Xin Lỗi... Quá Muộn Rồi Anh À

Chương 36



Chiều hôm đó...- Oáp...- Nó vừa ngáp vừa dụi dụi mắt trông như con mèo con dễ thương ý, rồi bỗng nhiên nó khẽ cười...nó đang nhớ lại giấc mơ lúc nãy, là mơ hay thật nhỉ? Nó tự hỏi, nếu là thật thì tốt quá rồi (vẫn còn đang nghĩ là mơ đây)

- Ui da...đói bụng quá đi...sáng giờ chả được ăn gì cả - Nó mếu máo với cái bụng đói rỗng

- Xuống nhà ăn thôi - Nó tung chăn, bật dậy khỏi chiếc giường xinh xắn mà đi xuống nhà...

Phòng khách...

- Trời ơi, coi con heo kìa, ngủ gì mà giờ mới dậy vậy mày - Tiên trêu

- Tao buồn ngủ chứ bộ - Nó

- Em vào bếp ăn sáng đi kìa - Hắn quan tâm

- Hứ...không thích - Nó vẫn còn đang giận hắn đây mà

- Đi ăn đi - Hắn

- Đã bảo không thích rồi mà - Nó cãi bướng

- ANH BẢO ĐI ĂN MAU LÊN - Hắn rất rất khó chịu vì thái độ của nó, nó vẫn còn giận hắn ư, hắn xin lỗi rồi mà...à mà quên, lúc đấy nó ngủ thì làm sao mà nghe được chứ...

- ANH CÓ QUYỀN GÌ MÀ HÉT LÊN VỚI TÔI CHỨ, TÔI ĐÃ BẢO KHÔNG MUỐN ĂN RỒI MÀ - Nó cũng bực bội mà hét lên với hắn, còn mấy đứa kia thì vẫn còn đang không biết chuyện gì xảy ra, hôm qua còn vợ vợ, chồng chồng ngọt ngào lắm cơ mà...

- Đi lên đây - Hắn làm mặt lạnh rồi kéo nó lên phòng để lại những bộ mặt ngơ ngác

Phòng nó...

- Em sao lại không chịu ăn chứ? - Khác với cái bộ mặt hồi nãy thì bây giờ lại ân cần chăm chút nó...

- Tôi không thích ăn đấy, liên quan tới anh à - Nó hờ hững

- Thôi mà, anh xin lỗi mà - Hắn xuống nước xin lỗi nó

- Hứ - Nó quay mặt sang chỗ khác nhưng thực ra đang rất vui

- Bây giờ có ăn không? - Thay đổi 180 độ ý nhờ

- Đương nhiên là...không - Nó

- Ồ, không ăn thì anh kiss nhé - Hắn tỏ vẻ mặt nham hiểm làm nó mồ hôi tuôn ròng ròng

- Ây ây...đừng mà...em ăn...em ăn là được chứ gì - Tình thế đảo ngược nhỉ? Nãy ai còn hào hùng lắm cơ mà

- Oh, vậy xuống ăn đi - Hắn

- Người gì đâu mà khó thấy ớn - Nó nói, đương nhiên là nói trong bụng chứ làm sao giám nói ra, không may còn bị ăn kiss nữa è

...Thế là nó xuống bếp ăn sáng, hắn thì theo bên cứ bắt nó ăn cái này cái kia làm nó muốn chóng hết cả mặt, nhưng cũng đành chịu, biết làm sao được chứ...

_____________________________TUA NHANH NHA_______________________________

Sáng hôm sau...

- Ê mấy đứa, bữa nay thứ mấy nhỉ? - Tiên

- Thứ hai chứ thứ mấy em - Nhật

- Ngày nhiêu ý nhở? - Lại hỏi

- Ngày 13 tháng 8 - Nhật lơ đãng, vừa coi tivi vừa trả lời câu hỏi

- Ai da, bữa nay phải đi học đó - Nó hối hả từ trên lầu chạy xuống

- Có sao đâu, nghỉ cũng được mà - Thiên ung dung

- Nhưng bữa nay em nổi hứng, muốn đi học à - Nó

- Ừ, vậy thì đi thôi - Hắn nói rồi ra ngoài lấy xe

............................................................................................

..............................................................................................

.............................................................................................

...................................................................................... (đoạn này là lúc đi trên xe ha)

...Nó nổi hứng đi trước nên dọt cái vèo còn tụi kia thì cứ ung dung vừa đi vừa hít thở không khí trong lanh, nên cuối cùng là bị nó bỏ sau một khúc...Nó đang đi lên cầu thang thì...

- Ây da, ai đây ta? Cuối cùng thì con hồ ly cũng chịu vác mặt đi học nhỉ? - Ố ồ, mới sáng ra đã gặp ngay ả Trang, ngày xui của nó rồi...

- Chà chà, mới chưa gặp mặt tôi có mấy hôm mà đã nhớ đến vậy hay sao mà còn vác mặt đến đây tìm tôi - Nó cũng không vừa, thừa biết là ả ta có ý đồ “tốt” đây mà

- Ừm, nhớ lắm, nhớ cái bản mặt chó của mày lắm - Ả ta nghiến răng ken két

- Đương nhiên, mặt tôi xinh lung linh còn hơn minh tinh lại tỏa sáng xập xình thì ai mà không nhớ cho được - Nó đã bay lên 9 tầng mây để chơi đánh cờ với tiên ông roài...

- Hứ...á - Ả ta đang vênh mặt thì bỗng dưng lấy tay nó chạm vào người mình rồi ngã xuống, tay trái (giả) đập vào thành cầu thang rồi khuôn mặt bỗng chốc trở nên nhăn nhó, khổ sở...Nó còn đang chưa biết chuyện gì xảy ra thì đã thấy bóng dáng của hắn và cả đám nữa...Không cần não hoạt động hết công suất thì nó vẫn có thể biết được là đây lại là trò mèo của ả Trang, cũng giống lần trước nhưng mà lần này cái mà ả muốn đoạt được...chính xác là HẮN...Nhưng nó chắc chắn là bạn bè nó sẽ bênh vực nó mà, thân nhau từ nhỏ chứ bộ, lần này nó đặt cả niềm tin vào anh hai và đám bạn của nó rồi...

- Em làm gì vậy hả Trâm? Sao lại đẩy cô ấy xuống chứ - Hắn là người đầu tiên chạy lại đỡ ả

- Em không làm gì hết, giống lần trước ý mà - Nó vẫn đang còn nghĩ rằng đám bạn của nó sẽ đứng ra mà ủng hộ về phía nó chứ, lần nào chả vậy, vả lại nó làm đúng mà...Nhưng nó vẫn hơi tức vì hắn quan tâm cô ta và vì...hắn lần này sẽ nghi oan cho nó rồi...

- Giống làm sao được, chính mắt anh đã nhìn thấy mà - Hắn tức giận

- Em đã bảo là em không có làm mà, sao anh kì quá vậy? - Nó cũng tức giận không kém

- Tao không ngờ mày lại là người như vậy đấy Trâm - Vi lạnh lùng nhìn nó

- Gì chứ? - Nó ngạc nhiên, đừng nói là Vi không tin nó nha...

- Đúng đấy, anh không có một đứa em gái như em, đã làm lại còn không chịu nhận - Thiên cũng vậy rồi

- Anh hai... - Mắt nó đã rưng rưng rồi, nước mắt sắp chảy ra rồi...

- Ừ, bạn bè với nhau bao lâu nay mà mày như thế đó hả? - Tiên cũng lạnh lùng nhìn nó

- Tôi cũng nghĩ như họ đấy, thật đáng tiếc khi quen và làm bạn một người như cô - Ngay cả Huy cũng bị gì rồi

- Bạn bè sao? Hôhô, thật may là tôi chưa có bị cô làm gì đấy, ác độc - Nhật lạnh lùng phũ bỏ một câu, sau tất cả, giờ nó mới biết...nó đã đặt niềm tin vào bạn bè quá lớn rồi, ngay cả họ cũng không hề tin nó, chỉ có Nhi là chưa nói gì thôi, chắc kết quả cung như mấy người kia thôi...

- Mây người bị gì vậy? Sao lại đổ oan cho Trâm chứ - ...Ồ, khác xa với nó nghĩ, Nhi lại bênh vực nó rồi, nó vẫn còn bạn bè bên cạnh rồi, nhưng chỉ có Nhi thôi, những người bạn kia đâu rồi chứ...

- Thấy chưa, ngay cả họ cũng không thèm tin em đấy Trâm à, chỉ có Nhi thôi, cô bị gì vậy Nhi, rõ ràng là chính tay Trâm đã đẩy cô ấy xuống đấy - Hắn rất rất tức giận vì người con gái hắn yêu đã làm lại còn không chịu nhận (chưa chắc anh ơi)

- Ồ, nếu anh nghĩ vậy thì cứ cho là vậy đi, anh có thể dắt cô ta lên phòng y tế - Nó lạnh lùng đáp trả hắn - Còn mấy người, không thích làm bạn với tôi thì cứ đi, tôi không cấm, ok? - Rồi quay sang lũ bạn à mà không...giờ thì người dưng đúng hơn...

- Em... - Hắn đang rất bực bội, hắn quả thật không ngờ tới ngày này, chính người con gái hắn yêu ra tay đẩy cô bạn kia xuống, lại còn không chịu nhận, phải làm sao chứ? Có phải hắn đã tin lầm người...

- Được rồi, đã vậy thì cô với tôi chia tay, không còn quan hệ - Hắn

- Ồ, tôi đang định nói đấy, nhưng thật không may, chậm một bước rồi - Nó hờ hững, người con trai nó yêu không tin nó, để rồi hắn sẽ phải hối hận vì đã không tin nó, nó định sẽ giải quyết ổn thỏa mọi chuyện rồi sẽ đi đây đó để khuây khỏa...

- Cô... - Hắn tức giận nhưng cũng phải nhanh chóng dìu ả Trang xuống phòng y tế, hắn sợ sẽ không kiềm chế nổi mà ra tay với nó mất...Còn ả Trang thì vui mừng khôn xiết, kế hoạch có vẻ vô cùng thành công nhỉ

...Sau khi hắn đi...

- Huy - Nhi lạnh lùng

- Sao vợ? - Huy vui vẻ

- Không vợ vợ, chồng chồng gì hết, chia tay - Nhi lạnh lùng buông một câu

- Được thôi - Huy cố làm ra vẻ hờ hững, nhưng trong thân tâm...anh đang mong chuyện này sẽ mau kết thúc (chuyện gì ấy nhỉ?)

- Cặn bã - Cả đám buông thẳng một câu rồi quay lưng bỏ đi, trong lòng cảm thấy vô cùng... (Tự đoán đi nha)

...Sau khi cả đám đi...

- Nhi à, cậu tin tớ không - Cũng có đôi lúc nó cũng thật yếu đuối, chỉ có khi nó cần được bảo vệ thì nó mới ưng cậu tớ thôi...

- Đương nhiên rồi, tớ tin cậu sẽ không làm vậy mà - Nhi nhẹ nhàng ôm nó, cô biết, nó cố tỏ ra mạnh mẽ vậy thôi nhưng nó cần được chở che, tin tưởng...

- Cảm ơn... - Nó khẽ cười

- Vì điều gì cơ chứ? - Nhi

- Vì đã tin tớ - Nó nói khẽ

AD Sone

_______________________________________________________________________________

...Thật ra thì có uẩn khúc gì phía sau câu chuyện? Tại sao bạn bè lại không tin nó, cho đến cả anh hai cũng không tin nó, chỉ có mỗi Nhi thôi...Thật ra thì tất cả mọi chuyện ra sao? Tất cả sẽ được tiết lộ ở những chap sau nha, ủng hộ truyện nèo (^_^)...
Chương trước Chương tiếp
Loading...