Xuân Sắc Nhập Tửu

Chương 36



Thẩm Chỉ Ngọc ngẩn người, ngẩng đầu lên nhìn người bên cạnh, tức giận: “ Ngươi… ngươi giả vờ ngủ?!”

Lạc Tầm Phong nói: “ Vậy tại sao ngươi phải trộm ôm ta? Cũng đâu phải ta không cho ngươi ôm.”

Thẩm Chỉ Ngọc mím môi, muốn rút tay lại, lại bị Lạc Tầm Phong đè lại, hỏi: “ Sao lại rút lại?”

Thẩm Chỉ Ngọc: “ Không muốn ôm nữa.”

“ Tại sao?” Lạc Tầm Phong nói “ Chăn hay người ta đều rất ấm.”

Thẩm Chỉ Ngọc nổi giận nói: “ Quá cứng, không thoải mái.”

Lạc Tầm Phong: “ Vậy sau này ta sẽ ăn nhiều một chút, ăn cho béo lên chút?”

Thẩm Chỉ Ngọc ghét bỏ nói: “ Béo rất xấu.”

Lạc Tầm Phong: “ Nếu không thì ôm chỗ khác xem sao?”

Hắn vẫn còn đang nghĩ xem trên người mình có chỗ nào mềm không thì Thẩm Chỉ Ngọc đã sờ tay lên eo hắn, rồi sờ đến vai, lại sờ cổ, xuống ngực còn sờ cơ bụng hắn….

“ Hình như đều không mềm…” Thẩm Chỉ Ngọc vừa sờ vừa nói thầm, thấy Lạc Tầm Phong nói gì, trong lòng thấy kỳ quái ngửa đầu nhìn hắn lại bị một thân ảnh áp xuống môi.

“ Ưhm…”

Lạc Tầm Phong hơi thở dốc, lòng bàn tay cọ gương mặt y, xoa đôi tai nóng lên của y.

Đầu ngón tay Thẩm Chỉ Ngọc khẽ run rẩy, túm chặt quần áo của Lạc Tầm Phong lại không cẩn thẩn kéo ra hơn nửa, tay y chạm vào vòm ngực nóng hừng hực của hắn.

Lạc Tầm Phong khẽ cắn môi y, thanh âm khàn khàn nói: “ Ngươi lại kéo quần áo ta.”

Thẩm Chỉ Ngọc mơ mơ màng màng túm quần áo kéo trở về “ Không cẩn thận, để ta….”

Lạc Tầm Phong cầm tay y đột nhiên kéo xuống, toàn bộ ngực đều lộ ra.

Thẩm Chỉ Ngọc ngẩn người, biện giải nói: “ Tự ngươi kéo đó.”

Lạc Tầm Phong ‘Ừ’ một tiếng, lại hôn cổ y rồi hôn vai y. Thẩm Chỉ Ngọc khó nhịn mà ngẩng cổ, lẩm bẩm nói: “ Ngứa….”

Không biết từ lúc nào mà lòng bàn tay ấm áp của Lạc Tầm Phong đã chui vào áo trong của y, mơn trớn eo y. Thẩm Chỉ Ngọc lại nhớ tới đêm hôm đó trong khu rừng ở ngoài thành, trong lúc hỗn độn, thân thể trở nên nóng bỏng. Giờ phút này lại trở nên rõ ràng mà chân thật, là hình dáng y quen thuộc nhất.

Lạc Tầm Phong, từ dưới đáy lòng mình y nhẹ giọng hô từng tiếng, Lạc Tầm Phong….

“ Chỉ Ngọc….” Lạc Tầm Phong bỗng nhiên cúi đầu đè người lên hôn khóe mắt y, ngón tay nhẹ nhàng thâm nhập vào nơi bí ẩn nào đó ở phía sau.

Thân mình Thẩm Chỉ Ngọc run lên, hỏi: “ Ngươi làm gì thế?”

“ Đừng sợ” Lạc Tầm Phong chạm trán lên trán y ôn nhu nói “ Động phòng nhé, có được không?”

Ngực bọn họ dán lấy nhau, tim Lạc Tầm Phong đập mạnh đến mức từng tiếng từng tiếng đánh vào ngực y. Y bỗng nhiên nhớ tới suối nước nóng sau núi, Lạc Tầm Phong cũng gần trong gang tấc, hơi thở cực kì nóng, hắn nói, Thẩm Chỉ Ngọc, ta thích ngươi.

Ta cũng thích ngươi, y tự nói trong lòng mình, Lạc Tầm Phong, ta cũng thích ngươi.

Đôi tay choàng lên cổ Lạc Tầm Phong, Thẩm Chỉ Ngọc cúi người hôn hắn.

Chiếc giường rung lên theo từng đợt, một tiếng lại một tiếng thở đan xen nhau, mồ hôi dọc theo sống lưng rắn chắc của Lạc Tầm Phong chảy xuống dưới, vừa dính nhớp vừa nóng bỏng. Hắn cầm tay Thẩm Chỉ Ngọc đang che ở miệng, hôn nước mắt ở khóe mắt y, giọng nói khàn khàn: “ Đừng chịu đựng.”

“A…” Thẩm Chỉ Ngọc nhiễm âm nói: “ Ngươi chậm một chút….”

Lạc Tầm Phong: “ Được.”

Nhưng thanh âm Thẩm Chỉ Ngọc lại suyễn hơn, thở gấp từng tiếng, nhịn không được đá Lạc Tầm Phong một cái.

Lạc Tầm Phong đột nhiên ngẩng đầu, kinh hỉ nói: “ Chỉ Ngọc, chân ngươi…”

Thẩm Chỉ Ngọc lại thử nâng một chút nhưng làm thế nào cũng không nâng được. Y lắc đầu nói: “ Không có sức.”

“ Không sao” Lạc Tầm Phong xoa chân y, nói “ Chúng ta thử lại.”

“ Ngươi…. A….”

Đêm dài tĩnh lặng, âm thanh vừa thấp vừa suyễn trộn lẫn với tiếng khóc tán loạn trong đêm đen.

Sáng sớm hôm sau, chim chóc ngoài cửa ‘thì thầm’ kêu, Lạc Tầm Phong thật cẩn thận xoa eo giúp cho người trong lòng.

Thẩm Chỉ Ngọc eo đau, tay mỏi, cả người không có một chút sức lực nào cả, chỉ có thể lạnh mặt nhìn Lạc Tầm Phong.

“ Đừng giận nữa, được không?” Lạc Tầm Phong dỗ nói “ Một lúc nữa ăn sáng xong thì tìm Lục tiền bối hỏi chân ngươi một chút, được không?”

Thẩm Chỉ Ngọc không thèm để ý tới hắn.

“ Ta sai rồi, lần sau sẽ không làm thế nữa.” Lạc Tầm Phong ôm người lại gần chút “ Đừng tức giận nhé?”

Thẩm Chỉ Ngọc trầm mặc một lúc, đột nhiên hỏi: “ Vậy sao lần trước…. không như này?” Lần trước tuy cảm thấy có chút khó chịu nhưng sẽ không giống như bây giờ, cả người mềm nhũn, vô lực, thậm chí lúc đó sau khi tỉnh lại còn có thể đánh một chưởng làm sụp giường.

Lạc Tầm Phong nói: “ Lần trước ta rất say nên chỉ làm một lần, tất nhiên sẽ không giống nhau.”

Thẩm Chỉ Ngọc khẽ chớp mắt, yên lặng mà nghĩ, vậy sau này đều chỉ làm một lần thì tốt rồi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tác giả có điều muốn nói:

Có một phần nhỏ có thể xem ở Weibo.

(Devil): Lúc đầu mình cứ đi tìm nhưng thời gian cũng lâu rồi nên mãi không tìm được, may mà bên wikidich đã tìm sẵn rồi nên không thiếu đoạn nào cả nhé mọi người.
Chương trước Chương tiếp
Loading...