Xông Lên Đi! Dâu Tây Nhỏ

Chương 23: Đừng Đánh Tôi Mà Qaq



Sau khi gửi tin nhắn kia xong, Lục Trì Dự liền chờ Hách Điềm hồi âm. Hắn biết tốc độ tay đầy xúc động của nhóc kia nên cầm điện thoại đoán xem sau bao lâu thì nhận được tin nhắn của cậu.

Trên tay truyền đến tiếng rung, đến rồi.

"Ha đều có @"

Lục Trì Dự cau mày, gần như ngay lập tức phản ứng bấm số của Hách Điềm.

"Xin chào ngài, số ngài gọi hiện đang tắt máy, vui lòng gọi lại sau".

Điện thoại cũ có ít chức năng nên pin rất mạnh mà Hách Điềm bình thường cũng không tắt máy. Lục Trì Dự không hề do dự gọi ngay một số khác.

"Đem camera giám sát đường Hoa Chân lại đây, tập hợp một đội chờ lệnh".

Cấp dưới làm việc rất nhanh chóng, không đến mười phút, từ camera hắn đã thấy Hách Điềm đứng bên đường lên một chiếc xe taxi cũ. Lục Trì Dự lạnh giọng nói với đội đang đợi lệnh: "Điều tra biển số xe, tôi phải biết toàn bộ hướng đi của chiếc xe này".

Yêu cầu này cần sử dụng lực lượng bên phía chính phủ nhưng cấp dưới của hắn cũng không có ý kiến gì, lên tiếng trả lời rồi bắt đầu làm việc.

Lục Trì Dự đan tay, nhìn hình ảnh Hách Điềm biến mất hết lần này tới lần khác, nhíu chặt mày. Trong lòng hắn cực kỳ phiền muộn, mới rời khỏi biệt thự Lục gia đã bị bắt cóc, lẽ ra hắn không nên để đứa nhỏ ngốc kia rời đi ngay như vậy, ít nhất cũng nên để cậu làm đủ bài tập.

Hắn đang cực kỳ bực bội lại nhận được tin có người đến thăm từ bảo vệ.

Nghe được tên Lục Chấn Hưng, ánh mắt Lục Trì Dự đột nhiên lạnh băng, cố tình lại đúng lúc này sao...

Lục Chấn Hưng không đi một mình, đi theo còn có người bạn già của ông ta, hoặc là tay sai, một cổ đông nhỏ của Lục thị. Hai người một trước một sau mang theo ý cười đi vào trong phòng, vừa thấy Lục Trì Dự liền lộ ra nụ cười càng sáng lạn hơn.

"Trì Dự à, không báo trước đã quấy rầy, cháu không ngại chứ". Miệng nói lời xin lỗi nhưng trên mặt lại hoàn toàn không có một chút áy náy nào, còn rất tự nhiên lấy ghế ngồi đối diện hắn. Với cả, bây giờ ông ta đã tự cảm thấy mình nắm chắc nửa giang sơn Lục thị rồi, hiển nhiên không cần quá lãng phí sức lực đóng kịch với Lục Trì Dự vừa thất thế lại còn tàn phế này.

Cổ đông nhỏ đi theo bên cạnh cũng cười gật đầu theo: "Thật sự là làm phiền Lục tổng rồi". Đối với Lục Trì Dự chỉ tồn tại trên danh nghĩa này, tiếng Lục tổng đầy ý tứ mỉa mai.

"Chú nói gì vậy, chú đến thăm tôi, sao tôi lại không vui được".

Ánh mắt Lục Trì Dự lạnh lùng nhìn ông ta, lưng dựa vào xe lăn, đan tay đặt trên bụng.

Dáng vẻ nhìn như đã bày mưu lập kế khống chế hết thảy này làm mắt Lục Chấn Hưng đau nhói, nhưng Lục Chấn Hưng cũng không phải là Lục Trì Thanh. Ông ta nhìn vào hai mắt Lục Trì Dự, cười nói:

"Vậy là tốt rồi".

Nói xong ông ta liền nhìn bốn phía, thấy vệ sĩ khí thế ngất trời bận rộn làm việc, quay đầu mang vẻ mặt tươi cười hỏi: "Ôi chao đây là đang vội gì thế? Trì Dự à, gặp chuyện gì phiền toái thì cứ nói với chú".

Cổ đông nhỏ kia cũng nhìn theo, giả vờ hoang mang nói: "Đúng vậy, mấy bức hình này đều là một chiếc xe, đang tìm người đúng không?"

Ám chỉ lộ liễu này làm khí áp quanh thân Lục Trì Dự trực tiếp hạ thấp, cổ đông nhỏ ở gần bị khí lạnh phóng ra, không tự chủ được lui về sau hai bước.

Lục Chấn Hưng quay đầu, vẻ mặt tươi cười nói với Lục Trì Dự: "Trì Dự, sao sắc mặt lại khó coi thế kia?"

"Cậu ấy ở đâu?" Lục Trì Dự nhìn thẳng ông ta.

"Cháu nói gì vậy?" Lục Chấn Hưng như không hiểu.

Lục Trì Dự nhướng mí mắt lên, khí thế sắc bén bắn ra bốn phía, hắn đã chán phải giả vờ giả vịt rồi.

Lục Chấn Hưng thấy không cần phải diễn nữa cũng xé mặt nạ: "Đúng vậy, nó đang ở trong tay tao, muốn nó khỏe mạnh không gặp vấn đề gì thì đem cổ phần tới đổi". Ông ta nói xong lại bắt đầu cười, kiểu cười không rõ ý tứ này làm người khác buồn nôn.

Lục Trì Dự nghe thế, trái tim đang căng chặt hơi thả lỏng ra, nếu cậu bị dùng làm lợi thế thì hẳn là tạm thời an toàn.

Lục Chấn Hưng dùng vẻ mặt trêu tức mà nhìn Lục Trì Dự, muốn xem Lục Trì Dự sẽ vì tên tình nhân nhỏ này sẵn lòng trả nhiều hay ít. Cháu trai này của hắn, khi còn nhỏ đã không biểu lộ vui giận ra ngoài, thế nhưng ngày đó vì nó mà nổi giận, còn cho người đánh Lục Trì Thanh. Phải biết rằng khi còn nhỏ Lục Trì Thanh gây chuyện hắn đều là người chịu tiếng xấu thay nhưng cũng đâu có bất kỳ phản ứng gì.

Yêu cầu này không ngoài dự đoán của Lục Trì Dự. Cổ phần cá nhân của hắn tầm 35%, ở trong một đế quốc thương nghiệp to lớn quả thực không thể tưởng tượng được. Cùng với sự ủng hộ của thành viên ban giám đốc, Lục Trì Dự vừa là chủ tịch vừa là tổng giám đốc nên mới có thể nắm giữ nửa giang sơn thành phố S.

Sau tai nạn xe cộ, hắn càng ngày càng ít tham gia vào công việc của công ty làm cho lòng người trong tập đoàn Lục thị dao động. Lục Chấn Hưng đã sớm có ý xấu liền nhân cơ hội này sai người gây sóng gió, không những muốn dao động thành viên ban giám đốc ủng hộ Lục Trì Dự mà còn có ý định động tới trên người hắn, muốn kéo hắn xuống khỏi vị trí chủ tịch, tốt nhất còn có thể đuổi khỏi ban giám đốc, thậm chí là đuổi khỏi Lục thị.

Ngay tại lúc Lục Chấn Hưng cho rằng hắn đang đùa giỡn thì.

"Ông muốn bao nhiêu?"

Lục Chấn Hưng suýt không phản ứng kịp, dáng vẻ tươi cười cũng cứng lại. Hắn thật sự không nghĩ tới Lục Trì Dự lại dễ dàng đồng ý với mình như vậy chỉ vì một món đồ chơi nhỏ?

"Tao muốn toàn bộ".

Lục Trì Dự đột nhiên cười nhạo một tiếng: "Ông mua được à?"

Thấy sắc mặt Lục Chấn Hưng khó coi, hắn nói thêm: "Tâm tư chú hai có phần hơi lớn nhỉ? Cho không? Nào có chuyện lợi như vậy, coi ông là chú hai, là bề trên của tôi, tôi sẽ không nhắc tới giá cả".

Mặt Lục Trì Dự rất bình tĩnh, thậm chí có tâm tư chế nhạo nhưng trong lòng hắn thì không như thế. Thấy vệ sĩ điều tra hướng đi đã xong, gật đầu với hắn, Lục Trì Dự cho anh ta một ánh mắt, anh ta lập tức ngầm hiểu lặng lẽ mang theo một đội khác đi từ phía bên kia.

Lục Chấn Hưng đang bận kìm nén lửa giận không chú ý tới, thật ra cổ đông nhỏ kia có chú ý. Nhưng miễn là không ảnh hưởng đến đại cục, Lục Trì Dự chịu bán cổ phần thì đồ chơi nhỏ kia ra sao không ai để ý.

Sau khi suy xét tình hình, Lục Chấn Hưng đưa ra một con số, Lục Trì Dự gật đầu tỏ vẻ đồng ý, rồi hỏi: "Cậu ấy ở đâu?"

Lục Chấn Hưng đạt được mục đích trong lòng đầy vui mừng, cũng không cố ý làm khó hắn: "Bị Trì Thanh đưa tới một nơi an toàn rồi".

Sau đó liền thấy sắc mặt Lục Trì Dự bỗng nhiên tái mét: "Ông nói cái gì!"

Hiển nhiên Lục Chấn Hưng không biết xích mích giữa Lục Trì Thanh và Hách Điềm, huống chi Hách Điềm sẽ như thế nào đối với hắn chỉ là chuyện râu ria, rất không bằng lòng mà nhắc lại một lần.

...

Trong ga ra lớn tối om, hai người to con xoay xoay cái cổ đến gần chỗ Hách Điềm bị cột trên ghế.

Hách Điềm nghe được tiếng xương kêu "rắc rắc" của họ không nhịn được nuốt nước bọt, ngửa đầu chớp mắt nhìn hai người. Một tên trong đó tràn đầy tàn nhẫn mà liếc cậu một cái.

"Đại ca, có thể... có thể đánh nhẹ chút không..." Hách Điềm nỗ lực giãy giụa lần cuối. Tuy rằng năng lực chữa trị của cậu mạnh mẽ, nhưng nếu bị đánh thành trái dâu nát cũng không biết biến trở về được hay không, với lại, thực sự sẽ rất đau á... Quan trọng nhất chính là, nếu bị thương thì mùi sẽ nồng đậm đến mức không thể bỏ qua mà đồ hấp thụ mùi đã sớm bị lục soát đem đi rồi.

Hai tên côn đồ ý chí sắt đá không dao động, giơ nắm đấm đang định hạ xuống.

"Chờ đã!" Hách Điềm nhắm hai mắt nước mắt lưng tròng kêu lên: "Tôi rất cứng, đánh tôi thì tay hai người sẽ bị đau, tôi không lừa đâu!" Hiển nhiên hai người kia không tin, mà còn hơi mất kiên nhẫn. Bọn họ làm chuyện này, ngay cả phụ nữ trẻ con đều đánh, một thanh niên nhỏ da thịt non mịn có gì không thể đánh, dù nhìn bao lâu đi chăng nữa cũng vô dụng.

Lúc này Hách Điềm vừa hốt hoảng lại sợ hãi, nếu như bị đánh chảy nước dâu cậu sẽ bị nhận ra rồi bị ăn luôn đó.

Nhanh nghĩ ra biện pháp đi.

Cú đấm đầu tiên rơi trên bụng, Hách Điềm nhỏ giọng rầm rì một tiếng, trên mặt nhăn lại. Cảm giác đau đớn dữ dội từ bụng làm cậu rơi nước mắt, vừa khóc vừa nghĩ, không đau bằng lúc phát bệnh nhưng vẫn rất đau á.

Mùi hương lạ thường dễ ngửi đột nhiên xuất hiện, tản ra bên trong ga ra trống trải. Hai người kia vốn định đánh tiếp đều ngẩn ra, rục rịch mũi muốn tìm ngọn nguồn. Bọn họ đã chờ từ lúc trời còn chưa sáng, không thể ăn gì, lúc này ngửi được hương dâu tây mê người, trong dạ dày tức khắc bắt đầu trào axit.

Mùi hương nồng nặc tới mức Lục Trì Thanh cũng bị kinh động, hắn ngồi trong góc nhìn Hách Điềm bị đánh, lúc này cũng lộ vẻ nghi ngờ: "Mùi gì vậy?" Dựa vào mùi thơm, hắn đi qua chỗ ba người.

Ba người nhìn nhau, đều hoài nghi đối phương mua dâu tây, ngay cả đang dạy dỗ Hách Điềm cũng không bận tâm nữa mà ngừng lại, mùi này thật sự mê người, ngửi còn có cảm giác sảng khoái tiện thể gợi lên cảm giác đói bụng.

"Mấy người mua lúc nào? Ở đâu?"

Hai người cao to trước mặt Hách Điềm mờ mịt lắc đầu, Lục Trì Thanh chưa từ bỏ ý định lại đi hỏi mấy người đứng trông cửa xa xa, kết quả đương nhiên là không có gì mà trở về. Nước dâu của Hách Điềm càng rướm nhiều, mấy người kia rõ ràng bực bội hơn.

Hách Điềm bị đánh trúng bụng không nhịn được ho khan nhưng chỉ dám khẽ ho, sợ bị chú ý. Trong lòng cầu nguyện những người này sẽ không phát hiện hương thơm phát ra từ cậu.

Nhưng trời không chiều theo dâu tây, Lục Trì Thanh rõ ràng cảm thấy càng tới gần Hách Điềm thì mùi hương càng đậm, hắn híp mắt đi qua chỗ cậu.

Giày da cọ xát với nền xi măng phát ra tiếng động, từng bước một như giẫm vào trong lòng Hách Điềm.

Đúng vào lúc này, chuông điện thoại vang lên giữa ga ra trống trải, tiếng bước chân dừng lại, Hách Điềm thấy Lục Trì Thanh nhăn mày bắt máy.

"Trì Thanh, nhất định đừng đánh đứa kia!"

"Chú hai, sao vậy?" Hắn xoay người nhìn cửa, không cảm thấy có gì khác thường.

Giọng nói bên kia lộ vẻ vội vàng, hoàn toàn không giống Lục Chấn Hưng miệng nam mô bụng bồ dao găm ngày thường.

"Cháu đừng quan tâm, không nên động vào nó!"

Lục Trì Thanh hiển nhiên không vui, vẻ mặt không mấy tốt đẹp. Nhưng quan hệ giữa Lục Chấn Hưng và hắn là đôi bên cùng có lợi, lời ông ta nói Lục Trì Thanh không thể phớt lờ, đành phải không tình nguyện mà đồng ý.

Hai người làm thuê bên kia vẫn luôn chú ý đến giọng nói Lục Trì Thanh nhỏ dần, nhìn sắc mặt của hắn, thấp thỏm không biết có nên làm hay không.

Tắt điện thoại, Lục Trì Thanh quay đầu, mí mắt giật thật mạnh.

"Nó đâu rồi?"

Hai người to con kia sửng sốt nhìn lại, trên ghế chỉ còn lại sợi dây thừng lỏng lẻo và một đống quần áo lộn xộn nhưng không thấy bóng dáng người nào nữa, cùng lúc đó luồng hương thơm mê người cũng nhạt theo.

Lục Trì Thanh chưa từ bỏ ý định mà xốc quần áo lên, vẻ mặt trở nên rất hoang mang. Đương nhiên hắn biết Hách Điềm là lợi thế quan trọng, nếu vì thiếu cậu mà chú hai không thể lấy lòng được Lục Trì Dự, Lục Trì Thanh nhất định không thể thiếu một chút dạy bảo. Hắn hoảng loạn không phát hiện thiếu một cái quần lót giữa đống quần áo, mà cách đó không xa trong bóng tối, có vật thể nho nhỏ nào đó đang lén lút di chuyển qua một góc.

Editor: Nếu có ngày bạn thấy mình không đăng chương mới, xin hãy thông cảm, vì mình bị bài tập dí:)))
Chương trước Chương tiếp
Loading...