Xoay Chuyển Vận Mệnh

Chương 3: Ngọc bội thiếp thân



Mẫu thân nàng khi còn sống, thường hay dẫn nàng với ca ca sang bên nhà ngoại tổ phụ chơi, Trình gia dương thịnh âm suy, cho nên ngoại tổ phụ với mấy cữu cữu đặc biệt cưng chiều nàng, cũng bởi vì lo lắng nàng bị bắt nạt, hay thay phiên nhau dạy nàng một ít công phu phòng thân, võ công mèo cào của nàng đối phó với hai người kia còn ứng phó được, chứ gặp phải cao thủ cũng chỉ bó tay chịu trói.

Tô Bác Nhiên không thích con gái vũ đao lộng thương, từ khi mẫu thân với ca ca qua đời, cộng thêm gặp phải kinh hãi ở bãi tha ma, lá gan của nàng liền biến nhỏ lại, trước khi gả cho Nhan Ti Minh, nàng hầu như đóng cửa không ra ngoài, vì thế Phương di nương và Tô Diệu Tuyết cũng không biết chuyện này.

Quả không hổ là Phương di nương, tâm kế vô cùng ác độc, kín kẽ không một khe hở, trừ hai tên nam nhân kia, phía sau còn có hậu chiêu.

Bốn phía cây cỏ rậm rạp có thể dễ ràng che dấu, nhưng nếu giơ đuốc cẩn thận tìm tòi, nàng căn bản không có khả năng trốn được như trước, ngược lại tự tìm đường chết cho bản thân.

Nàng biết bơi, so với việc giấu mình vào lùm cây, nhảy vào trong dòng suối, nếu nước đủ sâu, nếu lặn dưới nước chạy trốn, tuyệt đối là lựa chọn tốt nhất.

Hai chân Tô Tâm Li trầy xước, trên cánh tay đầy vết va quệt bởi cành cây, đau rát vô cùng, nhưng nàng không có thời gian để ý đến vết thương, tập trung cố gắng chạy đến phía dòng nước,

Nửa khắc đồng hồ sau, nàng rốt cuộc thấy đoạn nước suối nhỏ, nước trong suốt, dưới ánh trăng mờ ảo thấy cả đáy, nước cũng khá cạn, chỉ đến khoảng eo của nàng, nếu ẩn mình vào đó, cũng dễ ràng bị tìm thấy.

Trong buổi đêm tĩnh lặng, tiếng bước chân đặc biệt rõ ràng, ngay cả tiếng nói chuyện cũng vang vọng tới tai nàng.

Tô Tâm Li sợ hãi quay đầu lại, ba người mặc đồ đen đang cầm đuốc, chạy về phía bên này, hẳn bọn chúng đã phát hiện ra nàng, cặp mắt trong đêm đen lộ rõ vẻ hung hãn nhìn về phía nàng, bước chân cũng theo đó mà tăng tốc chạy tới gần nàng.

Phía sau bọn chúng, ngày càng nhiều người mặc áo đen xuất hiện.

Thân hình cao lớn, mạnh mẽ, vừa nhìn liền biết khác với hai tên vừa bị nàng giết chết, có lẽ bọn chúng toàn bộ là cao thủ.

Tô Tâm Li trầm xuống, ánh mắt nhìn về phía xa xa trầm tư pha lẫn hoảng sợ, Phương di nương thật sự dốc hết vốn liếng để đối phó với nàng a, có thể mời nhiều cao thủ thế này quả thật quá coi trọng nàng.

Lẽ nào hôm nay nàng thật sự phải bỏ mạng ở đây sao?

Nếu như ông trời cho nàng sống lại, tại sao không cho nàng nhiều thời gian hơn một chút ?

Nàng còn chưa xoay chuyển vận mệnh của mình, còn chưa báo thù rửa hận. mà ngay lập tức chết ở đây sao, thật sự nàng không cam lòng!

Trong không khí, mùi thơm của đồ ăn ngào ngạt bay ra, Tô Tâm Li đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy ánh lửa le lói cách đó không xa, con mắt bỗng nheo lại.

Bên cạnh dòng suối nhỏ là bãi cỏ non màu xanh lục, đống lửa chiếu sáng không gian âm u, vây quanh đó ba nam tử đang ngồi quây lại với nhau, có hai người bên cạnh tay phải đặt trên kiếm.

Cây đại thụ bên cạnh có buộc hai con ngựa to khỏe, toàn thân trắng như tuyết, đang thảnh thơi nhai cỏ non dưới chân, gần đó là chiếc xe ngựa trông vô cùng khí phái.

Mắt thấy những người phía sau sắp đuổi tới gần, Tô Tâm Li hít một hơi thật sâu, thẳng hướng phía chiếc xe ngựa mà chạy...

Có tia sáng lóe lên, cắt ngang bầu trời đêm, hướng về phía nàng , còn chưa chạy tới gần, tiếng gió mãnh liệt kéo tới.

-"Kẻ nào?"

Tô Tâm Li vừa chạy vừa quay đầu nhìn về phía sau , mãi đến tận lúc nàng cảm giác có gì đó không đúng, bỗng nhiên xoay người, kiếm sắc bén lóe sáng hướng về phía nàng tập kích.

Tô Tâm Li cả kinh, miễn cưỡng né qua, còn chưa kịp có phản ứng gì, vai trái lập tức trúng một chưởng của nam nhân kia.

Ngực chợt đau xót, liên tục lùi về sau vài bước chân, chỉ cảm thấy toàn thân khí huyết dâng trào, cơ thể mềm nhũn, ngã co quắp trên đất, trong miệng cảm giác tanh ngọt trào lên, máu theo khóe miệng chảy xuống

-"Người ở bên kia, nhanh chân lên."

Đôi mắt tối sầm lại, Tô Tâm Li cảm tưởng sắp ngất đến nơi, nghe thấy tiếng nói vang lên, hai tay dính đầy máu tươi, cố gắng chống lên ngồi xuống bãi cỏ.

Tầm nhìn của nàng mơ hồ, nhắm chặt mắt rồi mở choàng ra, nhìn nam tử áo tím ngồi dựa vào cây đại thụ phía trước, đang bưng ly rượu như ngọc trong tay.

Nam tử kia có vẻ là chủ nhân của hai người bên cạnh

Tô Tâm Li giật giật khóe môi, trực tiếp ói ra một miệng máu, cũng không đưa tay lên lau, lại nhìn chằm chằm nam tử kia, vào lúc này, hắn có lẽ là hi vọng duy nhất của nàng.

Tô Tâm Li nhìn nam tử mặc áo tím kia, bình tĩnh nói, “Công tử hôm nay có ân cứu mạng, tiểu nữ vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng, ngày sau nhất định báo đáp”.

Giờ khắc này, Tô Tâm Li xiêm y lộn xộn, tóc tai rối bù, khắp người toàn máu, mặt tái nhợt nhuộm đỏ bởi máu, trông vô cùng khủng bố, cả người chật vật, nhưng cặp mắt dị thường sáng ngời, oán hận cùng với không cam lòng làm lu mờ ánh sáng của xung quanh, ánh mắt lạnh lẽo quyết tuyệt, giống như băng tuyết trên núi Thanh Phong , lộ ra từng đợt hàn ý.

Tề Lỗi đứng bên cạnh không khỏi run rẩy một chút, quay đầu dò ý nam tử đang nhâm nhi ly rượu.

-“ Đỡ cô nương lên xe”

Thanh âm phiêu lãng như gió, không nhanh không chậm, tao nhã thong thả

Sắc mặt Tô Tâm Li bình tĩnh, gian nan đứng lên, khóe miệng khẽ nhếch lên ý cười không dễ thấy.

Nàng có vẻ đã đánh cược thắng.

Tề Lỗi ngẩn người, hết nhìn Tô Tâm Li, lại nhìn nam tử áo tím, tựa như có hơi bất ngờ, liền nhanh chóng đỡ Tô Tâm Li lên xe ngựa.

Tô Tâm Li còn chưa kịp ngồi vào xe ngựa, mấy người đuổi theo sau nàng đã chạy tới..

-“ Các người là kẻ nào? Biết điều mau đưa nữ nhân kia giao cho chúng ta, ta tha tội chết cho các ngươi!.”

Tên mặc áo đen cầm trường kiếm trong tay chỉ về phía Tề Lỗi đang đỡ Tô Tâm Li, khẩu khí càn rỡ mười phần.

-“ Các người là kẻ nào? Biết điều mau chút cút đi cho ta, quấy rầy nhã hứng phẩm rượu của công tử nhà ta, giết không tha!”

Tề Vân giơ bảo kiếm trong tay, nhếch miệng lên, hờ hững , nhíu mày, hoàn toàn không để mấy người kia để vào trong mắt, trái lại mở miệng khiêu khích.

"Muốn chết!"

Người mặc áo đen bị làm cho tức giận, rút kiếm trong vỏ ra, hướng về phía Tề Vân đâm tới.

Khóe miệng Tề Vân ngả ngớn ý cười như trước, linh hoạt tránh khỏi công kích của đối phương “Đến phiên ta nha”

Đang nói chuyện, trường kiếm của hắn cũng rút ra khỏi vỏ, một đạo ánh sáng trắng lóe lên, trong chớp mắt, máu tung tóe đầy đất, người mặc đồ đen hai tay giữ chặt lấy cổ, nhẹ nhàng ngã xuống, con mắt mở thật to, tràn ngập cảm giác không thể tin được

Tô Tâm Li được đỡ lên xe ngựa, đang ngồi ngay cửa xe, nhìn kẻ đang nằm trên đất, cũng kinh sợ không kém.

Mấy người mặc áo đen Phương di nương phái tới có thể dễ dàng giải quyết hơn năm mươi tên hộ vệ của Tướng phủ, tất nhiên phải có võ công không tệ, thế nhưng lại bị người này một chiêu lấy mạng

-"Lão Tứ."

Mấy người còn lại đến vừa vặn trông thấy nam tử áo đen bị giểt chết, liền cùng nhau hướng về phía Tề Vân lao tới.

-"Cái này, cho ngươi ăn vào."

Lực chú ý của Tô Tâm Li đang đặt trên cuộc chiến kia, căn bản không hề chú ý tới Tề Lỗi ở bên cạnh, khi kịp phản ứng lại, viên thuốc tròn trong miệng đã từ cổ họng nuốt vào trong bụng.

Cái gì thế? Tô Tâm Li nhanh chóng giữ chặt cổ họng, muốn nhổ ra nhưng không kịp.

Người áo đen trước mặt khinh địch nên mới bị một chiêu lấy mạng, bảy, tám người phía sau không dám sơ sẩy , vô cùng cẩn thận, chiêu nào chiêu nấy đều vô cùng tàn nhẫn, nhưng Tề Lỗi và Tề Vân hai người phối hợp ăn ý, cũng không bị rơi vào thế hạ phong.

Ánh mắt Tô Tâm Li loe lóe, nghiêng người chui vào trong xe ngựa nghỉ ngơi, vừa nhắm mắt một lúc, mành xe liền bị nhấc lên. Thấy người tới là một tên mắc áo đen, kinh hãi, đưa tay lên muốn lấy trâm vàng trên đầu, đột nhiên hắn rít gào lên một tiếng, ngã ngửa trên đất.

Ngay trên cổ hắn, cắm một cái chén sứ nhỏ, nhưng lại không có máu chảy ra.

Tô Tâm Li nhìn về phía nam tử áo tím, ly rượu trong tay hắn chẳng biết từ khi nào đã biến mất

Nàng lần đầu tiên nhìn thấy có người dùng ly rượu để giết người, còn không thấy máu..
Chương trước Chương tiếp
Loading...