Xoay Ngược Lại Nhân Sinh

Chương 2: Đạt Thành Hợp Tác



Ngày hôm sau thức dậy, ý thức được trước mắt hoang đường hiện thực cũng không phải một hồi ác mộng, hai vị người trẻ tuổi rốt cuộc tuyệt vọng.

Kiều Nam đầy đầu sốt ruột tóc rối, hai mắt nhìn đăm đăm vào Mộc Tưởng Tưởng. Không biết cô từ đâu tìm được giấy bút, đang không ngừng viết viết vẽ vẽ. Cậu đã bị đả kích hỏng mất, chỉ có thể lẩm bẩm tự nói:

- Cậu còn viết cái gì... Con gái con lứa... Như thế nào không biết rụt rè là gì cả...

Cậu đang nhắc chuyện lúc sáng, sáng nay cậu ngồi xổm trước cửa WC khổ đại cừu thâm nửa giờ, Mộc Tưởng Tưởng nhìn thấy sau giơ chân đá cậu đi vào giải cứu bàng quang.

Lúc đi ra mặt Kiều Nam đỏ bừng, nhìn Mộc Tưởng Tưởng bình tĩnh lướt qua bả vai cậu vào phòng vệ sinh, cả một buổi sáng cậu còn chưa thể hoàn hồn.

Mộc Tưởng Tưởng hoàn toàn không để ý đến cậu đang không được tự nhiên, cô tiếp thu hiện thực, mở máy tính ra, tra cứu bản đồ thành phố, ghi nhớ kinh độ và vĩ độ vị trí công viên hồ nước, tuyến thời gian cụ thể chính xác đến phút. Sau đó cô mở ra các phần mềm về huyền học nhập số liệu vào rồi bấm nút phân tích:

- Ngày hôm qua buổi chiều, tôi nhảy vào trong nước, đại khái xấp xỉ hai mươi giây, bỗng nhiên cảm thấy thân thể rất có lực lượng, cậu thì sao?

Kiều Nam vẫn chưa hiểu gì, nhưng xem cô nghiêm túc trịnh trọng như vậy, cũng lập tức hồi ức theo:

- ... Tôi cũng vậy, thân thể trở nên giống phế sài ấy, bơi cũng không bơi được. Lúc ấy tôi hoàn toàn dựa vào ý chí đến bên bờ.

Chủ nhân của thân thể phế sài: "..."

Trang web huyền học vừa lúc load xong, hiện ra kết quả phân tích số liệu: "Đại cát".

Mộc Tưởng Tưởng trực tiếp tắt đi trang web này, lại mở một cái khác, ở phần tìm kiếm nhập vào: "Trong hiện thực xuyên qua nếu bị phát hiện sẽ thế nào?". Sau đó cô giơ tay lên xoay máy tính về phía cậu, trên màn hình hiện lên đáp án tràn ngập các từ ngữ mấu chốt: "Giải phẫu", "viện nghiên cứu", "bệnh viện tâm thần"...

- Kiều Nam. - Giọng nói của cô lý trí đến gần như lãnh khốc. - Tôi muốn nghe suy nghĩ của cậu.

*********​

Hai người thực mau thống nhất ý kiến, sau đó Mộc Tưởng Tưởng xách cặp sách đi theo Kiều Nam đến nhà cậu. Vốn dĩ cặp sách nặng đến mức mang lên sau lưng đều khiến cô bước đi nghiêng ngả lảo đảo hiện tại trở nên nhẹ nhàng.

Không ngờ rằng nhà Kiều Nam lại cách nhà cô rất gần, đúng là một đầu khác của công viên nơi xảy ra chuyện, nơi này xa hoa hoàn toàn khác biệt với khu xóm nghèo bên kia.

Đây là lần đầu tiên Mộc Tưởng Tưởng biết thành phố này lại có chung cư với diện tích ngang ngửa biệt thự cao cấp, nhưng mà lúc này cô cũng vô tâm thưởng thức trong nhà bày biện:

- Trong nhà cậu không có người?

Không khí tịch mịch từ bên trong ập vào trước mặt, Kiều Nam quét mắt nhìn phòng khách sạch sẽ, dấu vết đập phá đã hoàn toàn biến mất, cậu lãnh đạm "Ừ" một tiếng, không muốn nhiều lời:

- Mật mã là ******, cậu nhớ nhé.

Về đến nhà Kiều Nam trở nên vô cùng trầm mặc, sau khi vào thư phòng cậu liền nằm trên sô pha bắt đầu phát ngốc, Mộc Tưởng Tưởng dẫn đầu lấy ra quyển notebook nói:

- Trao đổi tin tức đi, để tôi nói trước.

*********​

Nửa giờ sau, Kiều Nam kết thúc phát ngốc, vô cùng khó chịu mà ngăn lại Mộc Tưởng Tưởng kể lại sinh hoạt hằng ngày của cô:

- Cả ngày cậu chỉ đọc sách sao? Không hề rèn luyện thân thể?

Mộc Tưởng Tưởng nhíu mày:

- Việc này cần thiết à?

- Trời ạ. - Kiều Nam cuối cùng biết cô làm sao bồi dưỡng ra thân thể yếu đuối đến mức mang cặp sách cũng không nổi. - Không thể như thế được, sau này mỗi ngày cậu cần thiết rút ra ít nhất một giờ để huấn luyện lực lượng, tôi thật vất vả mới rèn luyện ra cơ bụng, cậu phải bảo vệ tốt!

Mộc Tưởng Tưởng chán ghét vận động, lập tức từ chối:

- Không có khả năng.

Mười phút sau:

Mộc Tưởng Tưởng không thể tin tưởng mà lật xem bài thi cuối học kỳ I Kiều Nam ném cho cô:

- Điểm của cậu sao lại như thế này?

Kiều Nam cà lơ phất phơ ném hộp thuốc rồi bắt lấy:

- Khá tốt mà? Ít nhất lần này tiếng Anh đạt tiêu chuẩn.

"..."

Mộc Tưởng Tưởng suy tư thật lâu:

- Kiều Nam, cậu phải học bổ túc.

Kiều Nam ngậm điếu thuốc trong miệng, lúc nói chuyện điếu thuốc cũng đi theo lắc qua lắc lại:

- Cậu nằm mơ đi.

Tưởng tượng đến hình ảnh tương lai cậu sẽ dùng thân thể của mình thi rớt nhiều môn, Mộc Tưởng Tưởng cảm thấy toàn thân hít thở không thông:

- Kiều Nam, coi như tôi nhờ cậu, cậu cũng biết chế độ của Anh Thành. Tôi không mong giành học bổng, nhưng ít nhất cậu cũng đừng khiến tôi bị đuổi học.

- Hừ. - Kiều Nam không hề coi trọng. - Cậu bị đuổi học hay không cũng đâu liên quan gì tới tôi?

Cậu dừng một chút lại hỏi:

- Cậu biết rất rõ về tôi nhỉ, còn biết tôi từng học ở Anh Thành?

- À, cái này hả. - Mộc Tưởng Tưởng nhắc tới chuyện này bằng ngữ khí vô cùng bình tĩnh:

- Chủ yếu là vì hồi lớp mười tôi từng yêu thầm cậu.

Vừa mới dứt lời, cô nhìn thấy mặt cậu đầy khiếp sợ, ngay cả điếu thuốc trong miệng cũng không ngậm được. Cô nghĩ nghĩ, cảm thấy mình trả lời dễ bị hiểu lầm, lại bổ sung một câu:

- ... Hừm, nhưng mà hiện tại hết yêu rồi.

*********​

Kiều Nam rõ ràng không nghe vào tai nửa câu sau Mộc Tưởng Tưởng nói.

Trước khi trời hoàn toàn trở tối, hai người đi đến khu xóm nghèo, khi nhìn thấy khu nhà đổ nát thì Kiều Nam dừng lại bước chân, ánh mắt vẫn không dám nhìn Mộc Tưởng Tưởng:

- Cậu trở về đi, có việc gì chúng ta liên hệ qua điện thoại.

Trên đường đi, Kiều Nam mua cho mình chiếc di động mới, lắp sim của Mộc Tưởng Tưởng vào. Hai người này xem như bắt đầu chính thức hợp tác.

Mộc Tưởng Tưởng nhìn ra phương xa, trong nháy mắt kia, cô gần như muốn xúc động từ bỏ kế hoạch, nhưng rồi lại bị lý trí giữ chặt gắt gao - thân thể và trạng thái tinh thần của bố mẹ cô mấy năm gần đây dần dần đi xuống, chưa chắc có thể chịu được biến cố này.

Từ nhỏ đến lớn, Mộc Tưởng Tưởng đã thói quen cố hết khả năng vì gia đình yếu ớt kia nhiều hơn gánh vác. Cô thở dài, đưa cặp sách vẫn luôn xách trên tay cho Kiều Nam, ngữ khí trịnh trọng:

- Cảm ơn cậu, tôi sẽ tuân thủ hứa hẹn mỗi ngày rèn luyện.

Thân thể của Kiều Nam bị cặp sách to tướng đè ép tới nghiêng ngả, nghe vậy cả người lệ khí mà sẵng giọng:

- Đâu có chuyện gì liên quan tới tôi.

Lúc nãy, cậu bởi vì chính mình bị tỏ tình mà không biết làm sao, thế nhưng cuối cùng đồng ý lấy Mộc Tưởng Tưởng rèn luyện thân thể làm điều kiện trao đổi việc cậu nghiêm túc học tập. Đối với việc này, đến bây giờ cậu còn canh cánh trong lòng.

Mộc Tưởng Tưởng cũng không để ý việc cậu không thật thà, trước khi đi cô không quên thỉnh cầu:

- Tuy rằng biết tôi yêu cầu hơi quá mức, nhưng nếu có thể, mong cậu tận lực không hút thuốc uống rượu ở trước mặt bố mẹ tôi.

Con gái ngoan trong một đêm từ phẩm học kiêm ưu thành ngũ độc đều toàn (*), đối với cặp vợ chồng có tư tưởng truyền thống mà nói mức kích thích không nhỏ đi đâu được. Mộc Tưởng Tưởng có chút cảm thấy lo lắng, nhưng cô cũng chuẩn bị sẵn sàng một ngày nào đó chịu tội oan. Rốt cuộc tác phong của Kiều Nam từ lúc ở Anh Thành cũng đã nổi tiếng chuyên làm theo ý mình.

Quả nhiên Kiều Nam trả lời bằng một tiếng cười lạnh, sau đó không thèm quay đầu lại mà khiêng cặp sách bỏ đi.

Mộc Tưởng Tưởng chỉ có thể từ bỏ, cô đứng tại chỗ nhìn theo đối phương rời đi, vì hình ảnh mình chứng kiến thở dài một tiếng.

Lúc trước cô cho rằng khí thế của Kiều Nam sở dĩ mãnh liệt như vậy, ít nhiều có nhân tố bề ngoài thân cao hình thể đều xuất sắc trong đó. Nhưng hôm nay đối phương đổi thành thân thể mảnh khảnh suy nhược của cô, bóng dáng lại bề thế như cũ, khí chất quả nhiên là một loại kỳ diệu tồn tại.

Chỉ hy vọng một ngày kia sinh hoạt trở lại quỹ đạo, đối phương không cần gây ra rắc rối lớn cho mình.
Chương trước Chương tiếp
Loading...