhẽ, rõ ràng cái cô Lan ấy thủ đoạn rồi, không chỉ thế cô ta còn sợ giám đốc gặp m ngay tối qua nên đã gải vờ muốn thể hiện tình cảm với giám đốc mà thay m đưa cơm hộp cho lão- Nhi nói

- Có lẽ Linh Hương à, giám đốc m mắng m chỉ muốn m ngộ ra điều này thôi. Hắn ta còn có kinh nghiệm đấu đá hơn bọn này, cái trò mèo ấy của mụ Lan chả qua được mắt hắn đâu- Linh nhẹ nhàng tiếp lời, mắt hướng về phía nó.

Nó ngẫm lại tất cả, quả thật giờ chả còn lý do gì vớt vát tình cảm mà nó dành cho người “chị” kia rồi. Trong lòng giờ đây không trách Kiến Phong nữa mà lại thầm cảm ơn anh, anh ấy quả thật giống một người anh trai hết lòng quan tâm nó, mặc dù nó và anh chỉ quen biết trong thời gian ngắn.

- Vậy, Linh Hương thân mến, chị có cảm xúc gì về người bạn mà chị tự hào vì mới tìm được- hai con quỷ kia lại lên tiếng

- Ờ, thưa các tiểu thư, tôi nghĩ lại mà tiếc vô vàn hai hộp cơm mà tôi mua cho “chị”, tiền ơi là tiền- nó giả bộ khóc huhu, thế là cả lũ được dịp ôm nhau cười vang cả quán.

Thoải mái hơn nhiều sau khi nghĩ thông, nó quay trở lại quyết tâm tu chí làm nên cơ nghiệp. Vừa vào đến công ty Lan đã săn đón, rồi hỏi han đủ đường xem nó đã đi đâu, giờ đã ổn chưa. Đúng là bây giờ nó mới thấy khuôn mặt chị ta thật giả dối, trước sau bất nhất, đúng là cái đồ, đồ ngực thẳng mà lưng cong. Nói nó tin bạn nó, đương nhiên, lũ bạn ấy gắn bó với nó từ thời đóng khố, chả nhẽ lại bỏ chúng nó đi tin chị ta, và đúng hơn nữa nó tin vào những gì nó cảm nhận được. Thế là nó đáp lại Lan một cách khách sáo rồi đi vào phòng giám đốc.

- Giám đốc à, em đã nghĩ thông rồi, từ này em sẽ làm việc chăm chỉ, quyết không lười nhác như trước đâu ạ.

Kiến Phong Nghĩ thầm: ”không ngờ con bé mới ra ngoài không lâu mà đã nghĩ thông rồi”. ANh cất tiếng:

- Nhưng mà việc cô sai lầm là không thể phủ nhận, nếu cô muốn tiếp tục làm việc thì phải kí được 1 hợp đồng, đấy chính là hôm qua tôi cất công soạn thảo mà thiếu cô đó.

- Giám đốc yên tâm, em sẽ cố gắng hết sức- trong lòng tràn ngập hy vọng, nó không thể để cho thư kí Lan dễ dàng đuổi nó ra khỏi công ty được

Giám đốc lúc này lại quay ra gọi điện thoại, đúng là kì lạ:

- Xin chào Cao tổng! Tôi là Trần Kiến Phong đây…Phải…phải..chúng tôi sẽ cho người sang bàn với anh về dự án hợp tác và điều khoản trong hợp đồng..phải rồi…cô ấy là Linh Hương, trợ lý của tôi.

Đùng! Sao Kiến Phong lại giao cho nó cái hợp đồng khó ăn như vậy, cả một dự án lớn, thế này khác nào đuổi nó ra khỏi công ty. Chưa có một chút kinh nghiệm nào trong tay mà bảo nó đi thương lượng, chết nó rồi.

Kiến Phong gác máy, thấy thái độ của nó thì chỉ cười nói:

- Sao hả, sợ rồi ạ, vậy mà nãy tôi thấy cô hứa mạnh mồm lắm kia mà. Cô ngay từ khi vào công ty đã bị nhiều người đố kị vì không có tài mà cũng được bổ nhiệm làm trợ lý của tôi, họ cũng cứ cho rằng tôi thiên vị, do vậy lần này cô phải cho họ thấy năng lực của mình, thế thì tôi mới có lý do giữ cô lại.

Thôi thì nghe giám đốc nói thế nó cũng phải đành thử sức thôi, chứ không nó đúng là có lỗi với giám đốc lắm:

- Vâng thưa giám đốc, hợp đồng này, Bình Thái ta nhất định sẽ có được- nó khẳng định trước giám đốc

“Tiếp cận cô ta quả thật dễ dàng, mới có ý định hợp tác với Bình Thái mà đã được gặp cô ta rồi, chắc có lẽ mấy ngày tới đối với mình sẽ không tẻ nhạt nữa đâu”- Thiên Hựu vừa gác máy đã mừng rỡ trong lòng.

Thiên Hựu bắt đầu với Linh Hương bắt nguồn từ thú vui mà anh ta cho là rất bình thường, báo hiệu rằng sắp tới đây, Linh Hương chắc chắn sẽ có chuyện, đó là điều gì, tất cả đều đã được an bài rồi, chỉ có điều chưa được tiết lộ mà thôi. Bất luận chuyện sau đó có như thế nào, thì tôi cũng chỉ có thể nói rằng, nó sẽ thay đổi tất cả cuộc đời cô. Cuộc đời cô sẽ sang trang mới, nhưng không thể hứa hẹn là sẽ tươi đẹp như những trang trước đó. Tương lai, Linh Hương sẽ không là cô của hiện tại nữa.
Chương trước Chương tiếp
Loading...